103: Nụ Hôn Chính Thức
Chương 103: Nụ Hôn Chính Thức
Ngày hôm sau, trời bất chợt đổ mưa. Tiết cuối bị hủy, học sinh 12A1 ai cũng mừng rỡ.
— Tao về trước nha. — Cam quay sang nói với Miu.
— Ừ, đi cẩn thận. — Miu gật đầu, che cặp chạy ra sân.
Chỉ còn Huyền ngồi lại trong lớp. Em lười về dưới trời mưa, nên ngồi tựa cằm lên bàn, nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ.
Bất ngờ, cửa lớp mở ra. Mỹ Chi bước vào, trên tay cầm một chiếc ô.
— Sao chưa về?
— Mưa mà cô. — Huyền cười. — Em chờ tạnh.
Mỹ Chi tiến lại gần, đặt ô xuống bàn, rồi ngồi vào ghế bên cạnh em.
— Em có đem áo mưa không?
— Không ạ. — Huyền lắc đầu. — Hay cô đợi tạnh rồi về chung với em nhé?
Mỹ Chi nhìn ra ngoài. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, có vẻ sẽ kéo dài.
— Đợi chắc tới tối mất. — Cô thở dài, rồi quay sang nhìn em. — Hay… cô đưa em về?
— Thật hả? — Huyền sáng mắt, vội đứng dậy. — Nhưng cô có ô mà, mình che chung được không?
— Ừ. — Mỹ Chi gật đầu.
---
Trên đường về, hai người đi thật sát nhau dưới chiếc ô nhỏ. Vai chạm vai, tay Huyền khẽ chạm tay cô mấy lần.
— Cô này… — Huyền bỗng thì thầm. — Hôm qua cô hôn em một cái, em vẫn chưa tỉnh nổi đây.
Mỹ Chi bật cười, hơi nghiêng đầu:
— Thì coi như phần thưởng cho em học giỏi mà.
— Nhưng em muốn… — Huyền hít một hơi. — Muốn thêm.
Mỹ Chi dừng bước, quay lại nhìn em. Ánh mắt cô nghiêm túc đến mức Huyền nuốt khan.
— Thêm?
— Dạ. — Huyền lí nhí, má đỏ ửng.
Mỹ Chi khẽ thở dài, nhưng khóe môi nhếch lên đầy dịu dàng. Cô đưa tay vuốt nhẹ tóc em, rồi bất ngờ nghiêng người, hôn lên môi Huyền.
Không phải nụ hôn vội vàng như hôm trước. Đây là một nụ hôn chậm rãi, dịu dàng, như muốn trấn an cả hai trái tim.
Huyền đứng sững, mắt mở to, rồi nhắm lại, run run đáp lại nụ hôn ấy.
Mưa vẫn rơi, nhưng dưới chiếc ô nhỏ, thế giới như ngừng lại.
— Lần này là cô chủ động. — Mỹ Chi khẽ nói khi tách ra. — Đủ chưa?
— Chưa… — Huyền thở dốc, nắm chặt tay cô. — Nhưng em sẽ đợi.
Mỹ Chi bật cười khẽ, véo nhẹ má em:
— Đợi đến khi thi xong.
---
Khi về đến nhà, Huyền nằm lăn trên giường, ôm chăn, mặt đỏ bừng. Cô hôn em… thật sự hôn em…
Điện thoại rung:
> Cô: Về nhà chưa?
Huyền: Rồi ạ.
Cô: Thay đồ ngay, đừng để cảm lạnh.
Huyền: Dạ… cô ơi…
Cô: Sao?
Huyền: Em yêu cô.
Cô: … Cô cũng yêu em.
Tin nhắn cuối khiến Huyền cười tít mắt, ôm điện thoại ngủ quên lúc nào không hay.
---
Ngày hôm sau, cả lớp 12A1 lại xôn xao:
— Ê, hôm qua tao thấy Huyền với cô Chi đi chung dưới mưa đó nha!
— Ghê thiệt, công khai rồi mà còn tình cảm quá chừng.
Huyền nghe thấy, chỉ mỉm cười. Ừ, công khai thì sao? Em thích để cả thế giới biết cô là của em.
---
Cuối buổi học, Mỹ Chi đi ngang bàn em, cúi xuống nói khẽ:
— Tối nay cô gửi đề ôn, em làm cho nghiêm túc. Nếu sai nhiều…
— Thì sao ạ? — Huyền nhướng mày.
— Thì cô sẽ phạt. — Mỹ Chi mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch.
Huyền ngơ vài giây rồi bật cười to. Phạt của cô, em sẵn sàng nhận.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro