Chương 50 part 2
Thời Ngọc phiền chán nói:
“Ai chọc giận anh à? Lấy lương thực thôi mà còn khiến anh tủi thân sao?”
"Không phải", người đàn ông ôm lấy cậu, lắc đầu trả lời:
"Không có.”
“Vậy sao anh trở về lại phát điên?”
Thời Ngọc kéo đầu người đàn ông lại, nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta như muốn nhìn rõ mọi chuyện.
Người đàn ông có nước da ngăm đen, khuôn mặt thô ráp, không hề biểu lộ cảm xúc. Nhưng khi bị cậu nhìn chằm chằm, hắn ta liền thuận theo không nhúc nhích chỉ lặng lẽ cúi đầu, trông chẳng khác gì một con chó đen to lớn ngoan ngoãn, tùy ý để chủ nhân trêu chọc. Chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người ta sợ hãi và bờ môi mím chặt, còn lại thì chẳng khác nào dáng vẻ thật thà, chất phác như ngày thường.
“Tiểu thiếu gia, sao em lại tới thôn nghèo này?”
Câu hỏi kỳ quái này làm Thời Ngọc khựng lại. Cậu không thể nói rằng mình bị gia tộc đuổi đi. Tóm lại là Trần Chính chữ to hay chữ nhỏ đều không biết, Thời Ngọc nhíu mày, đành tùy tiện đáp:
“Đi cùng người nhà xuống thôn dưỡng bệnh.”
“Người nhà?”
Trần Chính bỗng dưng ngẩng đầu, khứu giác hắn nhạy bén như chó săn, đôi mắt đen kịt gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu:
“.....Là người đã đi cùng em xuống thôn lần trước sao?”
“Đúng vậy, là chú nhỏ của tôi.”
Thấy hắn ta đột nhiên thả lỏng vẻ mặt, trong lòng Thời Ngọc ngược lại rơi lộp bộp vài tiếng, trong khoảng khắc đó, một dự cảm giác bất an bỗng chốc ập tới. Cậu ngồi thẳng người, cứng ngắc hỏi:
“Đừng nói với tôi... Lãnh đạo thành phố đến thôn chính là chú ấy?”
“Đúng vậy.”
Trần Chính gật đầu. Hắn ta đã trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn một lòng chịu đánh chịu mắng như mọi khi, giống như vừa trút bỏ được gánh nặng nào đó. Hắn ta vỗ vai cậu, thành thật lại ngây ngô nói:
“—— Chính là chú nhỏ.”
.......
Thời Ngọc trăm triệu lần không thể ngờ rằng Lục Sính, người vốn đã rời đi, lại quay về một lần nữa, như một cú đánh hồi mã thương(*)
(*) là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ.
Người đàn ông đó không lo hoàn thành đại nghiệp báo thù của mình, tại sao lại trở về thôn quê này?
Cậu ngồi trên giường, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trời âm u, thở dài:
“Hệ Thống.”
" Đừng gọi ta," thanh âm hệ thống còn trầm trọng hơn cả cậu, nói:
“Cảm giác bị chen ngang này thật quen thuộc.”
Thời Ngọc nhíu mày:
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Tôi với Lục Sính ở thế giới này mới gặp nhau chưa được hai ngày. Giờ làm sao đây? Tôi có nên về tiểu viện không?”
“Tiểu viện bị phong tỏa rồi, cậu không thể quay lại,” hệ thống cố gắng nghĩ cách, “Nếu không được thì cậu trốn tạm hai ngày, xem Lục Sính không tìm được người có chịu bỏ đi không.”
Thời Ngọc cẩn thận suy nghĩ:
“Cậu nói đúng. Chúng ta trốn trước hai ngày. Biết đâu Lục Sính chỉ trở về tìm thứ gì đó.”
“Đúng là kỳ quái" Hệ thống thống táo bạo mà nghĩ đến cốt truyện:
"Một lần hai lần đều chẳng đi theo cốt truyện chút nào. Đừng ép ta xiên mỗi người một dao.”
Thời Ngọc nghe hệ thống càu nhàu mà chỉ biết im lặng. Lại nghĩ đối phương quả thật là người tư bản, có khả năng làm thật.
Đây chính là đồ ngông cuồng.
Không chọc vào được, không chọc vào được.
Một người một hệ thống nôn nóng chờ tin tức.
Trần Chính giống như bị trúng gió chỗ nào, dẫn cả nhà họ Trần tổng vệ sinh từ trên xuống dưới.
Mắt Thời Ngọc cay cay nhìn tấm chăn vốn đơn giản giờ được bọc trong một vỏ chăn màu hồng nhạt, đống củi lộn xộn ngoài cửa được xếp ngay ngắn thành chồng, bàn ăn bằng gỗ tại nhà chính lâu ngày không ai lau giờ sạch bóng không dính chút bụi. Cả ngôi nhà trở nên sáng sủa, sạch sẽ, hoàn toàn không giống ngôi nhà của một gã đàn ông thô kệch vừa mất vợ.
Buổi tối, sau bữa cơm, ánh đèn dầu trong căn phòng nhỏ lập lòe yếu ớt.
Trong chăn, túi nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Thời Ngọc ngồi trên chiếc giường rộng, vừa lo lắng vừa thoải mái muốn ngủ.
Trần Chính ngồi sau lưng cậu làm đệm dựa, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng xoa bóp eo và bụng đang mỏi nhừ của cậu. Lực đạo lẫn động tác của hắn ta nhẹ nhàng, ngày càng thuần thục, không còn vụng về như trước. Thời gian hắn bị thuần hóa càng thêm nghe lời. Cậu thoải mái đến mức khẽ rên rỉ, bị người đàn ông bóp cằm, kéo lại hôn lên môi.
Sau nụ hôn, cậu lười biếng nằm gọn trong lòng ngực nam nhân, nhưng khi nghe thấy lời thì thầm:
“Tiểu thiếu gia, chú nhỏ của em đã vào thôn tìm em rồi.”
"Hả?" Đầu óc đang mê mang lập tức thanh tỉnh, Thời Ngọc suýt chút nữa nhảy dựng lên:
“Lục... Hắn tìm tôi sao?”
Trần Chính nói:
“Đúng vậy, chú nhỏ của em chắc đã biết em không còn ở tiểu viện, hôm nay ngài ấy đã đi từng nhà trong thôn để tìm.”
Thời Ngọc nghe xong mà choáng váng, vội vàng chọc hệ thống:
“Hắn có bị rảnh quá không?”
Hệ thống cũng không ngờ:
“Không phải... Nhưng hình như hắn thật sự đến đây để tìm cậu?”
“Không được! Nếu hắn mang tôi đi, nhiệm vụ sẽ thất bại!”
“Cứ yên tâm, tôi có dao trong tay.”
... Khoan đã, ý cậu là thật sự muốn giết người diệt khẩu đấy à?!
Thời Ngọc lo lắng tột độ, khẩn trương bật dậy, mắt nhìn thẳng Trần Chính, hỏi:
“Khi nào có thể tìm tới đây?”
"Chắc không tìm tới được đây đâu." Trần Chính ôm cậu để trấn an, ánh mắt hắn ta lại có chút u tối.
“Thôn trưởng vốn ít khi dẫn người tới nhà tôi.”
Như thể lơ đãng, Trần Chính cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt có chút trắng bệt của Thời Ngọc đang nằm trong lòng mình, giọng bình tĩnh:
“Em không muốn gặp ngài ấy à? Không phải là chú nhỏ của em sao?”
“Cũng chẳng phải người thân thiết gì.”
Thời Ngọc không chút nghĩ ngợi, buột miệng đáp, rồi quay người định tắt ngọn đèn dầu vừa thắp.
“Với lại, chú ấy cũng chẳng quan trọng gì với tôi.”
Ngay lúc đó, cánh tay đang ôm eo cậu đột nhiên siết chặt.
Cậu bị kéo mạnh về phía sau, lưng đập vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông, đau đến mức da thịt tê rần. Mấy ngày nay được chăm sóc quá tốt, khiến làn da càng thêm nhạy cảm. Đôi mắt cậu thoáng ửng đỏ, môi run rẩy, giọng nói yếu ớt trách móc:
“... Trần Chính, anh lại phát điên cái gì vậy?!”
Người đàn ông vừa dùng sức đã lập tức hối hận. Nam nhân nhanh chóng xoay người, quỳ gối trên giường, vẻ mặt đầy áy náy. Đôi tay thô ráp nhẹ nhàng sờ lên vết đỏ trên lưng cậu, động tác cẩn thận như sợ làm đau thêm. Hắn cúi xuống, hôn lên vết thương một cách dịu dàng:
“Tiểu thiếu gia, là tôi sai rồi.”
Không biết nghe được bài thuốc dân gian kỳ quái ở đâu, hơi thở Trần Chính nóng rực kề bên tai cậu, giọng nói trầm thấp:
“Không sao đâu, chỉ cần hôn một cái là hết đau.”
“Nói hươu nói vượn!”
Thời Ngọc tức giận, siết lấy mái tóc đen lộn xộn của hắn. Những ngón tay mảnh mai, trắng trẻo, sạch sẽ xen lẫn trong đầu tóc rậm rạp trở nên căng chặt, đầu ngón tay mịn màng hồng hào giống như nụ hoa cào lung tung mái tóc hắn. Giọng cậu vừa bực tức vừa nghẹn ngào:
“Anh đúng là... đồ chó hư! Một chút cũng không biết nghe lời!”
Chó hư đau lòng ôm lấy cậu chủ đang rơm rớm nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn đưa cậu tới ngồi bên cửa sổ, vừa dỗ vừa ép cậu ăn một miếng phô mai tươi mới mà hắn đã để dành từ bữa trưa.
... Không thân thiết sao? Vậy tại sao người ta lại lặn lội ngàn dặm xa xôi để tìm em?
Khi chủ nhân không nhìn thấy bóng tối phủ lên người hắn, ánh mắt của Trần Chính tối sầm lại. Hắn cúi đầu, che đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng.
Có người muốn cướp tiểu thiếu gia của hắn.
.........
Tại một nơi ở tạm thời trong thôn.
Ánh đèn sáng rực ở tầng hai. Lục Sính lạnh lùng ngồi trên xe lăn. Chân của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, những ngày mưa thế này lại càng đau nhức.
Khi mới tới thôn, hắn còn cố gắng đi vài bước. Nhưng giờ để tiết kiệm thời gian, hắn quyết định sử dụng xe lăn. Hiệu suất công việc nhờ đó cũng tăng lên đáng kể.
Ngoài cửa, có tiếng gõ nhẹ.
Hắn lạnh lùng ngước mắt:
“Vào đi.”
Hà Tân dẫn theo Chu Khánh bước vào. Cả hai đều trông có chút chật vật. Vừa nhìn thấy hắn, họ liền báo cáo:
“Tiên sinh, chúng tôi vừa hỏi thôn trưởng. Trong thôn đúng là còn một nhà chưa tìm đến.”
Ánh mắt Lục Sính trầm xuống:
“Nhà nào?”
“Là nhà họ Trần, ở cuối thôn. Cách thôn một quãng, nhưng lại rất gần chỗ chúng ta. Tôi với lão Chu vốn dĩ định đi xem thử, nhưng trời mưa nặng hạt quá, nên trước mắt chúng tôi mang lương thực trên xe xuống rồi sẽ tiếp tục.”
“Nghe nói trong nhà họ Trần kia chỉ có một người đàn ông. Thôn trưởng bảo hắn rất thật thà, nhà lại nghèo. Tiểu tiên sinh chắc chắn không ở đó đâu.”
Chiếc xe Santana chất đầy bao bột mì, ghế sau không có chỗ ngồi.
Lục Sính đứng dậy. Hắn đã thay bộ đồ thường, giống với bộ của Chu Khánh và Hà Tân, hắn dùng quần áo để ngụy trang.
Hắn vốn xuất thân từ quân đội, dù đã lâu không còn khoác lên mình bộ quân phục ngụy trang, khí thế của quá khứ vẫn ngày càng sâu đậm. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt trầm như bầu trời đầy mây đen. Đi trên đôi giày quân đội sáng bóng, cả người tỏa ra khí lạnh, mang theo hơi lạnh thấu xướng hắn bước ra ngoài.
“Các cậu ở lại dọn lương thực. Tôi đi tìm người.”
"A?" Hà Tân kinh hãi, theo bản năng chạy theo sau hắn.
"Tiên sinh, không được đâu, chân của ngài..."
"Chân ta không sao. Vẫn chưa đến mức không đi nổi. Cậu nói rõ vị trí đi, ta sẽ đích thân dẫn người về."
Lời nói của hắn mang ngữ điệu trầm thấp, bình tĩnh, như thể đã chắc chắn rằng cháu trai nhỏ không biết nghe lời của mình đang ở đâu. Hà Tân còn định thuyết phục thêm, nhưng vừa nhìn thấy nam nhân vén đôi mắt âm u, lạnh lẽo đầy sóng ngầm, liền lập tức cứng họng.
Hà Tân từng thấy Lục Sính trong trạng thái này.
Chính là khi hắn xử lý những kẻ phản bội.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết đoán.
— Đó chính là biểu hiện của sự giận dữ.
Hà Tân không hiểu tại sao hắn lại tức giận đến vậy. Huống hồ giờ đây họ còn chưa xác định được Thời Ngọc rốt cuộc đang ở đâu. Nuốt một ngụm nước bọt, Hà Tân trả lời:
"Cuối thôn, qua một khu rừng nhỏ. Chỉ có duy nhất một nhà ở đó."
"Chúng tôi... chúng tôi sẽ dọn xong lương thực rồi tới tìm ngài ngay."
"Đươc"
Không nói thêm lời vô nghĩa nào, Lục Sính nhanh chóng rời đi.
......Tại cuối thôn.
Chỉ có một người sống ở đó.
Lục Sính sải bước trên con đường nhỏ đầy bùn lầy. Ánh mắt sâu thẳm, dáng vẻ lạnh lùng.
Hắn không tin rằng một cuộc tìm kiếm với quy mô lớn hôm nay vậy lại không thu được bất kỳ manh mối nào từ người đàn ông "thành thật" kia ở cuối thôn.
Cũng không tin rằng cháu trai nhỏ của mình có thể đoán trước được cơn nước lũ mà rời khỏi thôn trước đó.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Những giọt mưa lạnh buốt từ bầu trời rơi xuống, lấm tấm trên vai hắn. Hắn cầm đèn pin soi sáng trên con đường nhỏ lầy lội.
Bất chợt, người đàn ông tăng tốc.
......
Chỉ một lát sau, con đường yên tĩnh đã dẫn hắn đến điểm cuối.
Từ xa, Lục Sính nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ có sân gọn gàng, sáng đèn.
Bầu trời vang lên tiếng sấm lớn.
Mây đen tụ lại, sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, cơn mưa to sắp sửa đổ xuống lần nữa.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu trong căn nhà hắt ra qua cửa sổ.
Trong nhà, Thời Ngọc bị con chó hư hỏng đáng ghét giữ chặt bên khung cửa sổ. Cậu ngửa đầu, chịu đựng những nụ hôn thân mật đầy tham lam.
Người đàn ông kia như thể đã vất vả tìm được mật ong quý giá. Hắn kiên nhẫn, tinh tế nếm từng chút ngọt ngào, cắn lấy không buông, như muốn hút cạn toàn bộ mật ngọt.
Trong căn phòng yên tĩnh, con chó hư đêm nay ngoài ý muốn lại cứng đầu. Hắn ôm chặt eo cậu, vỗ về, trấn an hôn lên thái dương đẫm mồ hôi, giọng thô khàn khàn, thở hổn hển nói:
"Tiểu thiếu gia, em có vẻ rất sợ chú nhỏ của mình. Tại sao vậy?"
Thời Ngọc cả người run rẩy, nước mắt lăn dài, mồ hôi phủ đầy trên đôi má trắng như tuyết. Cánh môi cậu sưng tấy không khép lại được, hé mở một khe nhỏ, câu thất thần, chỉ lẩm bẩm mơ hồ:
"Tôi không biết... hắn không thích tôi."
(Lời tác giả : Vẫn là từ cổ trở lên lên)
"Hửm?"
Người đàn ông da ngăm chậm rãi hạ ánh mắt, nhìn về phía cánh cửa gỗ lớn trong màn mưa.
"Hắn không phải quay lại quay để tìm em sao?"
"......Tôi có yêu cầu hắn tìm tôi đâu..."
Thời Ngọc không nhịn được, run run khóc thành tiếng:
"Anh có thể nghe lời một chút không..... Nghe lời một chút được không?!"
Trần Chính trầm mặc, ôm cậu thật chặt, mặc cho cậu trút giận.
"Tiểu thiếu gia, qua đêm nay, tôi nhất định nghe lời em."
Giây tiếp theo, âm thanh đá cửa kịch liệt vang ầm ầm trong đêm mưa.
"Rầm ——"
"Rầm ——"
"RẦM ——"
Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, ngoài cửa chỉ có tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, tia chớp sáng như tuyết xé toạc màn đêm, biến cả đất trời thành một khoảnh khắc ban ngày ngắn ngủi.
"Ầm"
Cánh cửa gỗ lớn bị đá văng ra.
Mưa trút xuống ào ạt, cuồng phong(*) gào thét
(*) Cơn gió xoáy dữ dội.
Lục Sính, toàn thân ướt sũng, cách màn mưa mông lung, ngẩng đầu nhìn thẳng vào trong.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu bên khung cửa sổ phản chiếu hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Bọn họ thật sự rất gần nhau. Không biết đang lặng lẽ nói cái gì.
Người đàn ông cao lớn, làn da ngăm đen, để trần nửa thân trên, ngồi dựa vào cửa sổ. Bờ vai rộng và tấm lưng dày che khuất hơn nửa khung cửa, những đường nét cơ bắp rõ ràng, mạnh mẽ, lấp lánh nước mưa chảy xuống.
Phía dưới, vòng eo săn chắc nổi bật bên đôi chân thon dài, trắng như tuyết. Làn da mịn màng tựa như lớp sữa bò, có vẻ đang run rẩy nhẹ trước làn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào. Những ngón chân mảnh mai, bóng mượt, giống như ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ, thấp thoáng một màu phấn nhạt ở kẽ chân.
Một đen một trắng, hai sắc thái đối lập rõ rệt đan xen, hòa quyện lạ lùng, tạo nên sự tương phản vừa hài hòa vừa đầy thách thức,
.....Tựa như mang theo một sự trào phúng và khiêu khích ngấm ngầm, không cần lời nói.
P/s : Lời của editor
Giống cảnh bắt ghen dị ,':o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro