Ngoại Truyện Đặc Biệt: Đám Cưới Thanh Xuân

Ngoại Truyện Đặc Biệt: Đám Cưới Thanh Xuân

Hôm nay, homestay ven đồi thông được trang trí rực rỡ. Không phải tiệc họp lớp nữa — mà là đám cưới của Nguyễn Diệu Huyền và Phương Mỹ Chi.

Sân cỏ được phủ kín hoa baby trắng, ghế gỗ xếp thành hai hàng ngay ngắn. Không khí vừa lãng mạn vừa ấm áp, không hề cầu kỳ nhưng lại khiến bất cứ ai đến cũng phải mỉm cười.

Miu và Cam là “phù dâu”, còn Linh và Sara là “phù rể”. Cả bốn cô nàng bận rộn chạy khắp nơi chỉnh sửa hoa, kiểm tra bánh kem, nhưng gương mặt ai cũng rạng rỡ.

— Trời ơi, tao hồi hộp hơn cả cô dâu luôn á! — Miu cười đến mức phải ôm bụng.
— Lo mà giữ váy cho ngay ngắn đi, phù dâu gì chạy như trẻ con. — Cam nhéo má bạn, nhưng cũng cười không ngừng.

Ở trong phòng, Mỹ Chi đang soi gương. Hôm nay cô mặc váy cưới trắng đơn giản, tóc búi nhẹ, vài sợi tóc mai rủ xuống mềm mại. Cô nhìn chính mình, khẽ mỉm cười — cô không ngờ có ngày sẽ khoác lên mình bộ váy cưới để kết hôn với… học trò cũ.

— Cô đẹp quá. — Giọng Huyền vang lên sau lưng.

Mỹ Chi xoay lại. Huyền đang đứng đó, trong bộ vest trắng, mái tóc đã được cắt ngắn vào tạo kiểu, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt đầy xúc động.

— Không được nhìn trước khi vào lễ mà. — Cô giả vờ nghiêm giọng.
— Em không nhịn được. — Huyền bước tới, nắm tay cô. — Hôm nay cô là cô dâu của em.

---

Lễ cưới bắt đầu. Cả nhóm bạn 12A1 ngồi hàng ghế đầu, cổ vũ hết mình. Khi nhạc vang lên, Huyền nắm tay cô Chi, dẫn cô bước qua con đường trải hoa.

— Em đã hứa với cô từ năm 18 tuổi rằng sẽ làm cô hạnh phúc. — Huyền nói trong lời thề, giọng run nhưng đầy quyết tâm. — Hôm nay, em lặp lại lời hứa ấy, trước mặt bạn bè và tất cả mọi người.

Mỹ Chi cười, nước mắt lấp lánh:
— Cô chưa bao giờ hối hận vì đã chọn em. Từ giờ… cô sẽ là nhà của em, mãi mãi.

Tiếng vỗ tay vang dội khi cả hai trao nhau nụ hôn. Linh hét to:
— 12A1 muôn năm!

Miu và Cam ôm nhau khóc. Sara thì ngượng ngùng tựa vào vai Linh, khiến Linh cười hạnh phúc.

---

Tiệc cưới hôm ấy không chỉ là ngày của Huyền và Chi, mà còn là dịp cả 12A1 cùng nhau tạo nên một kỷ niệm mới. Ai cũng uống, ai cũng cười, ai cũng hát.

Đến cuối buổi, Huyền bế cô Chi ra giữa sân cỏ, cả lớp hô to:
— Hôn! Hôn! Hôn!

Và Huyền hôn thật, một nụ hôn dài giữa đêm trăng sáng, giữa tiếng reo hò của những người bạn đã cùng nhau đi qua quãng thanh xuân rực rỡ nhất.

---

Đêm tàn, mọi người nằm ngắm sao, y như buổi họp lớp năm nào. Huyền nắm tay cô, khẽ nói:

— Cô này… hôm nay em là người hạnh phúc nhất thế giới.
— Cô cũng vậy. — Mỹ Chi tựa đầu vào vai em.

Thanh xuân của họ, tình yêu của họ — đã kết thúc bằng một đám cưới, nhưng cũng mở ra một chương mới rực rỡ hơn, hứa hẹn hơn.

---
Tạm biệt...sẽ nhớ mãi truyện này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro