Quyển 01 - Chương 023
Chương 23: Giúp người làm niềm vui.
Muốn logout thì phải tới khu vực an toàn mới được. Cố Phi bước ra khỏi quán rượu Tiểu Lôi, thẳng tiến đến khu vực an toàn.
Trên đường đi ngang qua tòa nhà nghiệp đoàn thì thấy một đám đông náo nhiệt đang tụ tập. Hiện nay đã có nhiều người chơi lên tới cấp 30, nghiệp đoàn mới mọc ra như nấm sau mưa. Hai ngày trước Hỏa Cầu đã chạy lại hỏi Cố Phi có muốn gia nhập nghiệp đoàn gì đó không, thấy Cố Phi có vẻ không quan tâm lắm, cho nên hắn cũng hậm hực không thôi, một mình tự tìm kiếm một nghiệp đoàn để gia nhập.
"Không biết Hỏa Cầu đã tìm được nghiệp đoàn chưa." Cố Phi nghĩ, mới mở bảng bạn bè ra xem, thấy Hỏa Cầu không online. Hỏa Cầu online không có giờ giấc cố định, hoàn toàn không đoán được hắn làm việc gì. Cố Phi vừa đi vừa nghĩ, bất ngờ đụng phải một người.
Cố Phi lảo đảo. Thật sự bất đắc dĩ, bởi vì thân thể trong trò chơi của hắn rất yếu đuối. Nếu không phải vừa trang bị cái "Huy chương của Eddie" được cộng thêm 6 điểm thể chất cùng sức mạnh, thì chắc là bị người ta đụng té ra đất rồi.
"Là cô?!" Cố Phi ngẫng đầu, thấy người này lại là Tịch Tiểu Thiên.
"Suỵt!" Tịch Tiểu Thiên duỗi ngón tay ra dấu im lặng, "Giúp tôi chút." Nói xong liền ào đến phía sau Cố Phi, cuộn lại như con mèo nhỏ. Dùng thân hình tập võ từ nhỏ của Cố Phi, nếu muốn che hoàn toàn một cô gái dáng người yểu điệu thì cực kỳ đơn giản.
Cố Phi vừa định hỏi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một bé gái vội vàng chạy tới ngã tư. Nhìn xung quanh chỉ thấy có mỗi mình Cố Phi, cho nên mới trừng mắt nói với Cố Phi: "Này, có thấy một cô gái xinh đẹp chạy qua đây không?"
Ngày nay mấy đứa nhóc hình như chả có đứa nào biết lễ phép thì phải! Cố Phi nhíu mày. Gia tộc của Cố Phi là gia tộc võ thuật, có thể nói là còn bảo lưu nề nếp truyền thống, như là phương diện lễ nghi so với mấy gia đình bình thường còn chú ý hơn rất nhiều. Phần lớn lễ nghi phiền phức ngược lại không có, nhưng mà chuyện người nhỏ phải kính trọng người lớn thì rất nghiêm khắc. Ví dụ như mỗi sáng sớm, bậc con cháu rời giường rửa mặt xong, thì phải đến chào hỏi bậc trưởng bối trước mới được.
"Này, tôi đang hỏi anh đấy." Thấy Cố Phi ngẩn ra, cô gái lại kêu lên.
Mặc dù không có hảo cảm với cô bé này, nhưng Cố Phi vẫn hiểu được tâm tình của nó, bị lừa đảo mà, ai không khẩn trương tức giận. Thế là hắn lập tức nhẹ gật đầu: "Có thấy."
"Cô ấy chạy hướng nào?" Cô bé khẩn trương hỏi.
Cố Phi bước qua một bước, chỉ tay về phía sau của mình: "Cô ấy ở đây."
"Ách!" Tịch Tiểu Thiên lảo đảo ngã về phía trước. Vì muốn co rút thân thể hết cỡ, cho nên cô gần như ép sát vào lưng Cố Phi, Cố Phi đột nhiên bước qua chỗ khác, làm cho cô loạng choạng sắp ngã.
Cố Phi lạnh lùng nhìn chăm chú cô, lại không nghĩ tới cô gái kia vậy mà lại chạy tới đỡ Tịch Tiểu Thiên: "Chị Tiểu Thiên không sao chứ?"
Nghe xưng hô như thế Cố Phi có cảm giác hình như mình đã hiểu lầm gì đó.
Tịch Tiểu Thiên hung hăng trừng mắt liếc Cố Phi, hướng cô gái cười cười nói: "Chị không sao."
Cô gái nhìn Cố Phi, mơ hồ cũng có thể đoán ra chuyện vừa rồi là thế nào, có vài phần ủy khuất mà nói: "Chị Tiểu Thiên, sao chị lại tránh né em!"
"Miêu Miêu à, chuyện này của mấy em chị không thể đáp ứng được." Tịch Tiểu Thiên trả lời.
"Nhưng mà tụi em không tìm được ai khác cả." Cô gái nói.
"Chờ chút sẽ có ngay mà." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Chị giúp đỡ em chút đi..." Bé gái lắc lắc tay Tịch Tiểu Thiên, vẻ mặt cầu khẩn.
Tịch Tiểu Thiên dứt khoát không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Cố Phi có chút nhìn không được, bèn nói xen vào: "Giúp một chút cũng có sao đâu."
Tịch Tiểu Thiên trừng mắt liếc Cố Phi: "Anh đừng có nhiều chuyện, lo chuyện của anh đi."
Cố Phi hướng cô gái kia giang tay ra, biểu thị mình cũng không thể giúp được gì, thế là lại tiến đến khu vực an toàn.
Mới vừa đi hơn mười mét, đột nhiên nghe được phía sau có người "Chờ một chút". Cố Phi quay đầu lại, thấy Tịch Tiểu Thiên đuổi theo phía sau.
"Có gì không?" Cố Phi hỏi.
"Ách, tôi biết anh chuyên giúp người tìm niềm vui mà, chi bằng anh giúp cô gái này đi?" Tịch Tiểu Thiên nói.
"Là chuyện gì?" Cố Phi hỏi.
"Chỉ là tập hợp một số người giúp bọn họ hưởng ứng thành lập nghiệp đoàn thôi." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Có vậy thôi? Vậy sao cô không chịu giúp?" Cố Phi hỏi lại.
"Tôi? Anh biết tôi như thế nào mà, nếu lập quan hệ với người khác sẽ gây ra rắc rối không nhỏ." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Ừ, vậy cũng đúng. Như vậy cũng có lý, mất công nhiều người vô tội sẽ bị cô hại chết." Cố Phi nói.
"Ừ, vậy chuyện này thì anh sẽ tham dự ha."
"Tôi từ chối." Cố Phi nói.
"Tại sao?" Tịch Tiểu Thiên kỳ quái.
"Muốn hưởng ứng nghiệp đoàn thì cần hai mươi người, mà đối với số người chơi của 'Thế Giới Song Song' thì gom hai mươi người rất dễ dàng, sao lại có công hội không đủ người hưởng ứng chứ, cô đừng đùa với tôi." Cố Phi cười nhạo.
"Người đang ở đây, ông trực tiếp hỏi đi là biết chứ gì." Tịch Tiểu Thiên bất đắc dĩ.
Cố Phi hồ nghi liếc cô một cái, đi về phía cô gái kia: "Bọn em thành lập công hội nhưng không đủ người hưởng ứng?"
Bé gái gật đầu: "Ừ! Bọn em chơi chung lâu rồi, còn thiếu một người."
"Tụ tập hai mươi người khó thế sao?" Cố Phi không nghĩ ra.
"Đúng vậy. Cho nên mới phải nhờ chị Tiểu Thiên giúp đỡ." Cô gái trả lời.
"Đã giải quyết được rồi, Miêu Miêu." Tịch Tiểu Thiên cười nói, "Chúng ta bây giờ qua chỗ đó đi."
"Thật sao?" Bé gái hưng phấn mà nhảy dựng lên, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về Cố Phi: "Cảm ơn anh nha!"
"Không có gì! Việc nhỏ mà thôi." Cố Phi nói.
"Đi thôi." Bé gái hưng phấn hướng nhà công hội chạy đi.
"Đi thôi." Tịch Tiểu Thiên đẩy Cố Phi tới.
Đại sảnh nghiệp đoàn người ra vào tấp nập, ồn ào như cái chợ. Xung quanh đều có người rao um sùm.
"Tứ Đồng nghiệp đoàn. Có nhiều nhiệm vụ, tới hưởng ứng đi nào!"
"Người đẹp, sao không gia nhập nghiệp đoàn Tiểu Khách của tụi anh đi, mỗi cuối tuần đều có phát lương đó."
"Gia Đình Chiến sĩ, hội trưởng là Chiến sĩ cấp 30, ai là Chiến sĩ thì tới hưởng ứng cái ...."
Liên tiếp xuất hiện những lời chào hàng công hội như vậy, Cố Phi mới hoàn toàn tin tưởng: Tuy rằng có nhiều người chơi, nhưng muốn tụ tập 20 người hưởng ứng cho một công hội quả thật không dễ dàng. Mà Hỏa Cầu vẫn chưa chọn được chỗ ở cũng đều có nguyên nhân cả.
"Người đông quá, Miêu Miêu, em đi tìm Tiểu Thất đi, tụi chị đi tới chỗ hưởng ứng, sẽ gửi tin nhắn cho em, để cho Tiểu Thất tiếp nhận hưởng ứng." Tịch Tiểu Thiên nói với cô gái kia.
Cô gái đáp ứng một tiếng, lách vào một chỗ khác. Tịch Tiểu Thiên kéo Cố Phi lách vào hướng ngược lại.
Xung quanh chỗ hưởng ứng người ta chen chúc không còn chỗ đứng. Người người đều muốn lôi kéo người tới hưởng ứng công hội, cho nên đều coi người mới tiến vào là con mồi. Cố Phi vừa mới thò đầu ra, lập tức bị một người bắt được: "Bạn hiền, cấp mấy rồi? Tới tham gia công hội tụi tôi đi!"
"Hưởng ứng tụi tôi, hưởng ứng tụi tôi nè!" Bên phải lại có người xen vào.
"Đều không được cướp người." Tịch Tiểu Thiên lúc này hiện ra mặt thô lỗ, "Hắn là của tôi, không cho mấy người cướp!" Nói xong túm cổ Cố Phi chạy thẳng tới chỗ hưởng ứng.
Để thuận tiện cho người chơi, trong trò chơi đôi khi cũng có một vài chỗ sẽ không thể thao tác trong không khí. Ví dụ như cái chỗ hưởng ứng này chính là một màn hình cảm ứng. Cái này cùng với phong cách của trò chơi là hoàn toàn không hợp, nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Hai người chen chúc, cuối cùng cũng tiến được tới màn hình, Tịch Tiểu Thiên gửi tin nhắn xong, gật đầu với Cố Phi: "Có thể hưởng ứng rồi."
"Nghiệp đoàn tên là gì?" Cố Phi mở bảng ra tìm kiếm.
"Trọng Sinh Tử Tinh." Tịch Tiểu Thiên nói.
Cố Phi nhập vào, thấy quả thật đã có 19 người hưởng ứng, còn một người nữa là có thể thành lập công hội, hắn nhấn vào nút Hưởng ứng.
"Đinh", hệ thống vang lên một loạt tiếng nhắc nhở bên tai Cố Phi.
Nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh chính thức thành lập.
Người chơi Thiên Lý Nhất Túy trở thành một thành viên nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh.
Để xem thông tin nghiệp đoàn, mời mở bảng nghiệp đoàn lên.
...
"Được rồi." Cố Phi nói xong, vừa quay đầu lại đã thấy Tịch Tiểu Thiên vội vàng lách qua biển người.
Không ổn! Cảm giác điềm xấu dâng lên, Cố Phi một bên hô to đứng lại, một bên cũng đuổi theo.
Chỉ tiếc, đây là chuyện lực bất tòng tâm. Cái thân thể toàn nhanh nhẹn này chả thể nhích nổi trong đám người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Tiểu Thiên biến mất trong biển người.
"Cô lại làm ra "chuyện tốt" gì nữa vậy?" Cố Phi mở bảng bạn bè ra, gửi qua một tin nhắn.
"Không có gì. Chuyện tốt thôi!" Tịch Tiểu Thiên nói.
"Cô nói rõ ràng cho tôi." Cố Phi nói.
"Anh mở bảng nghiệp đoàn ra nhìn là biết." Tịch Tiểu Thiên trả lời.
Cố Phi tay quẹt trong không khí, mở ra bảng nghiệp đoàn.
Cấp độ của thành viên nghiệp đoàn, nghề nghiệp đều hiện lên trước mắt. Nghề nghiệp, cấp độ đều không có gì lạ cả, chỉ là cấp độ cũng không có nhiều người cao lắm, cấp 30 chỉ có hai người. Mà cái tên tên Thiên Lý Nhất Túy của Cố Phi nằm đầu tiên trên bảng tên. Ý nghĩa là điểm kinh nghiệm của hắn cao nhất trong nghiệp đoàn. Nhưng lúc này Cố Phi có chút ngẩn người.
Ở mục giới tính, ngoại trừ cái tên tên Thiên Lý Nhất Túy là nam ra, còn lại 19 người khác đều là nữ.
Cái nghiệp đoàn này... sao tất cả đều là nữ vậy?
Đúng lúc này, một đống tiếng nhắc nhở vang lên "Thất Nguyệt thêm bạn làm bạn bè". Cố Phi đảo mắt qua mấy cái tin tức, đều là người trong công hội thêm mình làm bạn.
Tin nhắn đầu tiên gửi đến: Anh là ai? Sao lại gia nhập vào nghiệp đoàn bọn tôi?
Người gửi là: Thất Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro