Chương 57: Những lời thì thầm bên lề

Sau chiến thắng của đội, không khí trong lớp trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Bạn bè thi nhau bàn tán, trêu chọc và chúc mừng những người trong đội, đặc biệt là Damian và Charnita – bộ đôi được cả lớp xem như linh hồn của chiến thắng.

"Charnita, cậu thực sự đã làm tôi ngạc nhiên đấy," Damian nói khi cả hai bước ra khỏi sân bóng. Cậu nhấn mạnh chữ "thực sự" bằng một nụ cười vừa trêu chọc, vừa chân thành.

"Thì tôi đã bảo rồi, tôi không thích làm mọi thứ nửa vời," Charnita đáp lại, nhấc balo lên vai.

"Nhưng tôi nghĩ cậu còn có thể làm tốt hơn thế," Damian nói, bám sát theo cô.

Charnita liếc nhìn Damian, ánh mắt cảnh giác. "Cậu định mượn cớ để bắt tôi tập thêm giờ đúng không?"

Damian cười phá lên. "Không hẳn. Chỉ là tôi nghĩ... nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu cải thiện kỹ năng của mình. Tôi khá giỏi trong việc dạy người khác."

Charnita bật cười. "Đừng đùa nữa, Damian. Cậu mà dạy ai thì chỉ làm họ thêm phiền thôi."

"Thật không công bằng khi đánh giá tôi như vậy!" Damian giả vờ chấn động, đặt tay lên ngực như thể bị tổn thương.

Charnita nhún vai. "Sự thật thường khó nghe mà."

Khi cả hai quay lại lớp học, họ phát hiện ra một nhóm bạn đang tụ tập quanh bàn của mình, bàn luận sôi nổi.

"Charnita! Damian! Hai người đến rồi!" Một bạn nam gọi lớn, vẫy tay.

Damian nghiêng đầu, bước tới. "Có chuyện gì mà sôi nổi vậy?"

"Cả lớp đang đặt cược xem trong đội ai là người chơi hay nhất. Đương nhiên là cậu và Charnita dẫn đầu danh sách," cậu bạn cười nói, chỉ tay vào tờ giấy ghi kết quả bình chọn.

Damian nở nụ cười tự mãn. "Tôi không ngạc nhiên. Nhưng kết quả thế nào?"

Một bạn nữ khác chen vào. "Hiện tại thì Charnita đang dẫn trước. Mọi người đều ấn tượng với cú ném quyết định của cậu ấy."

Charnita chớp mắt, không giấu được sự bất ngờ. "Thật sao? Tôi không nghĩ mình được chú ý như vậy."

Damian chống tay lên bàn, quay sang cô. "Thấy chưa, tôi đã bảo cậu rất đặc biệt mà."

"Đừng nói những lời hoa mỹ như vậy. Tôi không cần chúng," Charnita đáp, nhưng đôi má thoáng đỏ lên.

Chiều hôm đó, cả lớp kéo nhau ra sân trường để ăn mừng chiến thắng. Tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, và mọi người không ngừng trêu chọc Damian và Charnita về sự "ăn ý bất đắc dĩ" của họ.

Damian, như thường lệ, không bỏ lỡ cơ hội để đáp trả. "Tôi chỉ đơn giản là làm tròn trách nhiệm. Phần còn lại là nhờ vào tài năng của tôi."

"Cậu đúng là biết cách tự tâng bốc mình," Charnita đáp, lắc đầu.

"Vậy cậu nghĩ ai là người làm tốt nhất hôm nay?" Damian hỏi, ánh mắt đầy thách thức.

"Chắc chắn không phải cậu," Charnita trả lời không chút do dự, khiến cả nhóm bật cười.

Trong lúc cả nhóm đang trò chuyện rôm rả, Charnita vô tình nhìn sang Damian, người đang mải mê kể chuyện cười. Cậu có vẻ ngoài vô cùng tự nhiên, thoải mái, nhưng đôi lúc lại toát lên sự trưởng thành khiến cô bất giác chú ý.

Damian bỗng nhận ra ánh mắt của Charnita và quay sang nhìn thẳng vào cô. "Có gì trên mặt tôi sao, Charnita?"

Charnita giật mình, lập tức quay đi. "Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ tóc cậu hơi rối."

Damian vuốt lại mái tóc một cách tự nhiên. "Vậy à? Tôi nghĩ nó vẫn ổn mà."

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi," Charnita đáp nhanh, cố giấu vẻ lúng túng.

Buổi tối, khi về đến nhà, Charnita ngồi vào bàn học, nhưng tâm trí cô dường như không thể tập trung. Hình ảnh Damian, nụ cười tự mãn và cách cậu luôn cố gắng chọc tức cô cứ hiện lên trong đầu.

"Cậu ấy đúng là phiền phức," cô thì thầm với chính mình, nhưng một nụ cười nhỏ vẫn thoáng qua trên môi.

Cùng lúc đó, ở nhà Damian, cậu cũng ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

"Charny thật thú vị," cậu lẩm bẩm, rồi bật cười. "Nhưng cô ấy vẫn cần học cách thừa nhận rằng tôi giỏi hơn." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro