Chương 51


Chương 51: Cấm thuật

Thời gian thấm thoát như thoi, tính kĩ ra Sở Minh Nguy bế quan đã hơn một tháng. Trong một tháng này, Lăng Tiêu Tử vì việc Tiêu Linh Ngọc bị tập kích chỉnh đốn lại Vân Thiên tông, cũng thanh trừ không ít người có ý đồ xấu. Có điều Lăng Tiêu Tử cũng biết những người này đại bộ phận là thám tử của những tông môn khác, không có quan hệ với ma tộc sau núi. Vì nghi ngờ Lãnh Hàn Viễn, Lăng Tiêu Tử tỉ mỉ tra lại những người Lãnh Hàn Viễn qua lại thân cận từ khi hắn bái nhập tông môn, thấy được trừ Y Lan phong ra thì mỗi phong khác đều có không ít đệ tử có quan hệ tốt với Lãnh Hàn Viễn, trong lòng Lăng Tiêu Tử nghĩ mà sợ. Nếu không như hiện tại tra ra những mối quan hệ này, giả mà đợi đến khi những đệ tử này trưởng thành, thế lực của Lãnh Hàn Viễn đã lớn mạnh, chỉ sợ Sở Minh Nguy chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Tầm mắt Lăng Tiêu Tử nhìn đảo qua từng cái tên một trong đống danh tự này, nếu hắn đoán không sai những đệ tử trong hàng ngũ này hẳn là có không ít người có liên quan đến Ma tộc, mấy lần tông môn rà soát người Lăng Tiêu Tử đều tra ra những người này nhưng lại cố ý tha cho bọn chúng , qua vài lần, Lăng Tiêu Tử không tin là bọn chúng còn có thể chống đỡ được, trong lòng đều là khẩn trương căng thẳng tất nhiên sẽ lộ dấu vết.

Nghĩ đến dị động ở hậu sơn những năm gần đây, liên hệ đến Tu Chân giới âm thầm nổi sóng gió, Lăng Tiêu Tử cũng chỉ có thể thầm than một tiếng hiện giờ thật sự là thời buổi rối loạn. Vốn dĩ hắn còn định qua vài năm nữa truyền vị trí chưởng môn này cho Minh Nguy, bản thân cũng tránh về sau núi tìm kiếm Thiên Đạo, hiện giờ nghĩ lại, Minh Nguy đúng là còn rất trẻ tuổi, hắn vẫn nên liều mạng một phen xương cốt già này đem việc xử lí sạch sẽ, bớt cho Minh Nguy sứt đầu mẻ trán.

Trong đầu âm thầm sắp xếp bố trí nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, xác nhận không còn gì quên, Lăng Tiêu Tử liền rời khỏi đây, ánh mắt trong lúc vô ý thoáng lướt qua, ánh mắt dừng lại trước một cái tên, Diêu Võ. Trong lòng Lăng Tiêu Tử khẽ động, trong đầu hiện lên bộ dáng của Diêu Võ, đoan hậu khoan dung, luôn mang dáng vẻ hiền lành, vốn dĩ khi còn thiếu niên Diêu sư đệ là một bộ dáng thành thật chất phác, theo năm tháng qua đi, tính cách ngày càng đoan hậu, đối với những đệ tử của mình cũng có chút bảo hộ.

Nếu là trước kia Lăng Tiêu Tử sẽ không chút hoài nghi Diêu Võ, nhưng lần này điều tra được, rất nhiều người ngày thường đều rất thành thật cũng là thám tử của tông môn khác. Lăng Tiêu Tử đột nhiên nghĩ đến Diêu Võ thật sự là giống như ngày thường biểu hiện ra vô tranh với đời sao? Lãnh Hàn Viễn hành vi lần này kết bè cánh khắp nơi Diêu sư đệ thật sự là không biết gì sao?

Ngón tay Lăng Tiêu Tử điểm nhẹ lên cái tên này lâm vào trầm tư.

Bất luận chuyện bên ngoài nhiễu loạn như thế nào, hai con người đang bế quan đều không biết.

Tiêu Linh Ngọc chậm rãi mở mắt chỉ cảm thấy linh khí dồi dào trong cơ thể, tứ chi không có chỗ nào không thoải mái, đảo thần thức qua tu vi đã là Hư cảnh đại viên mãn.

Chậm rãi vươn một ngón tay, Tiêu Linh Ngọc khẽ hô, "Hư Vô!"

Dứt lời trong nháy mắt một khe hở dài chừng hai trượng (~6,67m) đột ngột hiện ra trước mặt, từ khe hở từng đợt bụi khí thoang thoảng bay ra, hơi thở lạnh lẽo âm u dần tràn ra toàn bộ mật thất.

Từ khi Tiêu Linh Ngọc bế quan đến giờ, Lão quỷ đầu ngủ say nhiều ngày nháy mắt cảm nhận được khí hư vô trong tràn ngập cả phòng, lúc này mới kinh hãi kêu lên: "Tiểu Ngọc Tử, ngươi đang làm gì hả?"

Tiêu Linh Ngọc không phản ứng lão quỷ đầu, sau khi ngưng thần nhìn khe hở thật lâu, trầm tư nửa ngày lại một lần nữa vươn tay chỉ về phía khe hở.

"Phong!" Theo lời Tiêu Linh Ngọc, khe hở trước mặt dần khép lại, khí hư vô lúc trước cũng chui lại vào trong khe hở, chỉ trong chốc lát toàn bộ mật thất trở lại như ban đầu.

Lão quỷ đầu khiếp sợ nhìn một màn xảy ra trước mắt, nhất lời một lời cũng không thốt nên, nửa ngày mới tìm lại được từ ngữ, "Tiểu Ngọc Tử, ngươi khi nào thì lĩnh ngộ được cấm thuật 'Phong' này?"

"Cấm thuật 'Phong'?" Tiêu Linh Ngọc nghi ngờ nói.

"Ngươi không biết?" Lão Quỷ Đầu muốn phát điên, "Ngươi không biết mà có thể làm ra nó?"

Tiêu Linh Ngọc liếc mắt nhìn Lão Quỷ Đầu đang kích động, thờ ơ mở miệng, "Bất quá là linh quang lóe lên rồi ngộ đạo mà thôi!"

'Ngộ đạo!' Hai chữ này lập tức làm Lão Quỷ Đầu ngả ngửa, vẻ mặt Lão Quỷ đầu hâm mộ ghen tị hận, "Sao ta lại chưa từng có loại ngộ đạo như thế này nhỉ?"

Tiêu Linh Ngọc không thèm phản ứng lão trực tiếp hỏi: "Cấm thuật 'phong' là cái gì?"

Lão Quỷ Đầu nhìn Tiêu Linh Ngọc cái gì cũng không hiểu, nhẫn oán khí mà bắt đầu nói về cấm thuật 'phong'.

Cái gọi cấm thuật chính là pháp thuật mà đại pháp lực giả lĩnh ngộ được từ việc cảm ngộ Thiên Đạo, vì uy lực của nó cực lớn, thiên đạo khó dung nó được nên gọi là cấm thuật. Thi triển cấm thuật không dùng linh khí mà là áp dụng quy tắc thiên đạo 'Vô Xử Bất Tại'. (không đâu không ở /có ở mọi nơi)

Lúc nãy Tiêu Linh Ngọc thi triển cấm thuật 'phong', tên như ý nghĩa tức là đóng lại. Thời thượng cổ, mỗi đại pháp lực giả sau khi thi triển cấm thuật 'phong', có nghĩa là người đó trong nháy mắt có khả năng phong bế linh khí của một vị chân thần khiến họ giống như phàm nhân, còn có thể đem ngàn dặm nước biển đóng băng, tóm lại uy lực rất lớn. Tuy Tiêu Linh Ngọc lĩnh ngộ được quyết pháp của 'phong', nhưng vì tu vi thấp, chỉ có thể sử dụng được một hai phần trăm uy lực của nó.

Tiêu Linh Ngọc nghiêm túc nghe Lão Quỷ Đầu nói, trong lòng bắt đầu tính toán tu vi của mình, trong lúc đánh địch 'phong' cũng có hiệu quả không tồi.

Nghẹn mấy ngày cuối cùng Lão Quỷ đầu cũng nhờ giảng giải về cấm thuật mà có cơ hội được nói, nói tới đã nghiện. Mắt thấy bộ dáng trầm tư của Tiêu Linh Ngọc, thần thức của Lão Quỷ đầu tùy ý đảo qua, tự nhiên nhẹ 'A' lên một tiếng, "Tiểu Ngọc Tử, ngươi đã là Hư cảnh đại viên mãn rồi? Sao lại không theo đà này đánh sâu vào Đan cảnh?"

Tiêu Linh Ngọc nhướng mày, "Ngươi thật là hy vọng ta bế quan?"

Lão Quỷ đầu ngay lập tức lắc đầu như điên, Tiểu Ngọc Tử bế quan có nghĩa là sẽ không ai nói chuyện cùng với lão, điều đó với chuyện hắn bị Tiểu Ngọc Tử dùng cấm thanh quyết có gì khác chứ? Hắn mới không thèm chuyện mình không phạm sai mà bị trừng phạt đâu.

Tiêu Linh Ngọc chậm rãi thu hồi Linh tủy bên cạnh nghiêm túc nói, "Con đường tu chân không có đường tắt, ta đã dựa vào Linh tủy tiến vào Hư cảnh đại viên mãn rồi, tiếp theo cần phải củng cố cảnh giới, nếu tiếp tục dùng linh tủy để vào Đan cảnh chính là nóng lòng cầu thành."

Ánh mắt Lão Quỷ lộ ý tán thưởng, "Tiểu Ngọc Tử ngươi hiểu được đạo lí này là tốt rồi."

Một người một quỷ bên trong này thảo luận nghiên cứu tâm đắc về tu chân, bên kia Sở Minh Nguy chậm rãi mở mắt ra, thần thức đảo qua cảnh giới của bản thân rồi trầm tư không nói.

Đan cảnh đại viên mãn, hắn lúc trước chưa từng nghĩ rằng sẽ đạt đến cảnh giới này nhanh như vậy. Trước mắt hắn phải lựa chọn, bây giờ xuất quan hay tiếp tục nhờ Lôi Chi Nguyên tiến vào Anh cảnh?

Sở Minh Nguy muốn xuất quan là vì trong tâm nhớ Tiêu Linh Ngọc, nghĩ đến trong tông môn đám người Lãnh Hàn Viễn và Hứa Huyên đều có ác ý với tiểu sư đệ , lúc này lại xuất hiện chuyện ma tộc, Sở Minh Nguy cũng là lo lắng một mình tiểu sư đệ ở bên ngoài.

Nếu mà xuất quan, Sở Minh Nguy lại nghĩ đến lời của Ngô Vân Tử ngày ấy ở hậu sơn, đợi đến sau khi hắn tiến vào Anh cảnh liền có thể đến Y Lan phong nhắc lại về chuyện kết làm đạo lữ, vậy thì bây giờ xuất quan ở xa xa một bên bảo vệ tiểu sư đệ khỏi mối nguy lần này hay là tiến vào Anh cảnh một lần luôn, sau đó quang minh chính đại mang tiểu sư đệ về bảo vệ trong vòng tay của mình?

Sau khi trầm tư thật lâu, chung quy khó cưỡng lại sự hấp dẫn của việc cùng tiểu sư đệ dọn ra riêng ở một đỉnh núi khác, thở dài một hơi, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Ngày hôm nay Tiêu Linh Ngọc xuất quan cao hứng nhất chính là Ngô Vân Tử. Mắt thấy Tiêu Linh Ngọc dựa vào Linh tủy đánh sâu vào Hư cảnh đại viên mãn, Ngô Vân Tử lại căn dặn y một phen, tu luyện cần phải làm đâu chắc đấy không thể nóng lòng cầu thành, Tiêu Linh Ngọc tất nhiên là tán thành.

Trừ bỏ Ngô Vân Tử, trong Y Lan phong vui mừng thứ hai là Chu Ngọc Nhuận, từ khi Tiêu Linh Ngọc bế quan, Chu Ngọc Nhuận như thường lệ nhờ ngoại môn đệ tử đem đi chăm sóc.

Dù trong cơ thể Chu Ngọc Nhuận không có xíu linh khí nào nhưng nó đi theo Tiêu Linh Ngọc nhiều năm như vậy, mỗi ngày Tiêu Linh Ngọc đều lấy linh hoa linh thảo nuôi nó, ngoại môn đệ tử cũng không dám cho nó ăn vật tầm thường. Có điều Lăng Tiêu Tử vài lần tra soát tông môn từ trên xuống dưới, lại phân phối một lần nữa mấy ngoại môn đệ tử, thế là cuộc sống bi thảm của Chu Ngọc Nhuận bắt đầu.

Hiện giờ đệ tử được an bài đến chiếu cố Chu Ngọc Nhuận vì cuộc sống trước kia ở nhân gian khổ cực nên từng làm qua việc cho heo ăn, trong mắt hắn Chu Ngọc Nhuận chẳng có miếng linh khí nào chính là một con sủng vật bình thường thôi, bởi thế nên đệ tử này hoàn toàn ấn theo phương pháp cho heo nhân thế ăn mà chuẩn bị đồ ăn cho Chu Ngọc Nhuận.

Chu Ngọc Nhuận khổ bức nhìn đống đồ ăn rau không ra rau dưa không ra dưa trước mặt mình, lần đầu tiên từ trong tâm khảm Chu Ngọc Nhuận cảm thấy hoài niệm tiểu quái vật.

"Ô ô, tiểu quái vật ngươi chừng nào thì đi ra nha? Tiểu trư đều sắp chết đói rồi, Tiểu trư ghét nhất ăn rau dưa!"

Vừa nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc một cái, Chu Ngọc Nhuận lộ một vẻ lòng chua lệ xót nhào thẳng vào lòng Tiêu Linh Ngọc, ôm Tiêu Linh Ngọc khẳng định không bao giờ buông móng.

"Tiểu quái vật, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, Tiểu trư đều bị đói gầy teo rồi!"

Tiêu Linh Ngọc cũng đỡ lấy con heo nặng không kém lúc trước là bao, vuốt nó vẫn như cũ trơn láng béo tốt, khóe miệng không khỏi run rẩy, thật sự nhìn không ra nó bị đói gầy là như thế nào.

Mắt thấy trên mặt Tiểu quái vật không có xuất hiện một loại được gọi là vẻ mặt thương tiếc trong truyền thuyết, Chu Ngọc Nhuận quyết định dùng sự thật nói chuyện. Lập tức há mõm, trong phòng nhất thời một đống rau dưa không thể gọi phọt ra sàn nhà. Cái trán Tiêu Linh Ngọc run rẩy, vẻ mặt Chu Ngọc Nhuận đầy lên án nhìn Tiêu Linh Ngọc, "Tiểu quái vật, đoạn thời gian này bọn họ chính là cho ta ăn cái thứ này đó, ô ô ô tiểu trư thật là đáng thương mà!"

"Phụt!" Đây là Lão Quỷ đầu bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.

Tiêu Linh Ngọc nghi hoặc, "Đệ tử lúc trước chăm sóc ngươi đâu?"

Chu Ngọc Nhuận nước mắt lưng tròng, "Tiểu quái vật vừa mới bế quan một cái hắn liền đi, lại phái đến một tên xấu xa mỗi ngày đều lấy rau cho ta ăn."

Tiêu Linh Ngọc nghe xong nửa ngày mới hiểu được thì ra là chưởng môn phân phối lại lần nữa ngoại môn đệ tử, đệ tử mới tới không biết tập tính của nó, chỉ xem nó như con heo bình thường mà nuôi. Hiện tại buồn cười sờ Chu Ngọc Nhuận mấy cái, hứa hẹn nói, "Từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều ăn điểm tâm được không?"

Chu Ngọc Nhuận mạnh mẽ gật đầu, cười lấy lòng nói, "Tiểu quái vật, Tiểu trư yêu ngươi nhất luôn."

Tiêu Linh Ngọc mỉm cười tiếp nhận lời thổ lộ của Chu Ngọc Nhuận, đem ánh mắt nhìn đống rau dưa trong phòng.

Thân thể Chu Ngọc Nhuận nhất thời cứng đờ, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Linh Ngọc, Tiêu Linh Ngọc không chút mềm lòng.

Chu Ngọc Nhuận yên lặng nhảy ra khỏi lòng Tiêu Linh Ngọc, thân hình cô đơn đi tới một góc trong phòng, chảy nước mắt đem đồng đồ ăn kia một lần nữa nuốt vào trong bụng.

"Ô ô ô, Tiểu quái vật thật xấu xa , Tiểu trư ghét tiểu quái vật nhất luôn."

Chu Ngọc Nhuận vừa oán thầm vừa rưng rưng nuốt thứ mình ghét nhất, bên kia là ánh mắt đồng tình của Lão Quỷ đầu.

Đêm hôm đó, trong Vân Thiên tông sau khi xảy ra sự kiện mất trộm thần quái trong vườn linh thảo đủ loại linh thực quý hiếm thì một loại sự kiện thần quái khác lại xảy ra, một vị đệ tử Vân Thiên tông nửa đêm đi tuần tra phát hiện trong phòng bếp của Vân Thiên tông nháy mắt toàn là rau dưa các loại, đống rau này còn tươi nguyên không nói ẩn ẩn trên chúng còn xuất hiện những hạt sương sớm.

Đợi đến khi Tiêu Linh Ngọc nghe nói về chuyện này đã là trưa ngày hôm sau, yên lặng nhìn dĩa rau xanh trên bàn, chậm chạp không chịu hạ đũa dùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro