Chương 65: Ra Mắt Ba Mẹ
Chương 65: Ra mắt ba mẹ
Sau cuộc họp với Ban giám hiệu, không khí xung quanh Mỹ Chi lẫn Huyền vẫn còn nặng nề. Nhưng thay vì lùi bước, Huyền càng thêm quyết tâm.
Một buổi chiều tan học, khi cả lớp 12A1 đã lục tục ra về, Huyền chặn Mỹ Chi ở cửa lớp.
“Cô… tối nay cô rảnh không?”
Mỹ Chi hơi bất ngờ:
“Sao em hỏi vậy?”
Huyền nuốt nước bọt, đôi mắt sáng rực lên một sự quyết tâm hiếm thấy:
“Em muốn đưa cô về nhà. Em sẽ nói với ba mẹ, em sẽ công khai tình cảm của mình.”
Mỹ Chi sững người. Trái tim cô đập loạn, vừa xúc động, vừa lo lắng.
“Huyền, em điên à? Chuyện này không đơn giản đâu. Người lớn họ không dễ dàng chấp nhận…”
“Càng khó thì em càng phải làm.” – Huyền cắt ngang, giọng dõng dạc. – “Nếu em cứ giấu giếm mãi, thì đến bao giờ cô mới tin em thật lòng? Em muốn ba mẹ biết… người em yêu chính là cô.”
Mỹ Chi nhìn em thật lâu, không nói nổi lời nào. Trong ánh mắt ấy, cô thấy một Huyền không còn là cô học trò bướng bỉnh, mà là một thiếu nữ đang dũng cảm bước qua ngưỡng cửa trưởng thành.
---
Tối hôm đó, chiếc xe máy điện của Huyền dừng trước cổng một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô thành phố. Tim Mỹ Chi đập thình thịch. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đến đây với tư cách… người yêu của học trò.
Huyền nắm tay cô, siết chặt:
“Đừng lo. Có em ở đây.”
Mỹ Chi gượng cười, nhưng lòng thì run rẩy.
---
Bên trong nhà, ba mẹ Huyền đang dọn cơm tối. Thấy con gái dẫn theo một cô gái trẻ, cả hai đều ngạc nhiên.
“Ơ, đây là…?” – mẹ Huyền tròn mắt.
Huyền kéo Mỹ Chi bước vào, dõng dạc giới thiệu:
“Ba mẹ, đây là cô giáo thực tập lớp con – cô Phương Mỹ Chi.”
Ba Huyền mỉm cười, gật đầu chào:
“À, cô giáo hả? Rất hân hạnh. Mời cô ngồi.”
Mỹ Chi khẽ cúi chào, lễ phép đáp lại:
“Dạ, con chào bác ạ.”
Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ, cho đến khi Huyền hít sâu, rồi nói tiếp:
“Ba mẹ… con muốn nói thật. Con và cô Chi… đang yêu nhau.”
Không gian lập tức đông cứng.
Đũa trong tay mẹ Huyền rơi xuống bàn. Ba Huyền nhíu chặt mày, im lặng đến mức đáng sợ.
---
“Con… con nói gì vậy Huyền?” – mẹ em lắp bắp. – “Con đang đùa đúng không?”
“Con hoàn toàn nghiêm túc.” – Huyền nhìn thẳng, không né tránh. – “Con yêu cô Chi. Không phải kiểu bồng bột, mà là thật lòng. Con muốn ba mẹ biết, và mong ba mẹ tôn trọng lựa chọn của con.”
Ba Huyền đặt mạnh chén cơm xuống bàn, giọng nặng nề:
“Huyền! Con có biết mình đang nói gì không? Người này là giáo viên của con, hơn con tuổi, và lại là… con gái. Con định làm ba mẹ mất mặt sao?”
Huyền cắn môi, nước mắt dâng lên nhưng vẫn đứng vững:
“Ba, con biết ba mẹ sẽ khó chấp nhận. Nhưng tình yêu đâu chọn giới tính hay tuổi tác. Con chỉ biết… con không thể sống thiếu cô ấy.”
Mỹ Chi ngồi bên cạnh, tim như bị ai bóp nghẹt. Cô muốn ngăn Huyền lại, muốn đứng ra nói rằng đây chỉ là sự hiểu lầm. Nhưng khi thấy ánh mắt rực cháy của em, cô không đành lòng.
“Bác ạ…” – Mỹ Chi lấy hết can đảm, lên tiếng. – “Con biết chuyện này thật khó chấp nhận. Con cũng từng rất nhiều lần muốn né tránh. Nhưng Huyền chân thành quá… Con không thể phủ nhận tình cảm ấy. Con chỉ mong ba mẹ đừng nghĩ xấu về em, em hứa sẽ không làm gì tổn hại đến Huyền.”
Mẹ Huyền ôm mặt, giọng run rẩy:
“Con gái tôi… còn nhỏ quá. Nó mới mười tám thôi, cô có biết không? Sao cô lại…”
“Không phải lỗi của cô Chi!” – Huyền cắt ngang, đứng chắn trước mặt Mỹ Chi. – “Là con chủ động yêu cô ấy, con kiên quyết theo đuổi. Nếu có trách, thì hãy trách con.”
Ba Huyền đập tay xuống bàn cái “rầm”:
“Đủ rồi! Huyền, con lên phòng ngay! Còn cô Chi, mong cô hiểu… đây là nhà chúng tôi. Cô về đi!”
Không khí căng thẳng đến ngạt thở.
Mỹ Chi định đứng dậy, nhưng Huyền nắm chặt tay cô, mắt đỏ hoe:
“Con không đi đâu hết! Nếu ba mẹ không chấp nhận cô Chi, thì con cũng sẽ không từ bỏ.”
Mẹ Huyền òa khóc, còn ba Huyền thì giận run người.
---
Cuối cùng, để tránh cuộc cãi vã bùng nổ, Mỹ Chi khẽ rút tay khỏi Huyền, cúi đầu:
“Con xin lỗi, con về trước. Em Huyền còn trẻ, mong bác cho em ấy thời gian. Con hứa sẽ không để chuyện này ảnh hưởng xấu đến em ấy.”
Nói rồi, cô bước vội ra cửa, mắt nhòe lệ.
Huyền lao theo, nắm lấy tay cô ở ngoài cổng:
“Cô đừng đi! Cô đừng bỏ em! Em đã nói với ba mẹ rồi, em không hối hận đâu!”
Mỹ Chi quay lại, ôm chầm lấy em, nghẹn ngào:
“Huyền ngốc… Cô không bỏ em. Nhưng chuyện hôm nay quá đường đột, ba mẹ em cần thời gian. Em hiểu không?”
Huyền gục đầu vào ngực cô, khóc nấc:
“Dù thế nào… em cũng sẽ không để ai chia cắt chúng ta.”
---
Đêm ấy, về đến phòng trọ, Mỹ Chi ngồi thẫn thờ bên bàn học. Điện thoại rung liên tục, toàn tin nhắn từ Huyền.
> Huyền: Em đã nói ra rồi. Dù ba mẹ chưa chấp nhận, em cũng không hối hận.
Huyền: Cô đừng lo. Em sẽ thuyết phục họ. Em sẽ chứng minh tình yêu của mình.
Huyền: Chỉ xin cô một điều… đừng buông tay em.
Mỹ Chi ôm điện thoại, nước mắt rơi xuống bàn phím. Trong lòng cô vừa đau, vừa hạnh phúc, một cảm giác khó tả.
“Huyền, em dại khờ quá… Nhưng cô chưa từng được ai yêu thương mạnh mẽ đến thế. Có lẽ, cô sẽ tin em thêm một lần nữa.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro