Chương 23: Những Cử Chỉ Lạ Lẫm

Cả hai ngồi xuống một chiếc bàn trong quán cà phê gần trường, nơi có ánh sáng dịu nhẹ và không gian yên tĩnh, hoàn hảo cho một buổi trò chuyện không có quá nhiều sự quấy rầy. Charnita không ngừng nhìn quanh, cố gắng tập trung vào không gian thay vì những cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng mình. Damian ngồi đối diện, đột ngột trở nên im lặng, như thể đang quan sát từng cử động nhỏ nhất của cô.

"Chẳng phải cậu bảo đi ăn là để thư giãn sao?" Charnita lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cố gắng khôi phục lại trạng thái tự nhiên vốn có của mình. "Cậu đang giám sát tôi đấy à?"

Damian nhướn mày, nhưng ánh mắt cậu không hề rời khỏi Charnita. "Tôi chỉ quan sát thôi mà," cậu đáp lại, nụ cười thoáng qua khiến Charnita cảm thấy lòng mình bất ngờ lạ lẫm. "Không phải cậu đã bảo là muốn thư giãn sao? Giờ thì chẳng phải chúng ta đang thư giãn đấy sao?"

Charnita hít một hơi thật sâu, nhưng ánh mắt của Damian lại khiến cô cảm thấy mình như thể đang bị đặt trong một tình huống không thể thoát ra. Thực sự, cô không nghĩ một buổi ăn đơn giản lại có thể khiến cô cảm thấy bối rối đến vậy. Cái cách mà Damian ngồi đó, ánh mắt chăm chú, gần như không thể giấu đi sự chú ý quá mức đối với cô, làm cô bối rối một cách lạ thường.

"Không phải tôi đang bị theo dõi đấy chứ?" Charnita lại nói, nửa cười nửa mỉa mai, cố tình tạo khoảng cách để không cảm thấy quá gần gũi.

Damian chỉ nhún vai, rồi thả chiếc thìa vào cốc cà phê, nhìn vào cô với vẻ mặt không thể đoán trước. "Chắc chắn là không, Koch. Chỉ là... cậu nhìn có vẻ như có chút căng thẳng thôi." Cậu khẽ mỉm cười, không có ý gì đùa cợt, nhưng vẫn khiến Charnita cảm thấy có chút lúng túng.

Cô lắc đầu, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện theo hướng này. Nhưng một cảm giác kì lạ khiến cô không thể làm ngơ. Damian, với sự tự tin và cái cách nhìn nhận thế giới của mình, cứ khiến cô cảm thấy có cái gì đó thu hút mà bản thân không thể hiểu nổi.

Một lúc sau, Damian bỗng nhiên ngả người ra sau, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Charnita. "Chắc chắn cậu đã nhận ra rồi, Koch. Cậu đang cố tránh cái gì đó, phải không?"

Charnita hơi căng thẳng, nhưng vẫn không để cảm xúc của mình lộ rõ. Cô biết Damian đang nói đến cái gì, nhưng nếu trả lời thật sự, cô lại chẳng biết phải giải thích thế nào. Cái cách mà Damian đặt câu hỏi, giống như cậu đã hiểu rõ những điều mà cô không muốn đối diện.

"Tránh cái gì?" Charnita nhướng mày, giả vờ không quan tâm. "Tôi không tránh gì cả."

Damian chỉ cười nhẹ, không cố gắng ép buộc cô phải trả lời. Cậu hiểu rằng có những điều mà người khác chưa sẵn sàng đối diện, và đôi khi, chỉ cần một chút thời gian nữa, mọi chuyện sẽ tự nhiên xảy đến. Cậu không muốn ép buộc Charnita phải mở lòng, nhưng cậu cũng không thể không nhận thấy những cử chỉ lạ lẫm của cô mỗi khi họ gần nhau.

"Được rồi," Damian nói, thay đổi chủ đề, cười khẽ. "Chắc cậu không muốn tiếp tục trò chuyện về những vấn đề đó đâu nhỉ. Vậy chúng ta cứ để mọi thứ như vậy đi."

Charnita gật đầu, mỉm cười một cách nhẹ nhõm. Cô không biết liệu Damian có thật sự hiểu được sự căng thẳng trong lòng mình hay không, nhưng ít nhất lúc này, cậu không làm cô cảm thấy khó xử hơn nữa.

Một lúc sau, khi cả hai đã gọi thêm món tráng miệng, không khí lại trở nên dễ chịu hơn. Những câu chuyện phiếm về cuộc sống hàng ngày, những câu đùa giữa họ, khiến bầu không khí lúc này trở nên nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên, Charnita vẫn không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó khác biệt giữa cô và Damian. Nó không giống những lần trước đây khi họ chỉ đơn thuần là những người bạn chọc ghẹo nhau.

Có lẽ, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.

Damian và Charnita không nói gì thêm về những câu chuyện riêng tư, nhưng trong lòng mỗi người đều có một sự nhận thức mơ hồ rằng, dù muốn hay không, những cảm xúc này sẽ không thể giữ mãi trong lòng. Dù cả hai có cố gắng khéo léo tránh né, nhưng mỗi cử chỉ nhỏ nhặt, mỗi lần ánh mắt vô tình gặp nhau đều như một tín hiệu về một điều gì đó sắp xảy ra.

Khi buổi hẹn kết thúc, Charnita đứng dậy, tay vội vã nhặt đồ đạc, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cái ánh nhìn của Damian đang dõi theo mình. Cảm giác đó, không phải là cảm giác bình thường của một người bạn, mà là một cái gì đó sâu hơn, khiến cô không thể làm ngơ.

Khi cả hai bước ra khỏi quán cà phê, Damian quay lại nhìn cô lần cuối, không nói gì, chỉ khẽ cười.

"Chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, Koch."

Charnita không đáp lại, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác khó tả. Liệu đây có phải là khởi đầu cho những thay đổi mà cô không thể kiểm soát? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro