Chương 75: Những Hình Phạt Mới

Chương 75: Những hình phạt mới

Buổi chiều, phòng học 12A1 vắng lặng. Ánh nắng nhạt dần rải xuống từng dãy bàn ghế, vàng ươm như mật ong. Mỹ Chi đặt tập đề cương Văn dày cộp trước mặt Huyền, giọng nghiêm túc:

“Hôm nay chúng ta đổi sang ôn Văn. Em mà sai lỗi chính tả một lần nữa thì…”

Huyền nghiêng đầu, mắt sáng rỡ:
“Thì sao ạ? Lại bị phạt bằng nụ hôn nữa hả?”

Mỹ Chi đỏ mặt, hắng giọng:
“Không, lần này cô nghĩ ra hình phạt mới rồi.”

“Phạt gì cơ?” – Huyền tò mò, chống cằm nhìn cô.

“Đợi em sai rồi sẽ biết.” – Mỹ Chi nháy mắt, nụ cười bí ẩn khiến Huyền càng nóng ruột.

---

Đề bài đầu tiên: Phân tích nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao.

Huyền cắm cúi viết. Nhưng khi đến chữ “Chí Phèo”, em cố tình ghi thành “Chí Pheo”. Mỹ Chi liếc xuống, nhíu mày:

“Lỗi chính tả. Lần một.”

Huyền cười, hí hửng:
“Phạt em đi, cô.”

Mỹ Chi khẽ chạm tay vào má em, giữ chặt vài giây, ánh mắt nghiêm mà dịu dàng:
“Phạt em… phải ngồi im để cô nắm tay đến khi nào cô cho phép buông ra.”

Huyền ngẩn người, rồi môi cong lên. Đôi bàn tay nhỏ xinh của cô luồn vào tay em, siết chặt. Tim Huyền đập loạn, mặt đỏ rực.

---

Đề bài tiếp theo: Cảm nhận về hình tượng người lính trong thơ Chính Hữu.

Huyền viết nhanh, nhưng cố ý sai chính tả từ “đồng chí” thành “đồng chi”. Mỹ Chi lắc đầu:

“Lỗi chính tả. Lần hai.”

“Thế… phạt gì đây?” – Huyền cười gian, chờ đợi.

Mỹ Chi đứng dậy, vòng ra phía sau, rồi cúi xuống, vòng tay ôm nhẹ lấy vai em:
“Phạt em… để cô ôm cho đến khi em thuộc xong đoạn thơ.”

Huyền cứng đờ người, trái tim đập thình thịch. Hơi thở ấm áp của cô phả lên tai, khiến toàn thân em run rẩy. Em lắp bắp đọc:
“Qu… quê hương anh nước mặn đồng chua… làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá…”

Mỹ Chi cười khẽ, thì thầm:
“Giỏi lắm, em học nhanh thế này thì cô phải thưởng thêm mới đúng.”

---

Đề thứ ba: Phân tích vẻ đẹp của nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”.

Huyền ngập ngừng viết, cố tình sai thanh điệu chữ “thúy” thành “thuý”. Mỹ Chi đặt bút xuống, giọng nghiêm:

“Lỗi chính tả. Lần ba.”

“Cô phạt gì đây?” – Huyền chớp mắt liên tục, chờ đợi.

Mỹ Chi khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai em:
“Phạt em… phải nghe cô nói ba lời ngọt ngào.”

Huyền ngạc nhiên, nhưng mắt long lanh. Mỹ Chi hít sâu, khẽ thì thầm:
“Một, em là học trò khiến cô vừa phiền vừa thương nhất.
Hai, em là người duy nhất có thể làm cô mềm lòng.
Ba…”

Cô ngập ngừng, rồi áp môi lên tóc em:
“Ba, em chính là người mà cô không muốn rời xa.”

Huyền chết lặng, đôi mắt long lanh ngấn nước. Em cười, giọng run run:
“Cô ơi… em muốn sai nữa, sai mãi để được nghe cô nói như thế.”

---

Buổi học trôi đi, cứ mỗi lỗi sai là một lần trái tim Huyền run rẩy. Khi thì bàn tay đan chặt, khi thì vòng ôm từ phía sau, khi thì những lời ngọt ngào khẽ khàng.

Đến cuối buổi, Huyền gục xuống bàn, thở dài khoái chí:
“Cô à, ôn Văn kiểu này… em ước thi kéo dài cả đời.”

Mỹ Chi mỉm cười, khẽ nhéo má em:
“Đừng mơ. Em phải học cho nghiêm túc, nhưng… nếu em thực sự chăm chỉ, cô sẽ nghĩ thêm nhiều hình phạt ngọt ngào hơn nữa.”

Huyền bật dậy, ôm chầm lấy cô, giọng hạnh phúc:
“Vậy thì em sẽ sai, nhưng cũng sẽ học thật giỏi… chỉ để được cô vừa phạt vừa thương.”

Mỹ Chi tựa đầu lên vai em, mỉm cười trong ánh chiều tà. Thì ra, những ngày ôn thi cũng có thể ngọt ngào đến thế, chỉ cần có một “người đặc biệt” bên cạnh.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro