Chương 20

Chu Bắc Dương là lần đầu tiên gặp mặt những diễn viên trong đoàn phim này. Lưu Kỳ Xương lần lượt giới thiệu cho hắn. Chu Bắc Dương cũng không biểu hiện quá nhiệt tình, nhưng rất có lễ phép, gật đầu chào hỏi từng người trong đám đông. Cuối cùng giới thiệu đến Ngôn Huy Hoa, Lưu Kỳ Xương nói: "Đây là Tiểu Ngôn, Ngôn Huy Hoa."

Chu Bắc Dương lần này lại chủ động vươn tay ra. Ngôn Huy Hoa sững sờ một chút, cũng vươn tay ra. Hai người nắm tay nhau.

Ngôn Huy Hoa từng nghe nói chuyện Chu Bắc Dương từng muốn đóng vai Diệp Hành Dương. Nghe nói đạo diễn cũng đồng ý, là Kim Yến Liễu hết sức bảo vệ, hắn mới giữ được nhân vật này.

Hiện giờ xem Chu Bắc Dương, quả nhiên tràn đầy địch ý đối với hắn. Ánh mắt nhìn hắn bình tĩnh, nhưng lực đạo bắt tay kia lại tràn ngập tính công kích. Nhưng mà Kim Yến Liễu coi trọng hắn, điều này liền đủ rồi.

Hắn bình tĩnh mà nhìn thẳng Chu Bắc Dương, ánh mắt kiên định.

Ở bên cạnh, Lục Diệu kích động đến tim sắp nhảy ra ngoài.

Chu Bắc Dương hẳn là nhận ra hắn rồi chứ? Sẽ là phản ứng gì?
Hắn đang miên man suy nghĩ, liền nghe Lưu Kỳ Xương giới thiệu: "Cái này muốn giới thiệu trọng điểm một chút, Lục Phương Lâm của chúng ta, Lục Diệu."

Hai người họ trong phim sẽ đóng một đôi tình nhân, đệ tử ma đầu và tiểu sư nương xinh đẹp.

Lục Diệu sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không chủ động giơ tay, cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng đối phương.

Chu Bắc Dương đối với hắn ngoài dự đoán mà khách khí, cũng nắm tay hắn một chút. Ánh mắt bình tĩnh, giống hệt người anh của hắn, giống như coi hắn là một diễn viên bình thường nhất.

Lục Diệu cảm giác càng thêm mất mát.

Trong cuộc đời hắn, đôi anh em này có thể nói nồng đậm rực rỡ. Chính là chính mình trong cảm nhận của hai anh em bọn họ, lại dường như chỉ là một sự tồn tại không đáng nhắc đến.

Giống như hai người họ khóa chặt rồi, người ngoài đã chen vào không lọt.

Hắn nhìn về phía lông mày Chu Bắc Dương. Có lẽ đã dùng chì kẻ mày che lấp, vết sẹo lần kéo bè kéo lũ đánh nhau kia gần như sắp nhìn không thấy.

Hắn mím mím môi, lưng thẳng hơn.

Kim Yến Liễu cẩn thận quan sát thần sắc của Lục Diệu một chút.

Tiểu Ái thành thật!

Ánh mắt Lục Diệu nhìn Chu Bắc Dương, quả nhiên rất phức tạp, có chút trốn tránh, lại có chút mong đợi, còn có chút sự lạnh nhạt nửa thật nửa giả. Xác thực không giống như là ánh mắt nên có khi nhìn người đáng ghét.

Anh đang quan sát ở bên cạnh, Lục Diệu lại vào lúc này nhìn về phía anh. Ánh mắt bỗng nhiên trở nên có tính công kích, phảng phất một chút cũng không muốn cúi đầu xưng thần với anh.

Cái ánh mắt này rất tốt, hoang dã lại quật cường. Tiểu Cường Lục, cậu ngàn vạn phải duy trì nha.

Khóe miệng Kim Yến Liễu nhếch lên một tia ý cười. Anh lại nhìn thoáng qua Ngôn Huy Hoa bên cạnh. Không ngờ Ngôn Huy Hoa đang nhìn anh. Ánh mắt hai người gặp nhau, Ngôn Huy Hoa liền cười với anh.

Người khác trưởng thành thanh tú, nụ cười cũng rất ôn nhu sáng ngời. Bản thân còn đẹp trai hơn ảnh chụp.

Quan trọng nhất là nụ cười kia thật sự chói mắt. Trong ánh mắt có tình ý.

Chu Bắc Dương cảm giác bản lĩnh ngụy trang nhiều năm như vậy của mình, hiện nay đã hơi không đủ dùng.

"Tôi đến giới thiệu cho mọi người chỉ đạo võ thuật lão sư của chúng ta," Lưu Kỳ Xương bỗng nhiên lên tiếng: "Phương Đại Vệ lão sư."

Kim Yến Liễu dẫn đầu vỗ tay. Phương Đại Vệ chắp tay, cười nói: "Mọi người khách khí."

"Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, tôi liền không nói nhiều lời, mọi người bây giờ liền bắt đầu đi." Lưu Kỳ Xương vỗ vỗ tay.

Mọi người chia thành hai nhóm. Một nửa người tiến hành tập huấn động tác, một nửa người đọc kịch bản vây quanh. Thay phiên nhau. Đọc kịch bản thuận lợi suốt cả quá trình. Tập huấn động tác lại tiến hành không được thuận lợi. Động tác thiết kế của Phương Đại Vệ nổi tiếng uyển chuyển tuyệt đẹp, đẹp thì dễ dàng, nhưng muốn đánh thì hơi khó. Biểu hiện tốt nhất là Chu Bắc Dương và Ngôn Huy Hoa. Kém nhất chính là Lục Diệu và Kim Yến Liễu.

Kim Yến Liễu trước kia đều chủ yếu quay phim thần tượng đô thị. Mấy ngày này cũng lơ là tập thể hình. Đột nhiên cường độ huấn luyện lớn như vậy, hơi không chịu nổi. Nhưng anh là nam chính, có mấy trường đoạn đánh nhau quan trọng đều trên người anh. Phương Đại Vệ trước làm đệ tử mẫu cho bọn họ một lần. Kim Yến Liễu xem nhiệt huyết sôi trào.
Động tác võ thuật thiết kế thật sự quá bốc, phối hợp dây cáp, còn đặc biệt đẹp.

Căn cứ nguyên tắc người chậm cần bắt đầu sớm, Kim Yến Liễu mỗi ngày đều tăng ca thêm giờ, nhờ Phương Đại Vệ mở lớp riêng cho hắn. Cũng may Ngôn Huy Hoa tính tình người này đặc biệt tốt, bồi luyện từ đầu đến cuối. Đến cuối cùng chính là Chu Bắc Dương và một đám người họ cùng nhau luyện. Còn hai người họ thì độc lập tạo ra một khoảng trống nhỏ ở trong góc, để Phương Đại Vệ cầm tay chỉ đạo.

Trong một góc thường xuyên truyền đến tiếng cười của Kim Yến Liễu và Ngôn Huy Hoa. Nghe Chu Bắc Dương tâm phiền ý loạn.

Lục Diệu biểu hiện cũng rất kém cỏi. Hắn cũng chưa từng quay cảnh đánh nhau. Hơi theo không kịp tiết tấu của Chu Bắc Dương. Hắn thở hồng hộc mà buông kiếm trúc trong tay: "Hay là chúng ta nghỉ một lát đi?"

Chu Bắc Dương không nói chuyện, chỉ để kiếm trúc qua một bên. Lục Diệu đưa một chai nước khoáng cho hắn. Chu Bắc Dương nhận lấy trong tay, nhàn nhạt mà nói tiếng "Cảm ơn".

Lục Diệu sắc mặt ửng đỏ, là mệt, cũng là xấu hổ, nói: "Không khách khí."

Chu Bắc Dương dường như đã quên chuyện đánh nhau với hắn năm đó, đối với hắn rất khách khí. Lục Diệu rất thỏa mãn. Hắn xoa xoa mặt, lén lút nhìn giọt mồ hôi trên cổ Chu Bắc Dương.

Mấy năm không gặp, Chu Bắc Dương lớn lên càng đẹp trai. Góc cạnh trên mặt càng thêm rõ ràng. Dáng người cũng càng thêm vạm vỡ. Trời nóng, bọn họ huấn luyện cũng rất vất vả. Áo phông đen ướt đẫm, dán vào lưng Chu Bắc Dương. Đường cong cơ lưng mượt mà, cao dài lại cường tráng.

Chu Bắc Dương 22 tuổi, giống như mùa hè năm xưa, lại một lần nữa châm ngòi trái tim hắn.

Chẳng qua ánh mắt Chu Bắc Dương, vẫn luôn nhìn về phía bên Kim Yến Liễu.

Bất quá ai có thể không nhìn đôi đó chứ. Người ta là vai chính tuyệt đối. Nhan sắc và dáng người đều là một đôi trai tài gái sắc.

Nữ phụ trong bộ phim này của họ, đóng vai tiểu sư muội của họ là Chung Thiến Thiến, là fan của Kim Yến Liễu. Cô vốn dĩ đã đóng qua nữ thứ và nữ ba trong rất nhiều web drama. Lần này vì theo đuổi thần tượng, liền gần như vai quần chúng nữ N cũng nguyện ý đóng. Cô cũng là người mê trai nhất trong đoàn phim của họ. Nắm lấy cánh tay nữ diễn viên cùng tổ phát cuồng: "Oa, xứng đôi quá hai người họ."

Kim Yến Liễu và Ngôn Huy Hoa hôm nay treo cáp. Bọn họ đang tập một cảnh hành động Là Ngôn Huy Hoa vung kiếm đâm tới Kim Yến Liễu. Kim Yến Liễu duỗi thẳng hai tay, thân thể liền bị cáp treo ngửa ra sau. Kiếm trúc đâm qua từ trên đầu anh. Anh chộp được cổ tay Ngôn Huy Hoa. Hai người cùng múa một lượt kiếm, thân thể phối hợp dây cáp bay lên không, giống như đôi bướm bay. Kim Yến Liễu vì không thích ứng dây cáp, hoặc đụng vào trong lòng ngực Ngôn Huy Hoa, hoặc là gần như áp sát mặt Ngôn Huy Hoa.

Lúc này nếu hai người cười phá lên thì thôi. Cố tình hai người đều là diễn viên đạt tiêu chuẩn. Thần sắc đều ở trong phim. Bốn mắt nhìn nhau, trông liền có vẻ đặc biệt mập mờ.

Chung Thiến Thiến nhịn không được hóa thân thành chuột thổ, giậm chân ô ô kêu: "Nhất Diệp Chướng Mộc là thật!"

"Động tác võ thuật Phương lão sư thiết kế cho hai người, có phải quá mập mờ không?" Lúc ăn cơm trưa, Chu Bắc Dương bỗng nhiên mở lời hỏi.

Hai người họ dùng chung một phòng nghỉ. Vì hai người đều là đại bài, cũng không ai hoài nghi quan hệ của hai người họ.

Chu Bắc Dương lau đũa xong, đưa cho Kim Yến Liễu.

Kim Yến Liễu nhận lấy (tiếp nhận) đũa, cười nói: "Có lẽ hắn cũng biết bộ phim của chúng ta muốn bán hủ."

"Quay quá mập mờ, lúc kiểm duyệt sẽ không có khó khăn sao?"

Bộ phim này của họ chưa bắt đầu quay cũng đã được đài truyền hình đặt mua, muốn lên sóng. Tiêu chuẩn kiểm duyệt khẳng định phải nghiêm khắc hơn so với phim đam mỹ thông thường.

"Mộc Hoa Anh và Diệp Hành Dương chính là anh em ruột. Động tác võ thuật của các cậu lại thiết kế tình nhân hóa như vậy, tôi lo lắng đến lúc đó muốn xóa, các cậu chẳng phải quay vô ích." Chu Bắc Dương nhàn nhạt mà nói.

Kim Yến Liễu vừa ăn cơm, vừa xem lại video đã quay hôm nay. Nghe Chu Bắc Dương nói như vậy, hình như xác thật là có chút quá mức mập mờ.

Chính là đoạn động tác võ thuật này thiết kế thật sự quá đẹp, như nước chảy mây trôi, phiêu dật đẹp trai.

Kim Yến Liễu không nỡ (không bỏ được) không dùng: "Hay là, cho cậu và Lục Diệu?"

Chu Bắc Dương nói: "Hai chúng tôi không có cảnh đánh nhau giữa chừng."

Mùa đầu, đệ tử ma đầu vẫn chưa phải ma đầu. Sư nương vẫn là một lòng giả vờ che giấu cao thủ. Vẫn chưa đến giai đoạn tương ái tương sát.

Kim Yến Liễu nghĩ nghĩ: "Vẫn quay. Đoạn đánh nhau này tôi rất thích."

Anh nói còn quay đầu nói với Tiêu Béo: "Cậu gọi Huy Hoa đến đây đi. Cùng nhau ăn. Hai chúng ta còn có thể đối thoại."

Anh còn tự mình nói: "Thời gian rất gấp. Có thể tận dụng thời gian đều cần phải tận dụng."

Chỉ chốc lát Ngôn Huy Hoa liền bưng cơm hộp vào. Vì có Chu Bắc Dương ở, hắn ít nhiều có chút câu nệ. Bất quá năng lực nghiệp vụ hắn vượt qua thử thách, lời thoại thuộc rất làu. Hai người ở đó đối thoại. Chu Bắc Dương cơm cũng chưa ăn mấy miếng, đang buồn bực.

Bỗng nhiên thấy Kim Yến Liễu xoay đầu lại, hướng về phía hắn kêu: "Em không phải nói giọng đau sao, đừng ăn cay."

Chu Bắc Dương sững sờ một chút, mới phát hiện đũa của chính mình đang gắp một miếng ớt cay đỏ.

Kim Yến Liễu nói xong liền quay đầu lại tiếp tục đối thoại với Ngôn Huy Hoa. Chu Bắc Dương "Ân" một tiếng.

Kim Yến Liễu trong lòng vẫn có hắn.

Rốt cuộc có thể miễn cưỡng ăn thêm mấy miếng cơm.

Buổi chiều, Kim Yến Liễu và Ngôn Huy Hoa tiếp tục tập đoạn động tác này. Nhưng đoạn động tác này thiết kế thật sự hơi phức tạp. Hai người tập vẫn không được thuận lợi. Đến cuối cùng Kim Yến Liễu tay đều nhấc không nổi kiếm lên, cánh tay vẫn luôn không kiểm soát được mà run. Cả người đau nhức.

Ngôn Huy Hoa lại càng khắc khổ. Một mình ở đó ôn tập một bộ động tác võ thuật khác của hắn. Đây là cảnh đánh nhau của hắn cùng Tống Hoa lão sư. Tống Hoa lão sư tuổi lớn, trận đánh này chỉ có thể tìm người đóng thế hoàn thành. Phía trước phụ diễn cùng hắn chính là Phương Đại Vệ lão sư. Đây là cảnh đánh nhau hung tàn nhất và phức tạp nhất của hắn trong vở kịch. Chiêu thức nhiều, ra chiêu tàn nhẫn, hoàn toàn là kiếm pháp "kiểu Mộc Hoa Anh".

Hắn đang luyện, Chu Bắc Dương bỗng nhiên đi tới nói: "Hay là, tôi luyện cùng cậu một lượt?"

Ngôn Huy Hoa sững sờ một chút, đối diện ánh mắt Chu Bắc Dương. Khóe miệng nhếch, cũng không lùi bước, nói: "Được."

Chu Bắc Dương liền nhặt một thanh kiếm trúc từ trên mặt đất, đi đến giữa sân đứng yên.

Lần này hấp dẫn tất cả mọi người.

Kim Yến Liễu còn rất kích động, ngồi xếp bằng dưới đất, hứng thú bừng bừng mà kêu: "Mọi người mau tới học tập quan sát, cường cường đối đầu."

"Các cậu muốn tập đoạn nào?" Phương Đại Vệ hỏi.

Dù sao cũng là kịch có dàn dựng, không phải thi đấu võ thuật. Chiêu thức đều là cố định.

"Cứ đoạn hắn vừa rồi luyện đi." Chu Bắc Dương nhàn nhạt mà nói: "Luyện cùng mà."

"Cậu biết không?" Phương Đại Vệ hỏi.

Rốt cuộc đây là cảnh đánh nhau của Ngôn Huy Hoa, Chu Bắc Dương lại chưa luyện qua.

Chu Bắc Dương gật đầu một cái, nói: "Cũng đã nhìn mấy lần rồi."

Đoạn Ngôn Huy Hoa vừa rồi luyện, là cảnh đánh nhau hung tàn nhất và đặc biệt nhất của hắn trong phim. Hắn vuốt khăn trùm đầu lên, hai tay cầm kiếm, nói: "Đến đây."

Phương Đại Vệ ở bên cạnh hô: "Chuẩn bị, ba, hai, một, bắt đầu!"

Hắn vừa dứt lời, Chu Bắc Dương liền ra chiêu. Chiêu thức là cố định, mọi người đều không ngoài ý muốn. Nhưng hắn vừa ra chiêu này, vẫn khiến mọi người kinh sợ.

Bởi vì kiếm pháp hắn quá hung ác, hoàn toàn là một phong cách khác.

Kiếm trúc tuy không làm bị thương người, cũng chú trọng dừng lại đúng lúc. Nhưng hắn mỗi kiếm đều mang theo sát khí rất nặng. Ngôn Huy Hoa rút kiếm chắn. "Đương" một tiếng vang giòn. Làm chấn cánh tay hắn tê dại.

Kiếm trong tay thiếu chút nữa tuột trên mặt đất. Hắn ngước mắt nhìn về phía Chu Bắc Dương. Chu Bắc Dương giống như nhập vai, mím chặt môi, không rên. Rút kiếm lại lần nữa đánh úp. Hai người đan xen qua người. Chiêu chiêu tinh chuẩn uyển chuyển. Tiết tấu rõ ràng nhanh hơn so với thiết kế của Phương Đại Vệ. Chính là trông cũng càng động lòng người. Đám đông vây xem ngay cả thở mạnh cũng không dám. Kim Yến Liễu duỗi hai tay, tính vỗ tay lại sợ quấy rầy hai người họ, chỉ chăm chú.

Đẹp trai quá a đẹp trai quá a. Hai chàng trai trẻ dáng người mạnh mẽ, đánh nhau thật sự đẹp.

Chu Bắc Dương càng đánh tiết tấu càng nhanh. Ngôn Huy Hoa hiển nhiên có chút ứng phó không được.

Đoạn đánh nhau này là trận chiến sinh tử. Càng về sau chiêu thức càng đơn giản. Không nói hình thức, chỉ nói lấy mạng người. Ngôn Huy Hoa cắn răng cố gắng chống đỡ. Đến nửa đoạn sau cũng bị kích phát sự hung dữ ra. Lực đạo dưới tay vô thức tăng thêm. Hắn càng kinh ngạc với sự thông minh của Chu Bắc Dương. Chiêu thức phức tạp như vậy, hắn thế nhưng chỉ nhìn mấy lần liền nhớ kỹ?

Chiêu cuối cùng là cao trào nhất của đoạn đánh nhau này. Hắn không thể phân tâm nữa, bằng không e rằng ngăn cản không được.

Hắn liên tiếp hai cái đâm mạnh. Thân thể xoay chuyển, lại đâm. Liên tục trôi chảy, đâm thẳng cổ họng Chu Bắc Dương. Chu Bắc Dương hơi hơi ngửa ra sau, bỗng nhiên hai tay cầm kiếm, dùng sức vỗ.

Ngôn Huy Hoa tay kia cũng cầm thân kiếm, trực tiếp nghênh đón chắn đi. Chỉ nghe "Bang" một tiếng, kiếm trúc trong tay Chu Bắc Dương, gãy rồi.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Ngôn Huy Hoa loạng choạng lùi về sau hai bước, thở hổn hển nhìn lại Chu Bắc Dương. Chu Bắc Dương lau giọt mồ hôi trên cằm, ném kiếm gãy trong tay xuống đất. Trên chuôi kiếm còn dính vết máu nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro