Chương 53: Khi Quan Tâm Bị Lộ
Chương 53: Khi quan tâm bị lộ
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời có chút u ám. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết đầu tiên bắt đầu. Cả lớp 12A1 lục tục ngồi vào chỗ, riêng Nguyễn Diệu Huyền thì vẫn chống cằm, mắt lim dim như chưa tỉnh ngủ.
Mỹ Chi bước vào, đặt giáo án lên bàn. Vừa nhìn qua đã thấy dáng vẻ uể oải quen thuộc kia. Cô nhíu mày, gõ thước nhẹ xuống bàn:
“Huyền, lại thức khuya nữa hả? Ngồi ngay ngắn vào đi.”
Cả lớp cười rần rần. Một đám bạn phía sau huýt sáo trêu:
“Ui, cô Chi quan tâm ghê chưa kìa!”
“Đúng rồi đó, Huyền ơi, nghe lời cô đi~”
Mặt Mỹ Chi đỏ lựng, cô vội giả vờ nghiêm giọng:
“Mấy em im lặng! Học nghiêm túc vào.”
Nhưng tiếng cười vẫn còn râm ran. Ai cũng nhận ra sự quan tâm của cô giáo thực tập dành cho Huyền khác hẳn với các học sinh khác.
---
Giờ học tiếp tục, Mỹ Chi viết bảng, vừa giảng vừa đảo mắt quan sát. Chỉ một thoáng quay xuống, cô lại thấy Huyền khẽ cúi mặt, gò má ửng hồng.
Cảm giác tim cô bất giác rung lên. Cái con bé này… làm gì cũng khiến mình để ý.
Đến lúc gọi học sinh lên bảng làm bài, Mỹ Chi không kiềm được:
“Diệu Huyền, em lên thử đi.”
Tiếng xôn xao lại nổi lên. Miu ghé tai Cam thì thầm:
“Thấy chưa, gọi ngay Huyền chứ ai.”
Cam che miệng cười, mắt long lanh:
“Đúng là thiên vị rõ ràng luôn á.”
Lyhan và Sara ngồi gần đó, cũng quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy ngụ ý. Sara còn lắc đầu, khẽ cười:
“Ừ, kiểu này thì sớm muộn cả trường cũng biết mất.”
---
Huyền cầm phấn, chậm rãi giải bài. Mặc dù vẫn hơi run, nhưng từng bước đều chắc chắn. Mỹ Chi đứng gần đó, ánh mắt dõi theo đầy tự hào.
Lúc Huyền viết xong, cô bất giác mỉm cười, buột miệng khen:
“Tốt lắm, Huyền. Em tiến bộ nhiều rồi.”
Cả lớp lại rần rần:
“Trời ơi, khen cưng quá kìa!”
“Đúng kiểu cô dâu khen chú rể ấy nhỉ?”
Mỹ Chi bừng đỏ, suýt cắn lưỡi. Cô quay gấp sang:
“Trật tự! Nếu còn nói bậy thì cả lớp viết phạt hai trang vở!”
Nhưng cái cách cô cố gắng nghiêm khắc lại càng khiến cả lớp cười nghiêng ngả.
---
Ra chơi, Huyền về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. MiuCam lập tức ùa tới, giọng lém lỉnh:
“Huyền, cảm giác được cô khen riêng thế nào hả?”
Huyền nhún vai, cong môi cười:
“Ừm… giống như được tặng quà bất ngờ vậy.”
Cam lập tức chọc thêm:
“Chà, quà này chắc chỉ mình cậu có thôi nha~”
Lyhaan và Sara cũng nhập hội, giả bộ nghiêm túc:
“Hay ghê, giáo viên thực tập mà quan tâm kiểu đó thì… đúng là đặc biệt quá rồi.”
Huyền không đáp, chỉ lẳng lặng nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Mỹ Chi đang đứng ngoài cửa lớp.
---
Chiều hôm đó, trời bất ngờ mưa rào. Học sinh ùa ra cổng, ai cũng vội trú mưa. Mỹ Chi cũng chạy ra, loáng thoáng thấy Huyền không mang dù, đang đứng co ro dưới hiên.
Không kịp suy nghĩ, cô cởi vội chiếc áo khoác mỏng, chạy đến che cho em:
“Ngốc, không biết tránh mưa sao? Muốn bệnh à?”
Huyền sững người, rồi khẽ cười, giọng ấm áp:
“Cô… đang lo cho em đó hả?”
Mỹ Chi chột dạ, định rút tay lại nhưng đã muộn. Quanh đó, mấy bạn trong lớp đã chứng kiến, tiếng xì xào vang khắp nơi:
“Ối trời, cô Chi che mưa cho Huyền kìa!”
“Cưng xỉu luôn á!”
Mặt Mỹ Chi đỏ như gấc, tim đập dồn dập. Cô lúng túng kéo Huyền đi nhanh hơn, chỉ mong thoát khỏi ánh mắt tò mò phía sau.
---
Về đến phòng giáo viên, cô mới thở dốc, lấy tay che mặt. Trời ơi, mình vừa làm cái gì thế này? Cả lớp nhìn thấy hết rồi…
Trong khi đó, Huyền ngồi trên hành lang, mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt sáng như muốn giữ mãi khoảnh khắc vừa rồi.
---
Ở góc cầu thang, MiuCam và LyhanSara lại tụm đầu cười như phá. Miu nháy mắt:
“Còn chối nữa không? Tận mắt thấy luôn nha.”
Sara ôm bụng cười, gật gù:
“Ừ, mình nghĩ không lâu đâu… cái mối quan hệ này sẽ có tiến triển thôi.”
Lyhan thì vẫn bình thản, nhưng khóe môi nhếch lên:
“Thú vị thật. Hãy đợi xem.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro