Chương 55 part 2
Anh choáng váng hồi lâu, đến mức bản thân cũng không nhận ra ánh mắt mình lúc đó không còn chút ý tứ che giấu nào.
Chưa kịp hoàn hồn để hỏi đồng nghiệp bên cạnh thì bỗng nhiên, cánh cửa văn phòng của sếp mở ra.
Sếp không chậm trễ bước ra, đi nhanh về phía người thanh niên trước mặt. Người thanh niên ấy ngẩng đầu lên nhìn, khẽ chớp mắt, nói vài câu gì đó mà người ngoài không nghe được. Vốn là người đàn ông ít khi cười, luôn giữ phong thái lạnh lùng, nhưng khi đối diện với thanh niên kia, hắn lại mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay cậu và cùng bước ra ngoài.
Trên đường đi, sếp vừa nghiêng người nói chuyện với cậu, không biết là cố ý hay vô tình chắn ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn về phía cậu thanh niên.
Mãi cho đến khi hai người rời khỏi công ty, anh mới chậm rãi nuốt nước miếng, lắp bắp: “Người đó là.....”
Đồng nghiệp bên cạnh, vốn đã sớm nhận ra sự thất thố của anh, nhíu mày nói: “Đó là cháu trai của sếp. Sao cậu lại nhìn người ta lâu như vậy?”
“Cháu trai của sếp? Lớn như thế sao?”
Đồng nghiệp gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà không phải cháu ruột, nên tính cách cũng không khác mấy.”
“Vậy... họ như thế là sao?”
Đồng nghiệp bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thôi ăn cơm đi. Lần sau chú ý chút, sếp không thích người khác cứ nhìn chằm chằm vào cháu trai ông ấy.”
Gì Huy đành im lặng, lòng đầy khó chịu. Anh chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, thời nay sinh viên nổi tiếng khó xin việc, đặc biệt là anh, dù tốt nghiệp từ trường danh tiếng như Đại học Kinh tế, vẫn không khỏi cảm thấy tự ti khi đối diện với cảnh này.
Đồng thời, cậu có chút tức giận, anh di dời tầm mắt. Ánh mắt anh vô tình rơi ra phía ngoài cửa sổ, và rồi hoàn toàn sững sờ.
Trên đường, người đàn ông cao lớn kia đang cúi người xuống buộc lại dây giày cho thanh niên.
Động tác của hắn ta hết sức tự nhiên, như thể không hề cảm thấy động tác của mình có gì kỳ lạ hay không phù hợp với địa vị của mình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn giống hệt một người trưởng bối bình thường, dành tình yêu thương sâu sắc cho cậu cháu trai không cùng huyết thống.
Sau giây lát bàng hoàng, anh chỉ kịp thấy họ cùng nhau lên xe và rời đi.
Nữ đồng nghiệp nhìn biểu cảm của anh, lạnh nhạt nói: “Sếp rất cưng cháu trai mình. Cậu về sau nhớ kiềm chế ánh mắt một chút.”
......
Ngồi trên xe, họ đến một nhà hàng dùng bữa.
Trên đường có không ít quán ăn, món nào cũng hấp dẫn. Thời Ngọc vốn là người hay ăn uống, nên Lục Sính thường tranh thủ dẫn cậu ra ngoài để thoả mãn khẩu vị.
Tài xế đang tập trung lái xe, không chú ý rằng hai người trên ghế sau đã tựa sát vào nhau.
Thời Ngọc dựa đầu lên vai Lục Sính, ngón tay bị người đàn ông kia nắm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa như không để ý.
Lục Sính: “Móng tay hơi dài rồi".
“Hả?” Thời Ngọc cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy móng tay hơi dài: “Vậy con về rồi cắt.”
“Để tôi cắt cho.” Nói xong, hắn ta buông tay Thời Ngọc ra, rồi dường như vô tình nhắc: “Tháng sau là sinh nhật mẹ kế em.”
Nghe thế, ngón tay cuộn lại trong lòng bàn tay, người bên cạnh lập tức như con mèo bị đụng phải đuôi, cảnh giác dựng vai lên: “Chú nói cái này với con làm gì?”
Lục Sính trấn an đưa tay kéo Thời Ngọc ôm vào lòng, cười dỗ cậu: “Bên kia hỏi em có muốn về nhà cũ hay không.”
“Con không về.”
Những năm gần đây, gia cảnh nhà họ Lục ngày càng sa sút, không theo kịp tốc độ làn sóng mới của thời đại nên bị đào thải là điều khó tránh khỏi. Gia tộc mấy năm nay có chút luống cuống, vốn đã không ưa Lục Sính, giờ thấy hắn bắt đầu có chút thành tựu thì lại hối hận, tìm cách tiếp cận.
Đi theo Lục Sính lâu như vậy, Thời Ngọc đã chứng kiến không ít chuyện. Nhưng lần duy nhất Lục Sính thực sự tức giận là vào đêm giao thừa năm ngoái, khi gia tộc lợi dụng lúc hắn không có nhà để ép Thời Ngọc về nhà cũ.
Cả đời Thời Ngọc chưa từng gặp chuyện gì to tát đến vây. Vừa mới đến nhà chính, còn chưa kịp ngồi yên được nửa giờ thì đã phải nghe họ nói hết những lời khuyên nhủ vừa cứng rắn vừa mềm mỏng kia.
Lục Sính tức giận đến mức đạp tung cửa mà vào, mang theo thuộc hạ, ngay trong đêm giao thừa đã làm náo loạn cả nhà.
Chưa hết giận, hắn còn ôm Thời Ngọc đi kiểm tra một vòng, sau đó mỉa mai thọc lão gia một đao: “Ông lớn tuổi thế này rồi mà không nuôi nổi một người có tương lai triển vọng.”
Người duy nhất có tương lai triển vọng trong gia tộc ấy lại chẳng hề liên quan chút gì đến lão gia.
Thế mà giờ đây, ông ta còn ngang nhiên làm ra loại chuyện hạ đẳng này, không sợ rằng cuối đời sẽ chẳng giữ nổi chút danh dự nào sao?
Đêm đó, lão gia tức đến mức thổ huyết, phải nhập viện ngay lập tức.
Lục Sính ngược lại thì hoàn toàn bình tĩnh, đưa Thời Ngọc về Hà Bắc, đón một cái Tết an ổn.
Tuy nhiên, kể từ đó, hành tung của Thời Ngọc bị quản lý rất chặt. Đừng nói đi đâu xa như Vân Nam, đến việc ra ngoài cũng trở thành vấn đề nan giải.
Dù vậy, vì danh nghĩa "mẹ" trên giấy tờ, Lục Sính vẫn hỏi ý cậu một lần.
Thời Ngọc kiên quyết từ chối, cuối cùng vì phiền quá mà nổi giận, lớn tiếng:
"Chú muốn chê con phiền thì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng nữa!"
Tính tình bộc phát đột ngột của cậu khiến tài xế ở ghế trước sợ đến mức kinh hồn bạt vía, lo rằng hai người sẽ cãi nhau đến mức đánh nhau ngay tại chỗ. Nhưng không ngờ lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Lục Sính, dịu dàng dỗ dành. Hắn cúi người xuống, gần như hạ thấp toàn bộ phong thái lạnh lùng thường ngày, nhẹ giọng trấn an cậu:
"Không ghét bỏ em đâu. Sao lại nói bậy vậy?"
"Vậy chú đừng bắt con về!"
"Không bắt em về," Lục Sính chậm rãi nói, "Nhưng mẹ kế em đang mang thai."
"A?" Thời Ngọc kinh ngạc: "Mang thai?!"
"Ừ," Lục Sính thản nhiên đáp, "Chúng ta chuẩn bị chút quà gửi sang, cũng coi như làm tròn lễ nghĩa."
Lễ nghĩa? Đêm giao thừa, hắn đạp cửa, làm loạn cả nhà người ta, khi đó sao chẳng thấy hắn nghĩ đến hai chữ "lễ nghĩa"?
Thời Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm hắn một hồi, cuối cùng lười đôi co: "Tùy chú."
Dù vậy, cậu vẫn phải công nhận cha mình là người thật đặc biệt. Đã lớn tuổi thế kia mà còn tràn đầy sức sống, cộng thêm đứa con trong bụng mẹ kế, ông đã có đến bốn người con trai.
Nghĩ tới đây, Thời Ngọc chợt nhớ ra một điều. Cậu nhìn sang Lục Sính, người hơn ba mươi tuổi bên cạnh, vậy mà đến giờ vẫn chưa có chút động tĩnh gì.
Cậu do dự một lát, rồi lặng lẽ tiến gần hắn.
Lục Sính rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt như nhìn thấu.
"Muốn nói cái gì?"
"Là chuyện này" Thời Ngọc từ từ sắp xếp từ ngữ.
"Chú nhỏ, chú không nghĩ đến việc xây dựng một gia đình hạnh phúc à?"
Câu hỏi vừa thốt ra, Thời Ngọc nhận ra ánh mắt của Lục Sính liền thu lại. Hắn không đáp, chỉ ôm lấy eo cậu bằng một tay, tay kia vẫn không để ý nhéo đầu ngón tay cậu, giọng điệu bình thản:
"Chê tôi phiền à?"
"....." Thời Ngọc: "Chú đang nói gì thế?"
Lục Sính lãnh đạm nói "Đừng lòng vòng quanh co nữa."
Thời Ngọc cảm thấy mình tự vác đá đập chân mình. Cậu bực mình nhíu mày, bóp mạnh tay hắn một cái, nhưng bàn tay to lớn của Lục Sính dễ dàng giữ lấy tay cậu. Giọng nói hắn có chút ý cười, bất đắc dĩ dỗ dành cậu:
"Được rồi, ngồi yên đi. Sắp đến nhà hàng rồi."
"Bộ ngồi yên là xong sao!" Thời Ngọc dựa vào lòng hắn, giọng đầy lý lẽ: "Nếu con mà bị va chạm thì chú phải trả tiền đấy!"
Lục Sính bật cười, tay vuốt nhẹ eo cậu: "Đúng thế, tiểu thiếu gia, em chính là bảo bối quý giá nhất."
Chiếc xe chậm dần rồi dừng lại trước cửa nhà hàng.
Thời Ngọc vui vẻ nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy háo hức.
Phía sau, người đàn ông ôm lấy cậu thu lại ánh mắt, nét cười nhàn nhạt trong đôi mắt dần tan biến.
Xe dừng hẳn, hắn cúi đầu, lơ đãng đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh tóc mềm mại của Thời Ngọc. Trong ánh mắt phượng sâu thẳm ấy, mọi cảm xúc như bị chôn vùi, không thể nhìn thấu được tận cùng.
.........
Bữa cơm trôi qua trong sự nhàn nhã và thoải mái.
Sau khi cơm nước xong, Thời Ngọc nhất quyết không chịu quay lại công ty cùng Lục Sính. Nhưng Lục Sính thật ra rất dễ nói chuyện, dễ dàng đồng ý, bảo tài xế đưa mình đi trước, sau đó mới quay lại đón cậu.
Thế nhưng, khi xe vừa đến công ty, cậu đã nhận ra ý đồ rõ ràng.
Kịch bản rõ ràng như thế làm sao Thời Ngọc có thể không nhìn ra. Lục Sính dù bận nhưng vẫn ung dung đứng trước cửa nhìn cậu, ánh mắt kiên nhẫn và thái độ dịu dàng:
"Em tự vào hay để tôi bế?"
"......."Thời Ngọc:
"Chú đúng là chẳng có chút thành ý nào."
Lục Sính chỉ nắm lấy tay cậu, bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Thời Ngọc uất ức lên án:
"Con chỉ muốn về ngủ một giấc trưa thôi mà!"
Lục Sính dường như thấy thú vị, cong môi cười nhẹ:
"Rồi buổi chiều lại đi sàn nhảy với đám Từ Nhị?"
Cả người Thời Ngọc đều choáng váng, sau đó tức giận hét lên:
"Làm sao chú biết? Chú phái người theo dõi con à?!"
Văn phòng ngay trước mắt, Lục Sính mở cửa, lịch sự nhường cậu vào trước:
"Lần sau bàn kế hoạch mấy chuyện đó, đừng ngồi ngay phòng khách ở nhà."
Hắn cúi người nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý:
"Chỗ đó toàn là tai mắt của tôi."
Thời Ngọc: "......"
Thật tức chết, ai lại to tiếng khi mưu đồ bí mật chứ
Tự biết mình đuối lý, cả buổi chiều Thời Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, thành thành thật thật bị Lục Sính ôm. Đến lúc tỉnh táo thì cậu nằm trên sofa, đọc tiểu thuyết võ hiệp, đôi chân vắt chéo, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích.
Lục Sính hôm nay tan làm sớm.
Xong việc, anh đón Thời Ngọc cùng rời công ty.
Trời đã về tối, tài xế lái xe đều đặn, tốc độ ổn định.
Thời Ngọc không chú ý đến đường đi. Mãi đến khi ngẩng lên, cậu mới nhận ra bọn họ không hề quay về nhà, mà dừng trước một nơi nhộn nhịp với ánh bảng hiệu huỳnh quang sáng rực.
Bên ngoài cửa ra vào, dòng người ra vô tấp nập. Nam nữ ăn mặc thời thượng, các cô gái làm tóc uốn lọn, các chàng trai xịt keo vuốt ngược. Tiếng nhạc truyền ra từ cửa gỗ, mờ ảo du dương.
Cậu nhìn kỹ bảng hiệu lớn sáng đèn huỳnh quang: “Thời đại hoàng kim - Ca vũ thính”.
Thời Ngọc: "......"
Cậu quay đầu nhìn Lục Sính đang ngồi yên lặng.
"Chú nhỏ".
Vẻ mặt Lục Sính mờ mịt, hắn nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi nâng mí mắt liếc nhìn cậu một cái. Giọng nói trầm thấp, mang chút khàn khàn và ý cười lười nhác:
"Không phải muốn chơi sao?"
"Chú định cho con vào thật à?" Đôi mắt Thời Ngọc lập tức sáng rực.
"Ừ," Lục Sính nói: "Tôi sẽ dẫn em vào."
… Cũng được đấy!
Thời Ngọc khẩn trương chỉnh trang lại quần áo, trong lòng háo hức. Cậu đã chọn bộ đồ này từ trước, chuẩn bị kỹ lưỡng chỉ để vào sàn nhảy tối nay.
Lục Sính, dù làm bất kỳ điều gì, đều mang theo phong thái riêng. Nhịp điệu không nhanh không chậm nhưng đầy cẩn trọng, phong cách điềm tĩnh và chu đáo đến lạ thường.
Thời Ngọc nắm tay hắn, cùng bước vào sàn nhảy mang phong cách thập niên 80.
Không khí bên trong hộp đêm nhộn nhịp và náo nhiệt. Chưa đi vào mà từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc và tiếng reo hò đã truyền ra rõ ràng.
Không gian rộng lớn, sàn gỗ sáng bóng như được phủ một lớp sáp. Ở trung tâm, các cặp đôi nam nữ đang xoay tròn nhịp nhàng theo điệu nhạc. Ánh đèn lập lòe mờ ảo chớp tắt, độ sáng đều rất tối, màu đỏ sẫm lan tỏa khắp nơi, nhạc nền mượt mà như tơ lụa, khẽ lay động màng tai, sự phù phiếm lan tỏa trong bầu không khí. Tạo nên một bầu không khí đầy thần bí và ám muội.
Sàn nhảy ở thập niên 80 này cũng gọi là phòng khiêu vũ.
Đúng như tên gọi, nơi đây không chỉ là chốn vui chơi, mà còn là nơi để các chàng trai có thể mời những cô gái họ yêu thích nhảy một điệu, để các cô gái phô bày nét đẹp mềm mại của mình qua từng bước nhảy. Một cách tự nhiên, nơi này trở thành không gian để mọi người trò chuyện, kết bạn, hay thậm chí tìm kiếm một mối quan hệ lãng mạn.
Thời đại đã thay đổi, phòng khiêu vũ không còn giữ sự bảo thủ của ngày xưa.
Không gian nơi này rộng lớn, vô số nam nữ xoay tròn theo điệu nhạc trên sàn nhảy sáng bóng. Âm thanh từ máy quay đĩa, cùng dàn nhạc đàn nhạc đệm ở trung tâm, tràn ngập khắp nơi. Âm thanh ầm ĩ quá mức cùng tiếng nhạc sôi động và náo nhiệt tạo nên bầu không khí hứng khởi. Ai muốn nhảy thì nhảy trên sân khấu. Còn những ai không muốn nhảy hay nhảy mệt rồi thì có thể tìm một góc ngồi nghỉ dưới khán đài.
Lục Sính lập tức đưa Thời Ngọc vào một góc yên tĩnh và ngồi xuống ghế. Sau một ngày dài bận rộn, hắn cũng có chút mệt mỏi. Tay hắn lười nhác nới lỏng cổ áo, để lộ phần cổ thon dài với yết hầu khẽ chuyển động. Dáng vẻ thoải mái này lại khiến hắn vô tình toát lên nét gợi cảm pha chút cấm dục đầy quyến rũ.
Trên người hắn mang phong thái điềm tĩnh, trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, ngay khi vừa bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh.
Có vài ánh mắt của các quý ông khác đã lập tức biến đổi, chậm rãi nhìn về phái hắn, mang theo sự cảnh giác khi nhìn thấy một đối thủ đáng gờm trong phòng.
Dường như không phát giác, Lục Sính vẫn giữ thái độ điềm nhiên nhắm mắt, hoàn toàn không để tâm. Hắn ngồi tựa vào ghế, cánh tay đặt hờ lên thành ghế phía sau Thời Ngọc, đem nửa người Thời Ngọc ôm vào lòng.
Giữa tiếng nhạc vang vọng và những tiếng trống reo hò vang dội, âm thanh được nâng lên đôi chút. Hắn khẽ cúi đầu hỏi cậu:
"Cảm giác thế nào?"
Thời Ngọc đôi mắt sáng rực, tay kéo kéo góc áo của Lục Sính, giọng đầy háo hức:
"Tiểu thúc, con cũng muốn chơi!"
Ánh đèn nhấp nháy trên vũ trường, từng tia sáng lướt qua gương mặt nhỏ của cậu.
Nước da trắng mịn như tuyết, gương mặt thon gọn yêu kiều, đôi môi đỏ rực. Dưới ánh sáng mờ ảo làm nổi bật sự xinh đẹp của cậu. Dáng vẻ ấy đẹp đẽ đến mức khó phân biệt giới tính. Hàng mi dày rậm như lông quạ phủ bóng xuống đôi mắt trong sáng của cậu.
Đôi mắt cậu chuyên chú nhìn hắn, tựa như đang khắc hình ảnh của Lục Sính vào trong đôi mắt ấy. Lục Sính cũng thấy chính mình phản chiếu trong ánh mắt cậu.
Hắn nhận ra gương mặt mình dường như thoáng hiện một biểu cảm kỳ lạ.
Đuôi mày trầm xuống, nụ cười mơ hồ dịu đi.
Dáng vẻ của hắn không có chút sơ hở nào.
Nhưng rất rõ ràng...
— Hắn đang cảm thấy bực bội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro