Cả tuần sau đó, Charnita cố gắng giữ khoảng cách với Damian. Cô không muốn những cảm xúc lạ lùng đang dâng lên trong lòng mình bị bộc lộ. Cảm giác bối rối mỗi khi nhìn vào ánh mắt của cậu, mỗi khi nghe thấy giọng nói ấy vang lên, khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Charnita không thể hiểu được lý do tại sao cô lại cảm thấy như vậy, nhất là khi Damian, người vốn dĩ luôn chỉ biết chọc ghẹo và gây khó dễ cho cô, giờ lại trở thành một yếu tố khiến cô mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Ngày hôm ấy, trong tiết học Hóa, khi cô đang cắm cúi ghi chép, một tiếng động nhỏ bên cạnh làm cô giật mình. Damian, với nụ cười khó chịu thường trực trên môi, lại ngồi sát cạnh cô. Cậu không nói gì, nhưng cái sự hiện diện ấy đủ để khiến Charnita cảm nhận được sự thay đổi.
Cô liếc nhanh về phía Damian. Cậu đang nghịch ngợm chơi đùa với một chiếc bút, nhưng mắt lại dừng lại nhìn cô chăm chú, khiến Charnita có cảm giác như mình bị nhìn thấu. Cô không thích cảm giác này. Thế nhưng, trong một góc khuất trong lòng, lại có một phần của cô không thể phủ nhận rằng cô cũng rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Koch, làm việc nhóm với tôi nhé?" Damian lên tiếng, một lần nữa làm Charnita phải ngừng lại.
Charnita không ngạc nhiên nữa, vì cậu ta đã đề nghị nhiều lần như vậy trước đây. Nhưng lần này, có gì đó trong giọng điệu của cậu khiến cô phải chú ý.
"Tôi đang làm bài một mình, cảm ơn," cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Damian không tỏ vẻ gì là thất vọng, cậu chỉ lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục nghịch chiếc bút của mình. Nhưng dù cậu không nói gì thêm, Charnita lại cảm nhận được ánh mắt của cậu đang dõi theo từng động thái của mình.
Lớp học tiếp tục trôi qua trong sự im lặng kỳ lạ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí lại không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô và Damian. Những ánh mắt trao nhau, những câu nói lặng lẽ giữa bọn họ. Liệu có phải Damian đang cố ý gây sự với cô không? Hay là... có điều gì đó thay đổi?
Giờ ra chơi, Charnita cùng Lynn bước ra ngoài hành lang, cố gắng làm một điều gì đó để quên đi những suy nghĩ đang ám ảnh mình. Nhưng khi vừa ra tới cửa, cô đã bắt gặp Damian đứng đó, tựa lưng vào tường, mắt nhìn chăm chăm về phía cô.
"Thật sự không có gì à, Koch?" Damian hỏi, giọng điệu như đùa nhưng lại mang một chút gì đó nghiêm túc, khiến Charnita không thể không chú ý.
"Không có gì," cô trả lời nhanh chóng, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Cậu đang làm gì ở đây?"
"Chờ bạn mình," Damian trả lời ngắn gọn rồi bước tới gần cô. "Đừng trốn tránh tôi như vậy nữa."
Câu nói ấy khiến Charnita hơi bất ngờ. Cô nhìn Damian, cảm giác như cậu đang cố thăm dò xem cô thực sự nghĩ gì. Cậu không phải là người dễ dàng thừa nhận cảm xúc, nhưng lần này có gì đó khác biệt. Damian đang nghiêm túc, và điều này khiến Charnita cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một phần trong lòng cô cảm thấy vui vì sự quan tâm đó.
"Trốn tránh? Tôi không hiểu cậu đang nói gì," cô đáp, nhưng trong giọng nói đã bắt đầu lộ ra sự căng thẳng. "Tôi chỉ không thích sự phiền phức thôi."
Damian không đáp lại ngay. Cậu chỉ đứng đó, quan sát cô, như thể muốn hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra trong đầu cô. "Vậy sao, Koch?" Cậu cười nhẹ, rồi lắc đầu như thể không thật sự tin vào những gì cô nói. "Chắc chắn là có gì đó, phải không?"
Charnita không nói gì thêm. Cô cảm thấy sự đùa giỡn của Damian đã quá mức, nhưng lại không thể tỏ ra quá lạnh lùng. Mỗi khi cậu nói chuyện với cô, dù chỉ là những câu nói bâng quơ, cô lại cảm nhận được một thứ gì đó mạnh mẽ hơn những gì cô có thể lý giải.
"Cậu không thể cứ đối xử như thế mãi đâu, Damian," Charnita thốt lên, khi nhận ra mình không thể chịu đựng thêm nữa. "Tôi không phải là trò đùa của cậu."
Damian dừng lại, cái nhìn nghiêm túc trong mắt cậu khiến Charnita cảm thấy như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. "Tôi không có ý như vậy," Damian nói, giọng trầm xuống. "Nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn cậu mãi từ xa, Koch. Có gì đó không ổn, đúng không?"
Charnita không trả lời ngay. Những câu hỏi trong đầu cô lại ào ạt quay về. Liệu cô có thể tiếp tục giữ khoảng cách này mãi được không? Liệu cậu có thật sự muốn thăm dò cảm xúc của cô, hay chỉ đơn giản là đang nghịch ngợm? Cảm giác mơ hồ trong lòng cô khiến cô không thể tìm ra lời giải đáp.
Và rồi, Damian chỉ đứng đó, im lặng, không thúc giục, chỉ để cho Charnita có đủ thời gian để tự tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro