16 . TÌNH CŨ KHÔNG RỦ CŨNG TỚI
Ái Phương hôm nay đang ngồi ở công ti, duyệt một số hợp đồng thì có tiếng điện thoại réo. Cô cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, một dãy số lạ, nhưng là mã số của Úc. Cô nhíu mày một cái thật khẽ, tay có hơi run run, không phải chứ ? Thế rồi cũng nhanh chóng bắt máy, hy vọng điều mình nghĩ là sai.
- Alo. - Ái Phương nhàn nhạt trả lời điện thoại.
- Là Ái Phương , đúng không ? - Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ cất lên, âm thanh vô cùng trong trẻo.
- Là chị sao ? Bùi Lan Ngọc .
- Phải, là chị. Cuối tuần này chị về nước. Em có thể ra đón chị không ? - Lan Ngọc nói với giọng nói vô cùng bình tĩnh, như vừa báo một chuyện dĩ nhiên.
Ái Phương hít thở một hơi thật dài, rồi cố giữ vững giọng nói không bị đứt quãng :
- Chị..........nói tôi ra đón, là tôi phải đón sao ?
- Ái Phương , chị đợi em ở sân bay, sau khi gặp nhau chị sẽ giải thích hết mọi việc với em. Có được không ? - Lan Ngọc nhẹ giọng một chút dỗ dành chủ tịch Phạm kia.
Sau mấy giây im lặng, đầu dây bên đây khẽ ừm một tiếng rất nhỏ, nhưng đủ để Lan Ngọc nở một nụ cười tươi tắn, nói mấy câu cuối cùng :
- Chị yêu em, Ái Phương .
Ái Phương tắt điện thoại, hai tay nắm chặt điện thoại rồi " Xoảng " một tiếng, tiếng đỗ vỡ nặng nề vang vọng cả một căn phòng, cái điện thoại đáng thương nát bấy, sim một nơi, vỏ một nơi lăn lóc dưới sàn. Cô gục trên bàn, nén những giọt nước sẽ lăn trên mi.
Anh Đào đang ngồi ngoài kia, nghe tiếng đỗ vỡ liền chạy vào, thấy điện thoại bể tang tành, Ái Phương gục ở bàn làm việc thì liền vội vã chạy đến bên cô, sờ sờ tấm lưng của cô rồi hỏi với giọng điệu vô cùng gấp gáp :
- Ái Phương , chị bị cái gì vậy ?
- TRÁNH RA. ÁI PHƯƠNG LÀ ĐỂ CÔ GỌI HẢ ? Ra ngoài, sau này đừng để tôi nghe cô gọi tôi như vậy thêm một lần nào nữa. Đi. - Ái Phương nóng giận hét lên, thật sự không muốn người khác thấy bộ dạng này của mình chút nào.
Anh Đào sợ hãi đi ra khỏi phòng làm việc của cô, chưa bao giờ Anh Đào thấy cô như vậy, trừ lần ở nhà, Ái Phương nói không được động vào Lan Hương , còn lại.......đều không lớn tiếng như vậy. Đây có thể coi là lần đầu tiên.
Ái Phương lại gục một lần nữa xuống bàn, thở gấp.
* Cạch *, lại có tiếng mở cửa, Ái Phương nóng giận ném cây viết trước mặt ra khỏi tầm tay, quăng về phía cửa.
- Tôi nói........- Câu nói bị đứt quãng khi Ái Phương thấy bóng dáng của Ánh Quỳnh đứng sừng sững ở đó.
Ánh Quỳnh cúi xuống nhặt cây viết lên, cầm trên tay, rồi nhặt cái sim nằm lăn lóc dưới sàn đặt lên bàn làm việc. Lúc này Ánh Quỳnh mới nhẹ nhàng lên tiếng :
- Có chuyện gì ?
- Chị ấy sắp về. Mới gọi báo cho tao. - Ái Phương nuốt khan một hơi rồi nói.
- Chị ấy ? Ý mày là Bùi Lan Ngọc ?
Ái Phương khẽ gật đầu một cái rồi ngã người về phía sau cái ghế, trong người vô cùng bức rứt khó chịu.
Ánh Quỳnh ngồi xuống cái ghế gần đó rồi nói :
- Chị ta về đây làm cái quái gì nhỉ ? Đã 5 năm rồi thì phải. Lúc đi sao không báo, về lại báo ? Nực cười, còn mày nữa, mấy năm trời không thay sim, không phải là đợi chị ta gọi cho mình đó chứ ?
- Làm gì có. Chỉ là sim làm ăn nên không đổi được.
- Nếu đúng vậy thì tốt. Mày tự lo liệu đi. Định như thế nào ?
Ái Phương khẽ lắc đầu, vô lực thả lỏng cơ thể buông xuôi theo chiếc ghế, thở hắc ra nghỉ ngợi.
*************
Năm 2013, tại Sài Gòn, có hai người nắm tay nhau đi ở bên kia bờ hồ, gió mát hiu hiu, hai bàn tay đan lại với nhau chặt cứng.
Bùi Lan Ngọc, cô sinh viên năm cuối, ngành thiết kế đồ họa, 22 tuổi, sánh bước cùng Phan Lê Ái Phương , sinh viên năm hai ngành quản trị kinh doanh. Hai mỹ nhân, với vẻ đẹp không ai có thể cưỡng lại, dù là nam hay nữ.
- Nè, nếu chúng ta xa nhau thì sao nhỉ ? - Lan Ngọc bỗng dưng hỏi Ái Phương một câu, đôi mắt có chút biến động.
- Đừng có nói tào lao. Không có xa gì hết, chị mà đi đâu, em sẽ nhốt chị vô chuồng cho coi. - Ái Phương nhếch môi, nhéo má Lan Ngọc cưng chìu.
- Xế, chỉ là ví dụ thôi.
- Ví dụ cũng không được. Hứa với em, đừng bỏ em đi.- Ái Phương nắm chặt tay Lan Ngọc hơn nữa, xiết lại nhưng không để chị đau, sợ rằng chỉ buông thỏng một chút chị sẽ rời bỏ mình đi.
- Ừ, hứa. - Lan Ngọc đáp lại, âm thanh vô cùng nhỏ, phải cố gắng lắm mới có thể nghe.
1 tuần sau, chị rời Việt Nam, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, chị đi như thể chưa từng xuất hiện trên đời này. Bùi Lan Ngọc, chị có biết chị ác lắm không ? Chị bỏ lại một đứa ngờ nghệch chờ đợi chị, chị đành đoạn ra đi để lại cô như đứa trẻ bị bỏ rơi, ngốc nghếch giữa biển người, không có chị. Suốt 5 năm trời ròng rã.
Hứa, hứa thì mãi cũng chỉ là hứa thôi. Hứa cho vui miệng, hứa cho qua, hứa cho xong chuyện, còn việc có giữ lời hứa không, đó là chuyện sau này hẳn nói. Mà cái ngày hôm ấy chị cũng chỉ đơn giản nói " Ừ, hứa ", chứ có nói gì thêm để bảo đảm là sẽ không bỏ cô đâu, nên cô lấy quyền gì chất vấn chị ?
Chị đi dứt bỏ bao kỉ niệm, phủi bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy ? Đồ ác ôn. Chị có biết chị là mối tình đầu của Ái Phương hay không ? Là mối tình khắc cốt ghi tâm đó.
Nhưng Ái Phương yêu chị say đắm 5 năm trước có lẽ đã chết rồi. Bây giờ là một giám đốc cao cao tại thượng, băng lãnh và không màng đến cái thứ gọi là tình yêu nữa, là do chị cả đấy, Bùi Lan Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro