Chương 33: Buổi Hẹn Ngầm
Chương 33: Buổi hẹn ngầm
Chiều muộn. Sân trường vắng dần sau hồi trống tan học, chỉ còn lại vài bóng học sinh nán lại thu dọn. Trên hàng cây bằng lăng, tiếng ve râm ran dần lắng xuống, nhường chỗ cho ánh nắng cam nhẹ rải đều trên sân gạch.
Phương Mỹ Chi bước chậm rãi ra khỏi lớp. Trong tay cô là tập giáo án dày, trên vai đeo chiếc túi đã trở nên quen thuộc. Vừa đi, cô vừa tự nhủ sẽ về thẳng ký túc xá nghỉ ngơi. Nhưng một cảm giác lạ lùng khiến cô ngoái lại – và bắt gặp ánh mắt ấy.
Nguyễn Diệu Huyền.
Cô bé vẫn đứng dựa lưng vào tường hành lang, dáng vẻ thản nhiên như thể đã chờ từ rất lâu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Huyền mỉm cười, nụ cười ngọt như nắng cuối ngày.
“Cô.” – Em gọi khẽ, giọng trong veo.
“Em chưa về sao?” – Mỹ Chi hơi khựng lại.
“Em muốn rủ cô đi ăn cùng.” – Huyền nói gọn gàng, không vòng vo.
Mỹ Chi thoáng giật mình. “Hả? Nhưng… đâu tiện, nhỡ học sinh khác thấy thì…”
“Chúng ta đâu có làm gì sai.” – Huyền cắt ngang, ánh mắt kiên định. – “Chỉ là ăn tối thôi mà.”
Tim Mỹ Chi khẽ run. Chỉ là ăn tối… nhưng sao nghe giống như hẹn hò thế này.
---
Cuối cùng, cô cũng chẳng thể từ chối. Hai người rời trường cùng nhau, đi dọc con phố nhỏ cạnh cổng. Chiều thu se se lạnh, lá me bay lả tả dưới chân, hệt như khung cảnh trong một bộ phim tuổi học trò.
“Cô thích ăn gì?” – Huyền vừa đi vừa hỏi, giọng hăng hái.
“Cô… ăn gì cũng được.” – Mỹ Chi đáp nhỏ, cố giữ vẻ bình thản.
“Thế thì ăn bánh tráng trộn nha. Em biết chỗ ngon lắm.” – Huyền reo lên, mắt sáng rực.
Mỹ Chi bật cười, lắc đầu. Con bé này, thật đúng kiểu học sinh. Nhưng chính sự hồn nhiên ấy lại khiến tim cô mềm đi từng chút.
---
Quán bánh tráng nằm trong con hẻm nhỏ, mùi thơm cay nồng lan tỏa. Hai người ngồi vào chiếc bàn gỗ cũ, trước mặt là hai phần đầy ắp.
“Cô ăn thử đi.” – Huyền gắp một miếng, đưa đũa về phía cô.
“Em… làm gì vậy?” – Mỹ Chi giật mình.
“Cho cô ăn thử chứ gì.” – Huyền cười hồn nhiên, nhưng ánh mắt cố tình trêu chọc.
“Không cần, cô tự ăn được.” – Mỹ Chi đỏ mặt, vội gắp một miếng khác cho vào miệng. Nhưng trong lòng, sự ấm áp lạ lùng lan ra.
---
Ăn xong, họ cùng đi dạo quanh hồ nhỏ gần đó. Mặt nước loang loáng phản chiếu ánh đèn đường vừa sáng. Trên ghế đá, từng đôi bạn trẻ ngồi cười nói.
Mỹ Chi thoáng chột dạ. “Huyền này… nếu có ai quen nhìn thấy thì phiền lắm.”
“Em không sợ.” – Huyền nói thẳng, bàn tay khẽ đung đưa theo nhịp bước chân. – “Chỉ cần có cô, em chẳng ngại gì hết.”
Mỹ Chi im lặng. Tim cô đập dồn dập, nhưng miệng lại không dám thốt lời nào. Mập mờ… nhưng ngày càng giống hẹn hò thật rồi.
---
Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc Mỹ Chi rối bay trước mặt. Huyền dừng lại, nghiêng người, khẽ đưa tay vén gọn ra sau tai cô.
Cử chỉ nhỏ bé, nhưng đủ khiến Mỹ Chi đứng sững. Khoảng cách quá gần, đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình vang dội.
Huyền cười khẽ, giọng thì thầm:
“Cô biết không… được ở cạnh cô thế này, em thấy vui lắm.”
Mỹ Chi cắn môi, cố giấu sự run rẩy. Sau cùng, cô khẽ đáp:
“Em đúng là… tiểu quỷ. Biết rõ cô khó xử mà vẫn làm tới.”
“Vậy… cô có khó chịu không?” – Huyền nghiêng đầu, hỏi rất nghiêm túc.
Mỹ Chi ngập ngừng, rồi lắc đầu. “Không.”
Huyền mỉm cười rạng rỡ, như thể vừa thắng một trận lớn.
---
Khi chia tay ở ngã rẽ, Huyền cầm cặp đưa lại cho cô, giọng ngọt lịm:
“Cô ngủ ngon nha. Ngày mai em lại chờ cô.”
Mỹ Chi đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy chạy xa dần, lòng rối bời nhưng cũng ấm áp lạ.
Chỉ là một buổi tối thôi… nhưng sao cô lại thấy hệt như một cuộc hẹn hò thật sự.
---
Mới cày phim xong tâm trạng chưa ổn định cho lắm, nên chắc sắp ngược=))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro