Chương 48: Bước Chân Mới
Charnita thức dậy vào một buổi sáng, cảm giác mệt mỏi vẫn còn vương vấn trong lòng. Dù đã có một đêm ngủ dài, nhưng tâm trí cô vẫn không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ về Damian và những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua. Cô đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của chính mình, tự hỏi liệu cô đã quyết định đúng hay chưa.
Cô bước xuống bếp, ăn sáng trong im lặng, một mình trong ngôi nhà rộng lớn. Những câu hỏi mà Damian đặt ra vẫn vang vọng trong đầu cô: "Cậu có thể cho mình cơ hội này không?" Câu hỏi đó cứ quẩn quanh, không có lời giải. Charnita biết rằng mọi quyết định cô đưa ra đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai. Nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là cô không muốn tiếp tục sống trong sự mơ hồ nữa. Cô cần phải có câu trả lời, một cách dứt khoát.
Trường học ngày hôm đó vẫn trôi qua trong sự bình lặng. Charnita đến lớp, ngồi xuống bàn và cố gắng không để tâm trí mình lạc lõng. Nhưng mỗi khi cô quay đầu lại, ánh mắt của Damian lại vô tình tìm về phía cô. Dù anh không nói gì, nhưng cử chỉ đó cũng đủ để làm tim cô loạn nhịp. Charnita cảm nhận được sự chờ đợi trong mắt anh. Và điều đó càng khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Sau giờ học, khi mọi người bắt đầu tản ra về, Damian đứng chờ bên ngoài lớp học. Anh nhìn thấy Charnita đang bước ra từ cửa, nhưng lần này không giống như những lần trước, anh không vội vàng chạy tới. Thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, như một người chờ đợi một điều gì đó.
Charnita nhìn thấy anh từ xa, tim cô lại đập nhanh hơn. Cô đã quyết định rồi, không thể tiếp tục trốn tránh. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía Damian.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Cô mở lời, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Damian nhìn cô, đôi mắt anh chứa đựng sự lo lắng. Anh gật đầu, rồi cả hai cùng bước ra khỏi khuôn viên trường, tìm một nơi vắng vẻ để trò chuyện.
Khi đã ngồi xuống trên một băng ghế dưới tán cây, Charnita quay sang nhìn Damian. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cả hai đều im lặng một lúc lâu, như thể đều đang chuẩn bị cho một cuộc đối diện đầy quan trọng.
"Charnita," Damian lên tiếng, nhưng không phải như mọi lần, anh nói nhẹ nhàng và chậm rãi, như thể mỗi từ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Mình không biết phải nói gì nữa, nhưng mình chỉ muốn cậu hiểu rằng mình không muốn cậu cảm thấy áp lực. Dù sao thì mình cũng tôn trọng quyết định của cậu, chỉ là... mình thật sự muốn được ở bên cậu."
Charnita nghe xong, lòng cô như bị xé nát. Damian không ép buộc cô, anh chỉ muốn cô cảm thấy thoải mái khi đưa ra quyết định. Và điều đó khiến cô cảm thấy có chút yên bình trong lòng. Cô không cần phải vội vàng, không cần phải lo lắng về những gì xảy ra tiếp theo.
"Cảm ơn cậu," Charnita nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng có thể nghe thấy sự kiên quyết trong đó. "Mình không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, nhưng mình cần một chút thời gian để suy nghĩ. Mình không muốn chỉ vì cảm xúc nhất thời mà làm điều gì đó sai lầm."
Damian gật đầu, vẻ mặt anh không hề tỏ ra thất vọng. "Mình hiểu. Cậu có thể cho mình một chút thời gian. Mình sẽ đợi."
Charnita nhìn anh, cảm thấy lòng mình dịu lại một chút. Cô không cần phải lo lắng về việc làm anh thất vọng hay bỏ lỡ một cơ hội. Damian đã thể hiện sự kiên nhẫn và sự tôn trọng dành cho cô, và đó chính là điều mà cô cần vào lúc này.
Cả hai ngồi đó thêm một lúc nữa, không ai nói gì. Chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của gió và những cơn mưa lất phất từ xa. Nhưng Charnita cảm thấy mọi thứ như trở nên rõ ràng hơn trong khoảnh khắc này. Cô biết mình cần phải quyết định, nhưng cô cũng hiểu rằng không có gì là quá muộn.
Sau đó, họ đứng dậy, mỗi người quay trở về hướng riêng của mình. Charnita cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng không phải lúc nào cũng có thể tìm ra tất cả các câu trả lời ngay lập tức. Nhưng một điều cô chắc chắn là, cô sẽ không để những câu hỏi không lời giải cứ thế làm mình hoang mang mãi.
Ngày hôm đó trôi qua, nhưng trong lòng Charnita, những câu hỏi về Damian vẫn chưa hoàn toàn được giải đáp. Cô không biết liệu mình có đủ dũng cảm để bắt đầu lại một lần nữa hay không. Nhưng một điều cô hiểu rõ, là cuộc sống sẽ không ngừng lại chỉ vì những sự không chắc chắn. Cô phải tiếp tục tiến về phía trước, và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ khi đến đúng thời điểm.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro