Chương 51 part 1
Những hạt mưa to như hạt đậu không ngừng trút xuống, quất mạnh vào người, tạo nên âm thanh rào rào vang vọng khắp không gian. Trời đất như hòa thành một, chỉ còn lại tiếng mưa xối xả và gió gào thét.
Xa nơi chân trời, mây đen cuộn xoáy, cuồng phong rít qua, cuốn theo hơi lạnh của từng giọt mưa đọng trên mặt đất.
Lục Sính đứng lặng dưới trận mưa như trút nước. Toàn thân hắn ướt sũng, nhưng không chút động đậy, tựa như bị một thế lực vô hình ghim chặt tại chỗ.
Vẻ thanh nhã, cao ngạo thường ngày của hắn giờ đã biến mất không còn chút dấu vết. Nước mưa theo những đường nét sắc sảo trên gương mặt chảy xuống từng dòng. Đôi mắt hắn nheo lại, xuyên qua màn mưa mờ mịt, nhìn về phía cửa sổ.
Ở đó, hai bóng người đang ôm nhau.
Người đàn ông da ngăm cúi thấp, cơ bắp trên cổ gân guốc nổi rõ, đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy một thân hình trắng trẻo nhỏ nhắn.
Người thanh niên ấy, da thịt mịn màng, được nuôi dưỡng tinh tế, tứ chi trắng như tuyết ôm sát cơ thể người đàn ông, cả cơ thể toát lên vẻ yếu ớt. Đôi chân mảnh khảnh lười biếng buông thõng, trông như không có chút sức sống, ngồi tựa vào lòng người đàn ông với vẻ hờ hững, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ chiếc áo cứng cáp của hắn một cách bực bội.
Những ngón tay trắng nõn điểm chút hồng nhạt, mỏng manh mà mềm mại. Hai giọt mồ hôi trong suốt từ đầu ngón tay nhỏ xuống, lấp lánh trong ánh sáng mờ. Những đốt ngón tay yếu ớt co lại đáng thương.
Dựa vào người đàn ông thô kệch và hoang dại, thanh niên ấy không chút phản kháng, phát ra những âm thanh thân mật nhỏ nhẹ chỉ hai người họ mới nghe được.
...
Dưới bầu trời đêm đen kịt, Lục Sính đứng bất động, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Trong đôi mắt của hắn không hề dao động. Một tia chớp xé ngang bầu trời, chiếu sáng khoảnh khắc khuôn mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo, một vẻ khủng bố đáng sợ đến mức khiến người khác phải rùng mình.
“Bang!”
Hắn cất bước, dẫm qua con mương trong sân, nước mưa bắn tung tóe bẩn cả đôi giày quân ủng.
Phía sau cửa sổ, người đàn ông da ngăm lúc này đứng thẳng dậy.
Trong lòng hắn, bóng dáng trắng trẻo, yếu ớt, đáng thương kia khẽ cựa mình, nhưng vẫn dán chặt vào ngực, run rẩy khe khẽ. Đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại khóc nức nở, giống như là chịu đựng người khác đùa bỡn, cả người mềm nhũn, tựa như thú bông tinh xảo.
Ánh đèn dầu yếu ớt chợt phụt tắt, cửa sổ cũng được khép lại.
Cảnh tượng ấy chìm vào bóng tối, như chưa từng xảy ra.
...
Lục Sính không biết mình đã đứng đợi bao lâu. Đầu gối đau nhức đến mức xuyên thấu tim gan, trời càng về khuya càng thêm thâm trầm(*), mưa vẫn trút như thác đổ, tiếng mưa át đi mọi âm thanh.
(*) sâu thẳm / sâu sắc và kín đáo, không dễ dàng để tâm tư, tình cảm cũng như ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài.
Nước mưa đã ngập đến gót giày, những giọt nước lạnh buốt phủ kín quanh hắn.
Hắn đứng đó, như một pho tượng không có sự sống, lạnh lẽo và cô độc. Trầm mặt đứng yên lặng ở giữa sân.
Bất ngờ, cánh cửa gỗ đơn cồng kềnh, đơn sơ của căn nhà chính bật mở.
Một người đàn ông vai trần, cơ bắp cuồn cuộn bước ra. Làn da ngăm đen của hắn bóng loáng, từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống theo cơ thể. Trên tay hắn là một chiếc chậu sắt, nước bên trong vừa đục vừa bốc hơi nóng.
“Bang!”
Hắn hất mạnh chậu nước xuống sân, nước bẩn bắn tung tóe. Sau đó, hắn ngước lên, đứng dưới mái hiên, từ trên cao nhìn xuống người khách không mời mà đến.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió lạnh cuốn theo những giọt mưa tạt tới từ mọi hướng.
Hai người đàn ông im lặng đối mặt. Ánh mắt họ sắc bén và lạnh lùng như những con thú săn mồi trưởng thành, cả hai đều âm thầm đánh giá đối phương.
Trong ánh mắt cả hai đều đen tối, sâu thẳm ấy, không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
...
Cuối cùng, Lục Sính rời khỏi sân.
Hắn bước từng bước, dẫm qua những vũng nước gập ghềnh, xuyên qua màn mưa và gió bão, đi về phía cổng lớn.
Dưới cơn mưa không ngừng, hắn quay đầu lại nhìn. Người đàn ông cao lớn đứng dưới mái hiên, nửa người ẩn trong bóng tối, trông như một nông dân thô kệch thường thấy ở miền quê, hoàn toàn không có vẻ gì là mối đe dọa.
Thế nhưng, trong căn nhà đơn sơ ấy, hắn lại đang cất giấu một bảo vật.
Một bảo vật không giống ai, cao ngạo, tự phụ trân bảo.
Nước mưa lạnh lẽo chảy dài trên khuôn mặt căng thẳng của Lục Sính. Hắn không để lộ chút cảm xúc nào.
Ở ngôi làng nghèo khó, lạc hậu này, hắn nhận ra một kẻ đồng loại.
Bình tĩnh, xảo quyệt, to gan lớn mật.
Một kẻ đã lừa dối và chiếm đoạt đứa cháu trai nhỏ bé của hắn.
Đứa cháu trai ngu ngốc, không người bảo ban của hắn.
Những giọt nước mưa lan tràn trên con đường nhỏ gồ ghề, khiến mặt đường trở nên trơn trượt và ẩm ướt.
Bầu trời phía chân trời bị mây đen dày đặc che kín, như một tấm màn đen phủ lên ngôi làng nhỏ, báo hiệu một trận mưa lớn sắp kéo đến.
Xa xa, từ trong khu rừng rậm, ánh đèn pha của một chiếc xe Jeep dần xuất hiện.
Cần gạt nước trên kính chắn gió không ngừng hoạt động, trong xe, Hà Tân và Chu Khánh cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người dưới ánh sáng đèn pin, đang bước đi trong cơn mưa gió.
Hà Tân thở phào nhẹ nhõm, vội đẩy cửa xe lao ra, chạy nhanh về phía người đàn ông.
Không đợi Hà Tân mở miệng cất tiếng gọi, một cơn gió lạnh lướt qua.
Những tán cây hai bên con đường nhỏ vang lên tiếng xào xạc, bóng lá rơi rụng tạo nên một khung cảnh mờ ảo ma quái.
Những giọt mưa li ti theo kẽ lá rơi xuống, đập vào những vũng nước đọng trên mặt đất, tạo nên một bản hòa âm hỗn loạn giữa tiếng mưa và tiếng gió.
“Bang!”
Người đàn ông đột nhiên ném chiếc đèn pin trong tay xuống đất.
Chiếc đèn lập tức vỡ tung thành nhiều mảnh, pin từ trong rơi ra, lăn lóc theo hướng gió, rơi vào vũng bùn lầy.
Không hiểu vì lý do gì, tim Hà Tân bất giác đập mạnh.
Anh ngẩng đầu, trơ mắt nhìn người đàn ông, cả người ướt sũng. Hắn nhấc chân lên, bình thản giẫm lên chiếc đèn pin đã vỡ.
Mảnh vỡ thủy tinh vốn bị tách làm đôi giờ đây bị đế giày quân đội nặng nề nghiền nát, phát ra âm thanh răng rắc chói tai. Một chút mảnh vụn bị nghiền nát thành cát. Những mảnh vụn nhỏ vụn hòa lẫn vào bùn đất tối tăm, như biến mất mãi mãi.
Lục Sính đứng sừng sững giữa màn đêm u ám đầy mưa gió, ánh sáng le lói từ những khe hở tán cây chiếu lên gương mặt tái nhợt, lạnh lùng của hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy tựa như muốn xé tan màn đêm yên bình.
Sau khi nghiền nát những mảnh thủy tinh, hắn vẫn giẫm lên chúng, mạnh bạo và hờ hững, như đang đạp chết một sinh vật nhỏ bé, hèn mọn, như con kiến không biết trời cao đất dày.
Sự áp đảo hiếm thấy trong khí thế của Lục Sính khiến da đầu Hà Tân tê dại. Tim anh đập loạn nhịp vì nỗi sợ hãi và áp lực vô hình.
“Tiên... tiên sinh…”
Không biết là vì lạnh hay vì sợ, Hà Tân cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, không dám tiến thêm bước nào. Anh cứng đờ người, đứng cách người đàn ông mấy mét, dè dặt nói:
“Sét đánh... đứng dưới tán cây rất nguy hiểm. Lúc nãy xe bị mắc ở mương nên chúng tôi đến trễ một chút...”
“Ầm!”
Lời nói của Hà Tân bị cắt ngang bởi một tiếng sấm vang rền. Ánh chớp như một con rắn lượn lờ trên bầu trời, làm nổi bật những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn.
Trong lòng Hà Tân run sợ, không dám nhìn lâu. Anh liếc vội cơn mưa đang nặng hạt, rồi nhìn người đàn ông trước mặt đang bị nước mưa đổ xối xả vào người.
Bộ đồ ngụy trang dính sát vào cơ thể săn chắc của Lục Sính, làm nổi bật vóc dáng mạnh mẽ và giỏi giang. Lục Sính không chờ Hà Tân thúc giục, lẳng lặng bước qua lớp bùn đất và lên xe.
Hà Tân lập tức khởi động xe, Chu Khánh cuống quít tìm một chiếc khăn khô đưa cho người đàn ông im lặng ngồi phía sau.
“Tiên sinh, ngài lau tóc đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Lục Sính nhận lấy chiếc khăn, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng thoáng lộ ra. Hắn thờ ơ lau tay, tóc đen rũ xuống che khuất gương mặt, giọng nói lạnh nhạt vang lên, như đang ra một mệnh lệnh nhỏ nhặt:
“Ngày mai, các người đi đón hắn.”
Cả Hà Tân và Chu Khánh đồng loạt giật mình.
Họ liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
... "Hắn"?
Lục Thời Ngọc sao?
Vậy là đã tìm được rồi?
Không dám hỏi thêm, Hà Tân cung kính đáp lời: “Dạ vâng.”
Trong bóng tối, người đàn ông ngồi ghế sau một lần nữa lại chìm vào im lặng. Không gian yên tĩnh đến mức gần như không nghe thấy cả hơi thở của hắn.
.......
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Hà Tân và Chu Khánh lái chiếc Jeep nhỏ đến căn nhà của gia đình họ Trần.
Trời vẫn còn mưa.
Cả hai cầm ô, định bước xuống gõ cửa. Nhưng khi đến nơi, họ nhận ra cánh cửa đã hé mở, để lộ một khoảng trống vừa đủ cho một người lách qua.
Không chậm trễ thêm nữa, hai người vừa gõ cửa vừa đẩy nhẹ bước vào, cất tiếng hỏi:
“Có ai ở nhà không?”
“Tiểu tiên sinh, ngài có ở đây không?”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có một người đàn ông từ bếp đi ra, theo làn khói mỏng lượn lờ.
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, khoác trên mình một chiếc áo mỏng đơn sơ, tay cầm một bát cháo. Hắn ta bình tĩnh liếc nhìn họ, rồi lạnh nhạt nói:
“Em ấy ở trong phòng.”
Hà Tân và Chu Khánh thoáng khựng lại, sau đó nhanh chóng bước theo.
Ba người đàn ông cao lớn cùng vào căn nhà chính nhỏ hẹp, lập tức khiến không gian trở nên chật chội.
Hà Tân cẩn thận quan sát trái phải, nhận thấy căn nhà này vô cùng đơn sơ. Ngoài chiếc bàn cũ kỹ và một góc bố trí thêm tấm đệm cỏ tranh đơn giản, chẳng còn vật dụng gì khác.
Đi theo Lục Sính lâu ngày, đã quen thấy những thứ sang trọng, hai người đã thật lâu không thấy những căn nhà nhỏ đơn sơ này.
... Vậy mà suốt nửa tháng qua, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé của nhà họ Lục lại sống trong một nơi như thế này?
Hai người liếc nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc. Một người ở lại nhà chính, người còn lại theo chân người đàn ông đi qua tấm rèm trúc vào gian nhà kề.
Bước vào gian nhà kề, không gian lập tức hiện lên một sự khác biệt hoàn toàn.
Căn phòng rộng gấp đôi nhà chính, được bài trí ngăn nắp và sạch sẽ. Chiếc giường lớn rộng thênh thang, đủ chỗ cho bốn, năm người nằm, góc phòng kê một chiếc tủ quần áo nhỏ. Trên bàn đặt một chiếc đèn dầu, ánh sáng mờ ảo hòa với ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, tạo nên một không gian ấm cúng.
Bên cạnh đó, ngay phía sau cửa, hai chiếc giỏ tre đầy ắp đồ ăn vặt gần như tràn ra ngoài. Bên trong là những món như sô-cô-la, bánh mì nhỏ - những thứ chỉ có thể mua ở thành phố. Trên bệ cửa sổ, một thùng sữa mạch nha lớn đặt ngay ngắn, bên cạnh là vài hộp kem tuyết và vaseline. Chỉ nhìn vào những món đồ này, căn phòng không giống với nơi ở của người nông dân nghèo khổ.
Hà Tân nhìn quanh căn phòng một lượt, rồi ánh mắt anh dừng lại ở người thanh niên đang ngồi trên mép giường.
... Nhưng thứ không ăn nhập nhất trong căn phòng này chính là người thanh niên ấy. Người thanh niên ngồi ở mép giường, mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài.
Hơn nửa tháng không gặp, trải qua bao biến cố, nhưng Lục Thời Ngọc như cũ vẫn toát lên vẻ tự phụ, thanh lịch, tự tin, không hề lộ dấu vết của sự bối rối, khổ cực hay mệt mỏi của trận lũ lụt. Thậm chí, cậu còn được nuôi dưỡng càng thêm tinh tế, khuôn mặt sáng sủa không nhìn ra chút tiều tụy hay dấu vết chật vật nào.
“Tiểu tiên sinh,” Hà Tân cúi đầu, cung kính nói: “Nên về nhà rồi.”
Người thanh niên hờ hững ngước mắt, giọng nói lãnh đạm vang lên:
“Ừ.”
Cậu nhấp môi, tiếp tục ăn nốt nửa bát cháo dưới sự chăm sóc của người đàn ông đứng cạnh. Giống như quen được hầu hạ, sau khi ăn xong, cậu vẫn ngồi yên trên giường, không chút động đậy. Đôi chân mang tất trắng sạch sẽ kiêu kỳ đặt xuống đất, chờ người đàn ông giúp mình mang giày da.
Đôi giày được lau bóng loáng, rõ ràng là lần đầu tiên được sử dụng.
Sau khi mang giày xong, Thời Ngọc vẫn giữ vẻ ung dung, mặc kệ sắc mặt của Hà Tân và Chu Khánh. Cậu được Trần Chính đỡ nửa eo, dìu ra ngoài.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi tí tách. Tiếng mưa dần trở nên rõ ràng.
Trần Chính bung ô, biết Thời Ngọc ưa sạch sẽ, lặng lẽ cõng cậu qua sân nhỏ, bước tới chiếc xe Jeep đang đợi sẵn.
Hà Tân và Chu Khánh đứng ở đó, lặng im kéo cửa xe.
Ngồi vào bên trong xe lạnh buốt, Thời Ngọc không thoải mái mái, mở to hai mắt.
Ngoài cửa sổ xe, Trần Chính đưa tay chạm vào gương mặt cậu, lòng bàn tay thô ráp khiến Thời Ngọc khẽ chau mày. Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên:
“Tiểu thiếu gia, tôi sẽ chờ ngày em trở lại.”
Tiếng động cơ xe khởi động vang lên ầm ầm.
Người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa sổ xe, hắn ghé vào cửa xe, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, như một con chó đen trung thành bị vứt bỏ, cái đuôi cụp xuống buồn bã.
Tối hôm qua còn dữ dằn và ngang ngược như một con sói đói mười ngày chưa ăn. Nói cái gì đều không nghe, đè cậu lặn lộn quá sức. Vậy mà hôm nay lại giả vờ đáng thương. Thời Ngọc khẽ cười lạnh, bất ngờ túm lấy tóc hắn ta kéo cho hả giận.
Ngón tay thon dài, tinh tế, trắng nõn của cậu lại bị Trần Chính nắm lấy, nhẹ nhàng hôn lên.
“Biến đi,” Thời Ngọc rụt tay về, tặng hắn ta một cái tát: “Nhớ chăm sóc tốt Đại Bạch.”
Trần Chính thành thật gật đầu, giọng nói chất phác:
“... Đại Bạch cũng mong em sớm trở lại.”
Chiếc xe lăn bánh.
Cửa sổ xe từ từ kéo lên.
Thời Ngọc nửa nằm trong xe, mí mắt khẽ khép, chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Người đàn ông đứng lặng ngoài sân, mãi lâu sau vẫn chưa rời đi.
Trên con đường lầy lội đầy nước, Hà Tân lái xe một cách cẩn thận. Đột nhiên, Chu Khánh bên cạnh vỗ mạnh lên cánh tay anh.
Quay đầu nhìn, Hà Tân thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt đầy kinh hãi của Chu Khánh.
“Chuyện gì vậy?” Hà Tân nghi hoặc hỏi.
Chu Khánh nuốt khan, run rẩy chỉ vào kính chiếu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro