Chương 50
Chương 50: Sưu hồn
Giữa trưa, trên không trung hai đạo lưu quang song song xẹt qua.
Một lão giả thấp bé gương mặt sầu khổ cưỡi hồ lô pháp khí nhìn nữ tử bên cạnh, "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Nữ tử nghe vậy đầu mi nhíu lại, chính là Liễu Hạo Tuyết có duyên gặp mặt với Sở Minh Nguy trong di địa ma tộc, người hỏi cũng là Vân Tẩu Ông được Liễu Hạo Tuyết cứu ra từ di địa.
Lại nói từ khi Liễu Hạo Tuyết cứu Vân Tẩu Ông một mạng từ di địa, Vân Tẩu Ông cảm giác mình thiếu Liễu Hạo Tuyết một cái nhân tình lớn bằng trời, sau khi đánh bậy đánh bạ thoát khỏi di địa, Vân Tẩu Ông liền vẫn luôn đi theo Liễu Hạo Tuyết, làm việc nói chuyện dường như vẫn lấy Liễu Hạo Tuyết làm chủ. Lúc này hai người vừa mới ra khỏi phụ cận phường thị, Vân Tẩu Ông tất nhiên muốn hỏi tính toán tiếp theo của Liễu Hạo Tuyết.
Có điều vấn đề Vân Tẩu Ông tựa hồ như làm khó Liễu Hạo Tuyết, Liễu Hạo Tuyết cân nhắc thật lâu mới mở miệng: "Đi thám thính thêm vài phường thị nữa, nếu vẫn không có tin tức có liên quan đến ma tộc, chúng ta liền trở về Tán tu thành."
Vân Tẩu Ông liếc mắt nhìn vẻ mặt Liễu Hạo Tuyết, thở dài gật đầu, nghĩ một chút vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Thời gian này chúng ta thăm dò không ít phường thị, dù là thư các chính quy hay là lời đồn đãi bên ngoài đều không có một chút tin tức ma tộc. Nếu không phải Sở Minh Nguy nói sai thì hẳn là các ghi chép về Ma tộc đã biến mất rất lâu cùng lịch sử rồi, Liễu đạo hữu thật không cần quá lo lắng, dù cho thượng cổ ma tộc có tại hiện thế cũng là việc của các tiên tông, không có liên quan nhiều đến tán tu chúng ta."
Những lời của Vân Tẩu Ông là xuất phát từ phế phủ, Liễu Hạo Tuyết tất nhiên sẽ không biết không lĩnh tình, hiện tại gật đầu tán đồng, có điều trong lòng còn có một tia ưu tư. Từ sau hành trình di địa ở Ngô thành, Liễu Hạo Tuyết mơ hồ cảm giác chuyện Ma tộc tương lai sẽ khiến tu chân giới có sóng to gió lớn, bọn họ thân là tán tu không có gốc rễ, nếu đám yếu ớt này muốn sống sót ở Tu chân giới phải thăm dò ra một ít bí ẩn để biết đường kiêng dè cũng là mấu chốt để tương lai bảo mệnh.
Vân Tẩu Ông cũng không biết ưu tư của Liễu Hạo Tuyết, lại nói việc Ma tộc sau này sẽ khuấy đảo tu chân giới cũng là cảm giác của bản thân Liễu Hạo Tuyết không có liên quan đến Vân Tẩu Ông, lúc này thấy Liễu Hạo Tuyết đáp ứng tìm xong vài phường thị sẽ trở về Tán tu thành, hiện tại tinh thần vững vàng cùng Liễu Hạo Tuyết phân công đến phụ cận phường thị.
Mắt thấy thân ảnh Vân Tẩu Ông biến mất ở chân trời, Liễu Hạo Tuyết đang muốn thúc giục pháp khí, đột nhiên thần sắc thay đổi, xoay người ra phía sau bấm tay niệm thần chú, một bóng người mang hắc bào quanh thân là ngọn lửa hừng hực dần hiện ra. Sắc mặt Liễu Hạo Tuyết đột biến, lúc này điên cuồng đem toàn linh lực cho pháp khí dưới chân, muốn bay về hướng Vân Tẩu Ông bay đi.
Hắc bào lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Hạo Tuyết, tùy ý phất tay ngón tay về phía trước Liễu Hạo Tuyết, một bức tường lửa màu xanh lục dựng lên, chắn đường Liễu Hạo Tuyết. Liễu Hạo Tuyết khó khan mới dừng lại được, nhìn chằm chằm lục quang âm u trước mặt, vẻ mặt hoảng sợ, cũng không dám hành động tùy ý nữa.
Lửa Cửu U Minh, bắt nguồn từ chân núi Thi Ương của địa phủ, dính phải sẽ hồn phi phách tán, chỉ có công pháp đặc biệt của Quỷ Linh Môn mới có khả năng để lửa nhập thể, tự nhiên sử dụng. Nếu như lúc đầu Liễu Hạo Tuyết hoài nghi hắc bào là đệ tử Quỷ Linh Môn, khi vừa thấy lửa Cửu U Minh, Liễu Hạo Tuyết hoàn toàn xác nhận đối phương chính là Quỷ Linh Môn đệ tử.
Sắc mặt Liễu Hạo Tuyết kinh nghi bất định, cố gắng trấn định nhìn hắc bào đối diện, trong đầu liều mạng nhớ xem mình gần đây có chỗ nào đắc tội Quỷ Linh Môn, nhưng nàng nghĩ nát óc đều không nghĩ ra.
"Ngươi là người thoát ra được từ thượng cổ động phủ ở Ngô thành?" Đang lúc Liễu Hạo Tuyết cố gắng hồi tưởng mình có từng đắc tội Quỷ Linh Môn, Hắc bào chậm rãi mở miệng, thanh âm âm lãnh, không một tia nhân khí.
Liễu Hạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật đầu xác nhận.
Hắc bào đợi khi Liễu Hạo Tuyết gật đầu xác nhận, lại nâng lên tay phải trắng dị thường, một đạo dây màu đen linh hoạt thoát ra từ tay hắn, bay nhanh đến trói Liễu Hạo Tuyết lại. Liễu Hạo Tuyết dù e ngại Quỷ Linh Môn, nhưng gặp lúc sinh tử cũng không nguyện ý ngồi chờ chết, mắt thấy sợi dây trước mắt, lúc này cắn mạnh đầu lưỡi, một hơi huyết phun ra, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, búng máu văng ra lúc nãy, nổ tung ra văng khắp, chắn toàn bộ phía sau Liễu Hạo Tuyết.
Hắc bào tựa hồ rất kiêng kị với huyết vụ này(vụ= sương, máu phun bắn ra như sương= huyết vụ), thân hình lách một cái né được huyết vụ trước người, lần thứ hai nâng tay phải lên, một đoàn lục quang tuôn ra bay vào huyết vụ. Nháy mắt giống như nước bắn vào dầu sôi, nơi huyết vụ và lục quang giao hòa vang lên một trận âm thanh chói tai. Huyết vụ tựa hồ không địch lại lục quang, tiêng tiếng vang dần tiêu tán, Hắc Bào mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn tiền phương, nhẹ run lên tay phải, nhẹ phả ra một chữ "Đi", một đạo bóng đen hiện lên, cũng đuổi theo hướng Liễu Hạo Tuyết ở phía trước.
"Phân ảnh!" Trong huyết vụ, âm thanh bén nhọn của Liễu Hạo Tuyết vang lên.
Nhất thời sáu thân ảnh chạy trốn về sáu phương hướng bất đồng, liếc mắt nhìn qua, sáu thân ảnh này rõ rang đều là Liễu Hạo Tuyết.
Thuật Phân ảnh là thuật bảo mệnh của Liễu Hạo Tuyết, trước đó đã mấy lần cứu mạng của nàng. Có điều lần này phải hao phí một lượng lớn huyết, tổn thương tu vi rất lớn, mỗi lần dùng xong tu vi đều rơi xuống vài cảnh giới, trừ khi tình thế bức bách Liễu Hạo Tuyết cũng không muốn dùng. Nếu không phải thủ đoạn của Quỷ Linh Môn ngoan lệ, trước giờ rơi vào tay Quỷ Linh Môn đều không thể siêu sinh, kết cuộc không gì khác ngoài bị dùng để tế luyện pháp bảo hoặc bị Quỷ Linh Môn dùng tà môn hấp thu, Liễu Hạo Tuyết vì sống sót cũng là ngoan hạ quyết tâm liều mạng cảnh giới rơi xuống vài tầng sử dụng phân ảnh.
Hắc bào hừ lạnh một tiếng, đảo thần thức, cũng hơi sửng sốt, thì ra sáu Liễu Hạo Tuyết này đều là chân thể, không phải hư ảnh, nhất thời không phân ra nào thật nào giả. Mắt thấy thân ảnh Liễu Hạo Tuyết đã bay ra một phạm vi nhất định, lục quang trong mắt Hắc Bào chợt lóe, tay trái nhẹ búng, sáu hạt châu đỏ như máu đuổi theo sáu Liễu Hạo Tuyết.
"Grào!"
Chính vào lúc này một tiếng gầm đinh tai nhức óc chợt vang lên, cũng là Vân Tẩu Ông phát hiện dị động bên này, vội vàng quay lại. Mắt thấy Hắc Bào búng ra sáu tiểu châu màu đỏ, Vân Tẩu Ông không biết 6 tiểu châu này là vật gì nhưng cũng biết thủ đoạn Quỷ Linh Môn lợi hại, lúc này đá hồ lô dưới chân lên, vươn tay mở đỉnh hồ lô, miệng lẩm bẩm. Thấy được một đạo hắc khí bay ra từ hồ lô, mở ra bề rộng chừng mấy trượng, trong làn khói đen ẩn ẩn có thanh âm khàn khàn, che đi ánh mặt trời ban ngày đánh tới là một con hổ lớn cả người vằn đen loang lổ, há mồm hướng về Hắc Bào mà cắn.
Hắc Bào hừ lạnh một tiếng, tay trái nhẹ búng, lại một viên tiểu châu màu đỏ bay ra, thẳng tắp đánh về phía đại hổ.
Tiểu châu tiếp xúc với đại hổ trong nháy mắt, đột nhiên trướng lớn, nở thành một đóa hoa đỏ thắm lay động. Hoa này tên là Mạn Châu Sa, còn được gọi là hoa Bỉ Ngạn, sinh trưởng ở chân núi Thi Ương cạnh bờ sông U Minh hút máu huyết linh khí của vạn vật mà sống. Mắt thấy đóa Mạn Châu Sa này bao vây thân ảnh đại hổ, Hắc Bào giơ lóng tay, đang muốn thu nó trở về, trong nháy mắt nhẹ 'a' một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Thì ra đại hổ bị Mạn Châu Sa đánh trúng thân hình biến hóa tán loạn, tránh thoát Mạn Châu Sa, một lần nữa ngưng tụ thành thực thể.
Hắc bào suy nghĩ một chút hiển nhiên hiểu được đại hổ này không phải là thực thể mà là linh thể, trong mắt nguyên bản không bận tâm lại hiện lên một tia thú vị, hiện tại há mồm, một tiểu màu đen bay ra, bổ về phía sau của đại hổ.
"Phốc!" Vân Tẩu Ông phun ra một ngụm máu tươi, Hắc Bào vậy mà chém đứt liên hệ giữa hồ lô và đại hổ. Mắt thấy đại hổ đứng mê mang giữa cuộc chiến, Hắc Bào vung tay phải lên, đại hổ nháy mắt bị trói chặt. Ánh mắt Hắc bào lóe lên sang lòe, đại hổ bị dây thừng trói biến thành một đoàn hắc khí bay vào trong tay áo Hắc Bào.
Đại hổ của Vân Tẩu Ông bị bắt, hiện tại bất chấp tất cả, cấp tốc vỗ hồ lô chạy trốn.
Hắc Bào hừ nhẹ một tiếng, một tiểu châu màu đỏ lại bay ra, nhanh chóng đánh vào người Vân Tẩu Ông. Nháy mắt một đóa hoa Mạn Châu Sa xán lạn nở rộ ngay tại đó, sắc mặt Vân Tẩu Ông từ tái nhợt biến thành xám tro, Mạn Châu Sa trước mắt càng xinh đẹp chói mắt, ẩn ẩn có cảm giác mê hoặc lòng người.
Trong nháy mắt Vân Tẩu Ông biến thành một khối thây khô, Hắc Bào nhân tay trái bấm niệm thần chú, hiện tại Mạn Châu Sa nở rộ trở về thành hình tiểu châu, nhu thuận bay về bên cạnh Hắc Bào. Thân thể Vân Tẩu Ông không còn trói buộc từ không trung thẳng tắp rơi xuống đất.
Từ lúc đại hổ xuất hiện đến khi Vân Tẩu Ông chết chỉ trong nháy mắt, Hắc Bào thu lại Mạn Châu Sa, thờ ơ nhìn về hướng Liễu Hạo Tuyết đào tẩu. Trong mắt hắn, Mạn Châu Hoa thiên sinh truy cầu tinh hoa huyết nhục, Liễu Hạo Tuyết tất sẽ không trốn được bao lâu, nhưng mà Hắc Bào xem lại, chỉ thấy trong sáu thân ảnh thì chỉ có ba thân ảnh bị Mạn Châu Sa bao vây biến thành hư vô, ba thân ảnh còn lại chạy trốn rất xa so với phạm vi cho phép của Mạn Châu Sa.
Hắc Bào mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua ba đạo thân ảnh đào tẩu của Liễu Hạo Tuyết, trong lòng khẽ động, thân ảnh lóe lên đã đến bên cạnh thi thể Vân Tẩu Ông. Nếu hắn không đoán sai, người trước mặt cũng là người sống sót trở ra từ di địa Ngô thành.
Nghĩ đến sư đệ biến mất cùng bí bảo tông môn, Hắc Bào vươn ngón tay trắng nhợt điểm trên đầu Vân Tẩu Ông. Thế nhân đều biết trong thân thể có ba hồn bảy vía, nếu là phàm nhân khi hơi thở đã đứt ba hồn bảy vía đều đầu nhập luân hồi, mà tu sĩ tu luyện sau khi hơi thở đã đứt ba hồn bảy vía sẽ ở lại trong cơ thể một thời gian ngắn, nếu lúc này được người có pháp lực cao cường hỗ trợ, người tu sĩ này có thể bảo trì linh hồn, cũng liền tương đương với chuyển thế trùng tu, trong Quỷ Linh Môn bí tịch cũng chỉ là nói sơ qua, so với cái này, trong Quỷ Linh Môn còn có một thủ đoạn khác chính là sưu hồn.
So với 'Chiêu hồn' của Vân Thiên tông mục đích bất đồng, chiêu hồn là tìm được hồn phách trí nhớ không được đầy đủ, chỉ có thể mơ hồ nhớ dến cảnh tượng cuối cùng của tiền thân, mà sưu hồn lại khác, rà soát hồn phách đã có thể nhìn thấy toàn bộ kí ức của tiền thân.
Hắc Bào thi triển sưu hồn, trải nghiệm một đời của Vân Tẩu Ông lần lượt hiện ra, lúc nhỏ cuộc sống nhấp nhô, trung niên ngoài ý muốn được một gã tán tu truyền thừa đi vào tu chân giới, mấy năm nay ở tu chân giới lăn lộn, thẳng đến những chuyện xảy ra ở Ngô thành không lâu trước đây đều bị Hắc Bào biết được. Nửa ngày Hắc Bào chậm rãi thu ngón tay, hành trình Vân Tẩu Ông ở Ngô thành cùng Quỷ Linh Môn đệ tử mất tích không có liên quan, trong trí nhớ cùng với Vân Thiên Tông đánh gãy quan hệ rất nhiều, bởi vậy tông môn bí bảo vẫn không có manh mối. Có điều trong đầu Vân Tẩu Ông xuất hiện một từ ngữ khiến Hắc Bào chú ý, thượng cổ Ma tộc, Hắc Bào như có điều suy nghĩ ngưng thần một chốc.
Chẳng lẽ động phủ xuất hiện ở Ngô thành không phải là của thượng cổ tiên nhân mà là di địa Ma tộc? Khó trách sư đệ vội vàng mang bí bảo tông môn chạy đến đó, có điều đáng tiếc chính là có đi không có về mà thôi. Nghĩ đến ghi chép trong bí tịch tông môn, trong lòng Hắc Bào khẽ động, lúc này tùy tiện chọn một phương hướng Liễu Hạo Tuyết chạy mà đuổi theo.
Vân Thiên Tông? Sở Minh Nguy? Thật thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro