Chương 4: Giỡn mặt không ngừng

Charnita đã nghĩ rằng mình có thể làm quen với việc ngồi cạnh Damian suốt một năm học. Nhưng những ngày qua, điều đó lại trở thành thử thách lớn đối với cô. Càng ngày, Damian càng không ngừng bày ra đủ trò để trêu chọc cô. Cậu ta chẳng bao giờ để cô yên, và càng không thể chịu được sự yên lặng.

Sáng hôm nay, như thường lệ, Charnita bước vào lớp với vẻ mặt lạnh lùng. Cô không quan tâm đến Damian, cố gắng không để ý đến sự hiện diện của cậu ta. Nhưng vừa ngồi xuống, cô đã cảm thấy một cú đẩy nhẹ vào vai.

"Chào buổi sáng, Koch." Giọng Damian vang lên, nhẹ nhàng, như thể cậu ta không làm gì sai cả.

Charnita không thèm trả lời, chỉ thở dài một hơi và mở sách ra, cố gắng tập trung vào bài học sắp bắt đầu. Nhưng như thể không đủ với việc đó, Damian lại tiếp tục hành động lạ kỳ.

"Cậu có muốn thử một trò chơi không?" Damian nói, giọng lơ đễnh. "Tôi thách cậu làm bài tập toán này mà không nhìn vào sách." Cậu ta cười, ánh mắt như thể đang chờ đợi Charnita phản ứng.

Charnita ngước lên, nhìn Damian với ánh mắt sắc lạnh. "Cậu không có việc gì làm sao?" cô hỏi, giọng mỉa mai. "Cứ làm phiền người khác như vậy có vui không?"

Damian chỉ nhún vai, đôi mắt cười khinh bỉ. "Nói vậy mà không vui à, Koch? Tôi thấy chúng ta có thể làm trò chơi này thú vị hơn nếu cậu tham gia."

Charnita lại cúi xuống, không thèm trả lời. Cô thừa biết rằng bất cứ câu trả lời nào từ mình sẽ chỉ khiến Damian càng thêm thích thú mà thôi. Thế nhưng, Damian vẫn không chịu bỏ cuộc. Cậu ta tiếp tục tạo ra đủ thứ trò hề quanh cô, từ việc vẽ nguệch ngoạc lên bàn đến việc dùng bút bi đập nhẹ vào lưng ghế của cô.

"Mày có ý gì vậy?" Charnita không thể nhịn được nữa, giọng cộc lốc.

Damian nhún vai, một nụ cười nghịch ngợm xuất hiện trên môi. "Cậu có vẻ dễ bị chọc tức đấy, Koch. Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem đâu là giới hạn của cậu thôi mà."

"Đừng có quá đáng," Charnita cảnh cáo, giọng đanh lại.

Damian chỉ gật đầu, nhưng nụ cười vẫn không tắt. Cậu ta không hề sợ hãi trước sự giận dữ của Charnita, ngược lại, nó càng khiến cậu ta thêm hứng thú. Những trò đùa của cậu ta ngày càng tinh vi hơn, như thể cậu biết chính xác khi nào là thời điểm để đẩy cô đến giới hạn cuối cùng.

Sau một giờ học Toán mệt mỏi, khi mọi người chuẩn bị ra về, Damian đột ngột quay sang Charnita với vẻ mặt đầy tò mò.

"Ê, Koch," cậu ta gọi, "Lần này tôi có một câu hỏi nghiêm túc. Cậu có nghĩ rằng mình là người thông minh nhất trong lớp không?"

Charnita quay lại, lông mày nhíu lại. "Cậu có vấn đề gì không, Walton?" Cô không hiểu sao cậu ta lại luôn làm trò như vậy, khiến cô không thể tập trung được vào bất cứ điều gì.

Damian mỉm cười, như thể đang làm một trò đùa lớn. "Tôi chỉ tò mò thôi. Vì cậu luôn khoe khoang về khả năng học giỏi của mình. Nhưng có lẽ cậu không đủ thông minh để nhận ra rằng tôi có thể dễ dàng đánh bại cậu trong mọi cuộc thi."

Câu nói đó thực sự làm cô bực bội. "Cậu dám bảo tôi khoe khoang sao?" Charnita nhìn Damian, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự giận dữ. "Cậu nghĩ mình giỏi lắm à?"

Damian bật cười, vẻ mặt không hề bị lung lay. "Tôi chẳng nói gì quá đáng đâu, Koch. Tôi chỉ đang thử xem cậu có phản ứng gì thôi. Và tôi phải nói, phản ứng của cậu thật là thú vị."

Charnita hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. "Damian, tôi không rảnh để chơi trò đùa với cậu đâu."

"Đùa à?" Damian giả vờ ngạc nhiên. "Chỉ là tôi thử thách cậu thôi mà. Chắc là cậu không chịu nổi chút thử thách nhỏ nhặt này đâu nhỉ?"

Charnita không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. Cô vội vàng đứng dậy, không thèm nhìn Damian, bước nhanh ra khỏi lớp. Nhưng ngay khi cô đi được một vài bước, một giọng nói gọi cô lại.

"Thấy chưa? Cậu không thể chịu được một chút thử thách đâu, Koch," Damian nói với giọng đùa cợt, không một chút nghiêm túc. "Cậu chẳng thể trốn tránh tôi đâu."

Charnita dừng lại, quay lại với ánh mắt bực bội. "Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ thật sự trốn mất."

Damian chỉ cười, vẫy tay như thể chẳng có chuyện gì. "Được thôi, trốn đi. Nhưng đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi đâu."

Charnita chỉ biết lắc đầu và bước đi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. Cô không muốn thừa nhận, nhưng những trò nghịch ngợm của Damian khiến cô khó chịu và cũng... không thể dứt ra. Cô sẽ phải đối mặt với cậu ta mỗi ngày, và dù cô không muốn thừa nhận, cô vẫn không thể làm gì để ngừng việc này.

Cảm giác đó khiến cô bối rối, nhưng Charnita biết rằng mình sẽ không dễ dàng để Damian đánh bại mình. Dù cho cậu có tiếp tục làm phiền cô hay không, Charnita sẽ không cho phép mình thua cuộc trong trò đùa này. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro