1: Tồ

Phương Mỹ Chi – lớp trưởng mẫu mực, học sinh giỏi toàn diện, và là người nắm giữ quyền lực tối cao tại Thùng Đồ Lạc của trường

Đối với Chi, Thùng Đồ Lạc không chỉ là nơi chứa đồ thất lạc, mà là biểu tượng của sự vô tổ chức mà cô phải ngày đêm chiến đấu. Cô có một cuốn sổ ghi chép, phân loại theo ngày và chủng loại, mọi thứ phải rõ ràng

Buổi chiều thứ Sáu, Chi cẩn thận ghi sổ cất vào góc thùng một chiếc khăn len màu xanh bị bỏ quên. Mọi thứ đang yên bình, cho đến khi cô lật sang trang cũ

Thứ Hai tuần trước: 1 thẻ học sinh (Nguyễn Diệu Huyền)

Thứ Ba: 1 tai nghe AirPod bên phải (N.D.H)

Thứ Tư: 1 hộp cơm trưa bị bỏ quên (có lẽ là của N.D.H vì chỉ có bánh gạo cay và rau củ)

Thứ Năm: 1 chiếc vớ hình quả bơ... À, không, chiếc này cô ấy đã lấy lại

Nguyễn Diệu Huyền là một cái tên ám ảnh. Cô gái này dường như có khả năng làm mất đồ một cách nghệ thuật, từ những thứ nhỏ nhặt đến những vật dụng quan trọng

"Phương Mỹ Chi ơi!"

Tiếng gọi thất thanh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chi. Chi thở dài, nhắm mắt lại

Không cần quay đầu, cô cũng biết đó là ai

Nguyễn Diệu Huyền, đội trưởng đội nhảy với mái tóc buộc cao và bộ đồng phục xộc xệch, lao tới như một cơn lốc

"Cậu có thấy... một cuốn sách không?" Huyền hỏi, hụt hơi, đôi mắt to tròn ngây ngô quét khắp Thùng Đồ Lạc

Chi lạnh lùng quay người lại, khoanh tay

"Sách gì? Quyển nào?"

"Quyển sách Ngữ Văn, quyển Ngữ Văn mà tớ đang đọc dở!" Huyền cuống quýt lục lọi

Cô kéo cả chiếc khăn len Chi vừa cất ra, làm tung tóe vài chiếc bút chì

Chi khẽ nhíu mày

"Đồ lạc phải được phân loại theo thứ tự. Tớ đã ghi sổ, cậu chỉ cần nói tớ tìm cho"

"Nhưng nó quan trọng lắm, Chi! Tớ làm mất lúc tớ vừa tập nhảy xong. Chắc tớ để quên ở phòng tự học..."

Chi đưa tay về phía một góc thùng, nơi có cuốn sách Ngữ Văn cũ, bìa bị bung ra. Huyền reo lên sung sướng, ôm chặt cuốn sách

"À, nó đây rồi! Cảm ơn cậu nhé, Chi!" Huyền cười toe toét, nụ cười làm bừng sáng cả góc hành lang

Cô mở sách ra, và một tờ giấy nhỏ bên trong rớt xuống. Đó là trang sách bị bung ra

Huyền cúi xuống nhặt, cười ngượng nghịu

"Tớ làm rớt trang 32. Không sao, tớ dán lại được!"

Chi nhìn Huyền, sự bực bội tan biến một chút, thay vào đó là cảm giác bất lực

"Huyền này" Chi nói, giọng nhẹ nhàng hơn

"Tớ đã thấy cậu làm mất 9 món đồ trong hai tuần. Đừng để nó thành một thói quen"

Huyền ngây thơ nhìn Chi

"Cậu nhớ cả số lượng luôn hả? Thật tuyệt vời! Nhưng mà, tớ đâu có cố ý. Cậu biết mà, khi nhảy tớ chỉ tập trung vào nhạc thôi"

"Mà Chi này.." Huyền ngừng lại, nhìn kỹ Chi

"Cậu có thấy... một chiếc vòng tay không? Chiếc vòng màu xanh tớ tết cho mẹ tớ ấy"

"Không, tớ chỉ ghi sổ những đồ vật quan trọng hoặc có giá trị" Chi đáp

"Cậu nên về đi, phòng Tự Học sắp khóa rồi"

Huyền thất vọng ra mặt. Cô cúi đầu

"Thôi được rồi, tạm biệt Chi nhé!" Cô nhanh chóng chạy đi, bỏ lại Chi với sự hỗn độn nhỏ bé mà cô vừa tạo ra

Chi thở dài, dọn dẹp lại Thùng Đồ Lạc. Ánh mắt cô vô tình chạm vào một chiếc vòng tay tết thủ công màu xanh ngọc bích và trắng nằm gọn ở đáy thùng, bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai cũ

Nó không phải là một món đồ đắt tiền, nhưng lại rất tinh xảo và đẹp mắt

Huyền đã nói là cô ấy làm mất một chiếc vòng tay...
Chi đưa tay nhặt chiếc vòng lên. Nó nhỏ gọn, mềm mại, và tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương

Cô ngắm nghía nó một lúc rồi thay vì ghi sổ, Chi quyết định lặng lẽ đeo nó vào cổ tay mình

Chi cảm thấy như đang giữ một bí mật nhỏ của Huyền..


Tui sẽ mang đến một short siu siu tồ =))))
In nghiêng lời nhân vật
In đậm suy nghĩ nhân vật

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro