3: Bao dung

Huyền ngồi xuống một thùng sơn rỗng, nhấp một ngụm trà sữa trân châu – thứ mà cô lén lút mang theo cho Chi

"Uống đi" Huyền đưa ly trà sữa cho Chi

"Em sẽ bị đau họng nếu để cơ thể lạnh"

Chi nhận ly trà sữa ấm nóng

"Tại sao... Tại sao chị không la mắng em? Em đã thay đổi thiết kế cơ mà"

"Chị thấy được sự đam mê trong mắt em. Em đã dám làm điều mà những người lớn chỉ dám nghĩ"

"Chị bao dung không phải vì chị sợ em, chị bao dung vì chị biết em có tài năng để bù đắp cho rắc rối em gây ra" Huyền nói, mỉm cười dịu dàng

"Nhưng" Huyền nghiêm giọng trở lại, chỉ tay vào bức tường

"Việc này vẫn vi phạm quy tắc an toàn và hợp đồng. Sáng mai, chị sẽ phải dùng toàn bộ thời gian họp báo của mình để biến trò quậy phá này thành 'Sự đột phá sáng tạo theo định hướng cá nhân của nghệ sĩ trẻ' "

"Đừng để chị phải làm việc này lần nữa, Chi."

Chi nhìn Huyền rồi nhìn bức tường đầy kiêu hãnh của mình. Mùi sơn xịt, mùi keo dính, và vị trà sữa ngọt ngào lúc nửa đêm, tất cả hòa quyện thành một cảm giác biết ơn chân thành, lần đầu tiên Chi cảm nhận được

"Vâng ạ!" Chi khẽ đáp, không còn vẻ ngông nghênh

Sau đêm ở công trường, Chi vẫn là cô gái ngông nghênh. Tuy nhiên cô bé bắt đầu cảm nhận được ranh giới của sự tin tưởng mà Huyền dành cho mình. Điều đó không khiến Chi ngừng quậy, mà chỉ khiến cô bé chuyển mục tiêu sang những thứ cá nhân hơn

Huyền đang chuẩn bị cho một buổi tiệc từ thiện quan trọng. Cô đã dành nhiều tháng để chuẩn bị cho buổi đấu giá, nơi một bức tượng điêu khắc quý giá sẽ được trưng bày

Đây là một món quà đặc biệt mà đối tác quan trọng nhất của Huyền vừa gửi tặng, vừa là vật phẩm đấu giá, vừa là biểu tượng của mối quan hệ hợp tác

Buổi tối đó Huyền phải làm việc muộn, Chi ở nhà một mình trong căn penthouse tối giản, hiện đại của Huyền. Chi cảm thấy chán nản và có chút cô đơn

Cô bé không muốn Huyền đi công tác, không muốn Huyền bận rộn. Trong mắt Chi những "thứ quan trọng" đó đang cướp Huyền khỏi cô!

Chi quyết định thử sức với bức tượng điêu khắc đặt trang trọng trong phòng khách. Chi muốn tìm xem, trong mắt Huyền, cô bé hay món đồ quý giá này quan trọng hơn?

Chi lấy sơn xịt từ balo, định "chuyển đổi" bức tượng thành một tác phẩm graffiti hiện đại. Nhưng bàn tay cô bé lại vô tình làm đổ chiếc chân đế. Bức tượng đá cẩm thạch trượt khỏi bệ, va chạm mạnh xuống sàn và vỡ tan thành nhiều mảnh lớn nhỏ..

Chi đứng sững sờ

Đây là lần đầu tiên cô bé thực sự hối hận và sợ hãi. Cô biết giá trị của món đồ này không chỉ là tiền bạc, mà còn là uy tín và quan hệ của Huyền. Chi nhanh chóng nhặt những mảnh vỡ, giấu chúng vào một chiếc hộp, rồi ngồi co ro trên ghế sofa, chờ đợi

Mãi đến nửa đêm Huyền mới trở về, mệt mỏi và kiệt sức sau một ngày dài đàm phán. Cô thấy căn phòng khách tối om, Chi ngồi yên lặng, không một trò quậy phá nào

"Chi? Sao em chưa đi ngủ?" Huyền nhẹ nhàng hỏi, tháo chiếc áo khoác vest

Chi không nói gì, chỉ đứng dậy run rẩy đẩy chiếc hộp carton về phía Huyền

"Em... em xin lỗi" Chi lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt Huyền

"Nó... nó vỡ rồi"

Huyền nhìn chiếc hộp, rồi nhìn Chi. Cô hiểu ngay vấn đề. Món đồ quý giá đã tan tành, vụ việc này có thể gây thiệt hại tài chính và rạn nứt quan hệ nghiêm trọng

Sự im lặng kéo dài một lúc. Chi cúi gằm mặt, sẵn sàng nghe những lời trách mắng nặng nề nhất

Nhưng Huyền không trách. Cô đặt chiếc hộp xuống sàn, bước đến gần Chi

Huyền từ từ nâng cằm Chi lên, buộc cô bé phải đối diện với mình. Đôi mắt Huyền thoáng chút mệt mỏi, nhưng tràn đầy sự thấu hiểu

"Em sợ à?" Huyền hỏi khẽ, giọng ấm áp và bình tĩnh một cách kinh ngạc

Chi gật đầu, nước mắt bắt đầu chực trào

"Em sẽ đền... em làm hỏng một thứ rất quan trọng..."

"Nó là vật chất" Huyền ngắt lời, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt sắp rơi của Chi

"Vật chất có thể thay thế, hợp tác có thể hàn gắn. Nhưng sự hối lỗi và lo lắng của em thì không."

Huyền nhìn sâu vào đôi mắt nổi loạn, sợ hãi của Chi. Cô biết Chi làm vậy một phần vì muốn kiểm tra giới hạn của mình, một phần vì sự khao khát được quan tâm

"Chi này" Huyền nói, giọng dịu dàng như gió thoảng. Cô nhẹ nhàng áp bàn tay lên má Chi

"Em biết không? Đối với chị, không có thứ gì trong căn nhà này, hay trên thế giới này, quan trọng bằng sự an toàn và nụ cười của em"

Huyền tiến lại gần hơn. Cô nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp lên trán Chi, như một lời cam kết vô điều kiện

"Đừng sợ" Huyền thì thầm

"Chỉ cần em vui, chỉ cần em không làm tổn thương chính mình, thì dù em có làm vỡ thứ gì đi nữa... chị cũng sẽ bao dung. Vì em là người quan trọng nhất"

Chi đứng yên lặng, cảm nhận hơi ấm từ nụ hôn và lời nói đó


cú sốc tâm lý!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro