Chương 3: Tanh thật đấy.

#Cá Basa

Khi Dạ Tiểu Vũ bước vào phòng ăn, bên trong đã có rất nhiều người dùng bữa sáng, hầu hết đều là những người trẻ tuổi vừa vặn độ tuổi nhập ngũ.

Chiến tranh không buông tha cho bất kỳ một ai.

Doanh tân binh mà cô viết cho khúc mở đầu có một kết thúc rất tồi tệ, khi binh lính còn chưa được huấn luyện đầy đủ kỹ năng và ý chí, bọn họ đã gặp phải một cuộc tập kích nặng nề từ một binh đoàn hùng mạnh.

Hiển nhiên là Mã Lạc – với góc nhìn chính đã miêu tả lại hoàn hảo cảnh tượng chiến tranh hủy diệt một cách tàn khốc đó. Với tư cách như một nhân vật chính, Mã Lạc là một trong 10% tân binh sống sót khỏi cuộc tấn công.

Tất cả những tân binh đang ngồi trong phòng ăn này, hầu hết bọn họ đều sẽ chết đi trong trận chiến nay mai, trước cả khi có thể cầm súng đứng lên chống lại kẻ thù của họ. Dạ Tiểu Vũ lúc này mới thực sự cảm nhận được, cô đã viết ra một thế giới thảm khốc đến thế nào. 

“Xin mời đưa đồng hồ của cô ra.”

Dạ Tiểu Vũ đưa đồng hồ đeo tay ra trước mặt người nọ.

“Một phần ăn bậc D.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười với cô, sau đó giao phần ăn cho Dạ Tiểu Vũ. Một phần ăn đơn giản vừa vặn với thân hình nho bé của cô, trông khiêm tốn hơn nhiều so với phần ăn của những người khác.

Có chút buồn cười, Dạ Tiểu Vũ mang đồ ăn ngồi vào một góc, im lặng quan sát mọi người xung quanh.

“Dường như thân thể của cô gái này không có nhiều mối quan hệ với những người xung quanh, cũng không có bạn bè hay người quen gì mấy.”

Dạ Tiểu Vũ cho một miếng cá vào miệng.

“Tanh ghê…”

Sự phân biệt đối xử nặng nề. Nó không hề được Dạ Tiểu Vũ viết chi tiết trong sách, nhưng ở thế giới thực, nó tồn tại như một lẽ hiển nhiên.

“Sao mà mình muốn đánh người quá vậy…”

Biết rõ là nghiệp chướng do bản thân viết ra, nhưng cô vẫn thấy giận run cả người. Miếng cá trong khay nhỏ bé và bị nấu một cách qua loa đến đáng buồn.

“Hóa ra những người gen bậc thấp trong thế giới này đều bị đối xử bất công như vậy. Thật khắc nghiệt quá.”

Dạ Tiểu Vũ đã nghĩ ra được cô cần phải làm gì.

“Mình cần phải tìm kiếm một ai đó để…”

“Tiểu Vũ.”

Một giọng nam vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc vang lên.

Dạ Tiểu Vũ còn chưa kịp nhìn lên, một cặp đũa nhẹ nhàng thả một khúc thịt lớn vào trong dĩa của cô.

“Sao cậu lại tới phòng ăn trước vậy? Tớ trở về tìm cậu suốt một lúc lâu thì mới nghĩ ra cậu tới đây trước.”

Thái độ quen thuộc và thân thiết, thật rõ ràng, đây là một người quen của cô gái tên Dạ Tiểu Vũ này. Có một chút tò mò, Dạ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mặt cô là một đôi mắt màu xanh đen sâu thẳm.

Dạ Tiểu Vũ trong lúc bất ngờ đột ngột thốt ra một cái tên xa lạ.

“Tần Đông!”

Những đoạn ký ức vụn vặt lẻ tẻ được rót vào trong não cô. Chỉ trong thoáng chốc, Dạ Tiểu Vũ lại có cảm giác như mình sống thêm 18 năm trên đời.

“Tần Đông, tôi đã bảo là tôi không thích ăn nhiều thịt rồi mà.”

Dạ Tiểu Vũ bật cười, nhón đũa trả lại miếng thịt cho Tần Đông, mặc kệ ánh mắt chống đối không hài lòng của cậu ta.

“Ăn nhiều thêm chút thịt biết đâu ngực của cậu có thể mọc thêm chút thịt đấy…”

Ánh mắt đe dọa của Dạ Tiểu Vũ khiến cho Tần Đông biết điều ngậm miệng lại.

“Kì lạ thật đấy…”

Dạ Tiểu Vũ thật sự có cảm giác như mình đã quen biết Tần Đông chục năm nay, tựa như cảm giác hiểu rõ của thân thể này truyền lại cho cô, không hề xa lạ chút nào.

Tần Đông là người bạn thưở nhỏ lớn lên bên cạnh Dạ Tiểu Vũ, có bậc gen thậm chí tiếp cận bậc A+ vô cùng hiếm thấy, chỉ là chưa từng xuất hiện dị năng như mọi người xung quanh đều mong đợi.

Đợt nhập ngũ này nhà Tần Đông có tiền có thế, vốn đã định chạy một chỗ trống cho cậu ta, ai ngờ được Tần Đông nghe rằng Dạ Tiểu Vũ phải nhập ngũ cũng sống chết đòi đi theo.

Cảm giác ấm áp của cô bé Dạ Tiểu Vũ khi đó đến giờ cô vẫn dường như có thể cảm nhận được.

“Là một người có thể tin tưởng được.”

Cô mỉm cười.

Kì lạ thật đấy, chỉ là quen biết thêm một người, ở thế giới này lại có thêm thật nhiều hi vọng và hạnh phúc.

“Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Dạ Tiểu Vũ rời đi, vẫy vẫy tay với Tần Đông.

“Ừm…”

Tần Đông nhìn theo hướng Dạ Tiểu Vũ đi khuất, ánh mắt hướng về phía khay cơm của cô, phía trên vẫn còn miếng cá tanh ăn dở.

Đầu đũa của anh nhẹ nhàng nhón một miếng cá cho vào miệng.

“Tanh thật sự!”

Tần Đông che miệng ho khẽ một tiếng.

“Lúc nào cũng để Tiểu Vũ phải ăn thứ rác rưởi này… điên thật đấy…”

Anh hơi chậc lưỡi, lại nhắm chuẩn thời gian cầm lên đôi đũa của Dạ Tiểu Vũ vào tay, nhẹ nhàng đặt đôi đũa của bản thân lên trên khay của cô.

“Hửm? Cậu cười gì vậy?”

Dạ Tiểu Vũ trở về từ nhà vệ sinh nhấc đũa cho một miệng thịt vào miệng, lại bị nụ cười khó hiểu của Tần Đông khiến cho gai gai sống lưng.

“Hả?”

Tần Đông mỉm cười nhón đũa gảy một miếng cá tanh từ khay của Dạ Tiểu Vũ ăn mất, lại nghiền ngẫm mút nhẹ đầu đũa thật lâu.

“Không có gì, cá tanh quá, tôi ăn dùm cậu.”

“Khẩu vị của cậu thật sự là tôi chào thua đấy! Lúc nào cũng đòi đồ ăn bậc D của tôi…”

Vì sao anh vui thì cô gái chậm hiểu này còn lâu mới biết được, ha ha…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro