4: Bao dung
Mấy ngày sau Huyền bị cảm nặng do lịch làm việc quá tải và cú sốc tinh thần từ vụ tượng vỡ. Cô ở nhà, mệt mỏi và kiệt sức
Chi nhận thấy Huyền đang rất yếu. Thay vì gây rắc rối, Chi quyết định làm một điều mà cô bé chưa từng làm: chăm sóc người khác
Chi lén lút lẻn ra ngoài, đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu (mà cô bé nghĩ là) cần thiết. Cô bé muốn nấu một bữa tối thật thịnh soạn và đặc biệt là món cà phê trứng mà Chi biết Huyền rất thích uống khi mệt
Tuy nhiên Chi là một thiên tài nghệ thuật, không phải thiên tài nấu nướng. Trong căn bếp sạch sẽ, hiện đại của Huyền một cuộc chiến thực sự đã xảy ra
Món đầu tiên
Món Cà Ri: Chi nghĩ cà ri là món dễ nhất, nhưng cô bé đã bỏ nhầm muối thay vì đường vào món nước cốt dừa, khiến nó mặn chát và có màu xanh tím kỳ lạ do trộn lẫn quá nhiều loại rau củ
Món thứ hai
Món Tráng Miệng: Chi cố gắng nướng bánh quy, nhưng quên mất việc điều chỉnh nhiệt độ, khiến khói bốc lên nghi ngút, kích hoạt chuông báo cháy, và chiếc bánh quy bị cháy đen như than
Món thứ 3
Cà Phê Trứng: Đây là thảm họa lớn nhất. Khi đánh lòng đỏ trứng và đường, Chi đã làm văng tung tóe mọi thứ. Khi rót cà phê nóng vào, cô bé lại không cẩn thận, làm đổ một chút cà phê ra ngoài và để lại một vệt bẩn khó coi trên chiếc áo sơ mi lụa trắng mà Huyền để trên ghế
Khi Huyền thức dậy vì tiếng chuông báo cháy và mùi khói khét lẹt, cô vội vã chạy ra khỏi phòng
Cảnh tượng trước mắt khiến Huyền vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, Chi đứng giữa một căn bếp hỗn độn, mặt mũi lấm lem bơ và bột, đang hoảng loạn tìm cách tắt chuông báo cháy
"Chi!" Huyền gọi, dù giọng còn yếu ớt
Chi quay lại, đôi mắt hốt hoảng và đầy tội lỗi
"Em... em xin lỗi! Em chỉ muốn nấu ăn cho chị. Em không cố ý làm bẩn áo chị... và cái này..."
Chi chỉ vào món đầu tiên cà phê trứng, lớp bọt trứng bị đánh quá tay, và ly cà phê bị nguội ngắt, trông không khác gì một thứ đồ uống thất bại
Huyền bước vào căn bếp, cô không hề nổi giận. Cô tắt chuông báo cháy, mở cửa sổ, rồi nhẹ nhàng ôm Chi, người đang đứng run rẩy vì sợ bị mắng
"Chị không sao, Chi" Huyền thở dài một cách nhẹ nhõm
"Em đã cố gắng, đúng không?"
Chi nức nở
"Em chỉ muốn làm gì đó cho chị. Chị đã quá tốt với em. Em làm vỡ tượng, em phá phách, nhưng chị vẫn... vẫn bao dung"
"Em đã thành công rồi" Huyền nói, mỉm cười và chỉ vào Chi
"Em đã làm cho chị quên mất mình đang bị ốm. Đó là một thành công lớn"
Sau đó Huyền dọn dẹp sơ bộ căn bếp, rồi pha cho mình một tách trà gừng đơn giản. Cô ngồi xuống cùng Chi
"Cảm ơn em đã lo lắng cho chị" Huyền nói, đặt tay lên tay Chi
"Nhưng lần sau, cứ mua đồ ăn sẵn. Được không?"
Chi gật đầu, khuôn mặt vẫn còn hơi bám bẩn
"Nhưng em có cái này" Chi nói, vội vàng chạy vào phòng mình. Cô bé trở lại với một tập giấy vẽ
Đây là bản phác thảo cuối cùng của bức tường khu sinh hoạt cộng đồng. Nó không chỉ là những mảnh vật liệu tái chế, mà còn là một bức tranh sống động, có hồn
Trong bức tranh Chi không vẽ mình, mà vẽ hình ảnh một người phụ nữ mặc áo vest đang mỉm cười, dùng tay đỡ lấy một chiếc lồng chim đang bay lên
"Đây là em tặng chị" Chi nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành
"Bức tường sẽ có hình ảnh này. Em sẽ làm nó thật hoàn hảo"
Huyền gập bản vẽ lại, ôm Chi vào lòng
"Đây mới là điều quan trọng, Chi à" Huyền thì thầm
"Giờ thì, chúng ta gọi pizza nhé?"
—
Năm năm sau
Bức tường của khu sinh hoạt cộng đồng đã trở thành một điểm nhấn văn hóa của thành phố. Tác phẩm điêu khắc bằng thép và đồng của Phương Mỹ Chi – "Tự Do Trong Khuôn Khổ" đang được trưng bày trong một triển lãm nghệ thuật đương đại lớn tại trung tâm thành phố
Chi giờ đã hai mươi mốt tuổi, là một nghệ sĩ độc lập được giới chuyên môn kính trọng, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ tinh nghịch, thách thức
Nguyễn Diệu Huyền bây giờ vẫn là Chủ tịch, vẫn giữ sự điềm tĩnh và chuyên nghiệp tuyệt đối, nhưng sự bao dung và dịu dàng trong cô đã trở thành bản chất
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, Chi tìm thấy Huyền đang đứng đợi cô ở góc khuất, bên cạnh tác phẩm "Tự Do Trong Khuôn Khổ" của Chi. Huyền đưa Chi một ly cà phê đen nóng hổi thói quen từ những ngày đầu tiên họ gặp nhau
"Chúc mừng em, Nghệ sĩ của chị" Huyền nói, mỉm cười
"Cảm ơn chị, Chủ tịch của em" Chi nhấp một ngụm cà phê, rồi tựa đầu vào vai Huyền
"Em đã thành công rồi, giờ em có thể phá vỡ bao nhiêu bức tường tùy thích mà không cần chị phải dàn xếp nữa"
Huyền cười nhẹ, xoa đầu Chi
"Em đã tìm thấy ranh giới của chính mình rồi, Chi. Giờ đây em dùng sự nổi loạn của mình để xây dựng, không phải để phá hủy"
Chi ngước nhìn Huyền, ánh mắt đầy tình yêu
"Chị biết không? Em vẫn còn giữ những mảnh vỡ của bức tượng cẩm thạch năm xưa. Em đã trộn chúng vào chân đế của tác phẩm này"
"Để em luôn nhớ rằng, dù em có gây ra rắc rối lớn đến mức nào, chị vẫn sẽ bao dung cho em."
Huyền nhìn sâu vào đôi mắt Chi, sự điềm tĩnh trong cô dường như tan chảy. Cô lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi áo vest. Chiếc hộp không đựng kim cương lấp lánh, mà là một chiếc nhẫn được tạo hình từ một chiếc lông chim bằng vàng trắng
Chi hoàn toàn sững sờ
Huyền quỳ một chân xuống, không quan tâm đến những ánh mắt tò mò còn sót lại
"Chi này" Huyền nói, giọng run nhẹ nhưng đầy kiên định
"Em là cô gái nổi loạn nhất, khó đoán nhất mà chị từng gặp. Em đã làm hỏng những thứ đắt giá, đã thay đổi mọi lịch trình, và đã khiến trái tim chị lo lắng không biết bao nhiêu đêm"
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào Chi, ánh mắt tràn đầy tình yêu
"Nhưng em cũng là điều tuyệt vời nhất, chân thật nhất trong cuộc đời bận rộn này của chị. Em là tự do của chị. Em là nguồn cảm hứng của chị"
"Mãi mãi về sau, có thể em vẫn sẽ quậy phá, vẫn sẽ gây ra những rắc rối lớn. Chị biết điều đó"
"Nhưng dù em có làm gì đi nữa, chị xin hứa sẽ bao dung, sẽ tin tưởng và sẽ luôn là nơi em quay về"
"Phương Mỹ Chi, em có đồng ý để chị bao dung cho em, yêu thương em và cùng em gây rắc rối trong suốt quãng đời còn lại không?"
Nước mắt lăn dài trên má Chi
Cô bé không cần phải nghĩ ngợi. Cô lao vào ôm chầm lấy Huyền, nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay
"Em đồng ý! Em sẽ quậy chị đến già luôn!"
Huyền cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian nghệ thuật tĩnh lặng. Cô đeo chiếc nhẫn lông chim vào ngón tay Chi. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh dưới ánh đèn
Huyền ôm Chi thật chặt, thì thầm vào tai cô bé
"Tốt lắm, chị sẵn lòng chịu đựng tất cả. Chỉ cần em mãi mãi là Chi của chị, mãi mãi không ngừng"
HẾT
—
hết một short nữa, đủ hài lòng chưa nào?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro