Chương 34: Nụ Hôn Đầu
Chương 34: Nụ hôn đầu
Buổi sáng hôm nay, không khí trong lớp 12A1 nóng hơn thường lệ. Từ lúc vào tiết đầu, tiếng bàn tán đã râm ran khắp nơi.
“Ê tụi bây biết không, hôm qua tao thấy cô Chi với Huyền đi ăn chung ở quán bánh tráng trộn kìa.” – Một bạn nam nhanh nhảu kể, giọng đầy vẻ “tám chuyện”.
“Thật á? Trời ơi, cô trò đi chung, nghe thôi mà thấy lãng mạn.” – Một bạn nữ chống cằm, mắt sáng long lanh.
“Haiz, mình phải công nhận Huyền gan thiệt. Người ta là cô giáo thực tập mà dám rủ đi ăn riêng.” – Sara che miệng cười khúc khích, liếc sang Thảo Linh.
“Thì bởi. Nhưng mà hợp ghê, nhìn hai người đi cạnh nhau y như… phim tình cảm học đường.” – Thảo Linh gật gù.
Tiếng cười rộ lên.
Phương Mỹ Chi đứng trên bục giảng, tay cầm phấn nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Tai cô vểnh lên, rõ mồn một từng câu. Gò má cô đỏ bừng, nhưng cố gắng giữ vẻ bình thản, viết đề toán lên bảng.
Trời ơi, ai lan tin nhanh thế này… – Mỹ Chi vừa viết vừa tự nhủ, lòng rối bời.
---
Trong khi đó, nhân vật chính của “tin đồn” – Nguyễn Diệu Huyền – lại ngồi ngay bàn áp cuối, thản nhiên như chưa nghe gì. Gương mặt em vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có chút gì đó đắc ý.
Một thoáng, ánh mắt hai người chạm nhau. Mỹ Chi vội quay đi, tim đập thình thịch.
---
Ra chơi, Mỹ Chi quyết định xuống phòng hội đồng để tránh bớt ánh mắt tò mò. Cô ngồi một mình, giả vờ đọc sổ, nhưng thực chất là để trấn tĩnh.
Không được… nếu để bọn nhỏ đồn xa hơn, sẽ phiền lắm. Mình phải giữ khoảng cách với Huyền…
Nhưng khi quay trở lại lớp, cô lập tức khựng lại.
Huyền đang đứng ngay hành lang, dựa lưng vào tường, dáng vẻ như đã chờ sẵn. Ánh nắng hắt qua ô cửa chiếu xuống gương mặt em, nụ cười dịu dàng, sáng rực đến mức khiến tim Mỹ Chi loạn nhịp.
“Cô.” – Huyền gọi khẽ.
“Em… chưa vào lớp à?” – Mỹ Chi lúng túng.
“Em chờ cô.” – Huyền đáp đơn giản, nhưng giọng đầy kiên định.
---
Cô chưa kịp trả lời thì Huyền đã bước đến gần, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ. Mỹ Chi giật mình lùi nửa bước, thấp giọng:
“Huyền… em làm gì vậy? Ở đây có nhiều người qua lại.”
“Em không quan tâm.” – Huyền nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhẹ mà kiên quyết. – “Em chỉ muốn nói, cô đừng để ý lời trêu chọc. Em không thấy ngại đâu.”
Mỹ Chi bất động. Đôi mắt ấy sáng đến mức cô không thể né tránh.
---
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như chậm lại. Huyền cúi xuống, nhanh hơn cả phản xạ của cô.
Một cái chạm thật khẽ.
Môi chạm môi.
Nụ hôn ngắn ngủi, nhẹ như cánh bướm nhưng đủ khiến trái tim Mỹ Chi như ngừng đập. Thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn vang trong tai.
---
“Em…” – Mỹ Chi bật thốt, lùi một bước, mắt mở to ngỡ ngàng. – “Em vừa… hôn cô?”
Khóe môi Huyền cong lên, đôi má hồng rực nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Em gật đầu, thản nhiên như thể vừa làm một điều tất yếu.
“Đúng vậy. Em vừa lấy nụ hôn đầu của cô.”
“Em… Huyền!” – Mỹ Chi lắp bắp, mặt nóng ran. – “Em biết mình đang nói gì không?”
“Em biết chứ.” – Huyền đáp, giọng kiên định hơn bao giờ hết. – “Em thích cô. Nên em không hối hận.”
---
Mỹ Chi siết chặt tập giáo án trong tay, cảm xúc rối như tơ vò. Một phần trong cô muốn nghiêm khắc trách mắng, nhắc nhở khoảng cách. Nhưng phần khác… lại rung động đến run rẩy.
Hơi thở vẫn còn vương vị ngọt ngào vừa chạm thoáng qua, khiến tim cô không cách nào bình ổn.
“Huyền… em bướng bỉnh quá rồi.” – Cô thì thầm, giọng vừa trách vừa run.
“Vì em không muốn bỏ lỡ cô.” – Huyền đáp, đôi mắt chân thành đến mức khiến cô không thể phủ nhận.
---
Tiếng chuông báo vào tiết vang lên, cắt ngang bầu không khí ngột ngạt mà dịu dàng ấy. Học sinh lục tục trở về chỗ ngồi. Mỹ Chi vội quay lưng, bước nhanh lên bục giảng, cố che đi gương mặt còn đỏ ửng.
Nhưng trong lòng cô biết rõ: từ giây phút đó, mọi thứ đã thay đổi. Không còn đơn thuần là cô – trò.
Nụ hôn đầu, dù chỉ ngắn ngủi, đã buộc trái tim cô phải thừa nhận: cô cũng rung động.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro