Quyển 02 - Chương 062

Chương 62: Mạc Phỉ biến mất.

Cố Phi cùng Tiểu Vũ đi khỏi giáo đường, lại một lần nữa đến thăm chỗ ở của thôn trưởng.

"Thôn trưởng, người bị người sói sát hại, Mạc Phỉ là người như thế nào vậy?" Cố Phi đi thẳng vào vấn đề.

"Mạc Phỉ là một chàng trai tốt, chính trực, thiện lương, cùng trong người trong thôn ở chung đều hòa đồng vui vẻ, hắn chết thật khiến nhiều người thương xót." Thôn trưởng nói.

Cố Phi lại ngắn gọn hỏi thăm tiểu tử này phải hay là không có thể đánh nhau. Kết quả thôn trưởng vẫn là lặp lại câu trước.

"Mạc Phỉ sau khi chết được chôn ở nơi nào?" Cố Phi hỏi.

"Chôn ở nghĩa địa trên núi phía nam đằng sau thôn, người trong thôn sau khi chết đều được đem tới đó an táng." Thôn trưởng nói.

Cố Phi bước khỏi nhà trưởng thôn, đi thẳng tới tiệm tạp hóa trong thôn mua một cái xẻng, hướng phía nam trên núi đi đến.

"Anh muốn làm gì?" Đầu óc Tiểu Vũ có phần trì độn, không nghĩ ra được Cố Phi muốn làm cái gì.

"Quật mộ." Cố Phi nói.

"Tại sao phải làm vậy?" Tiểu Vũ hỏi.

"Tôi cảm thấy tên Mạc Phỉ có điểm kỳ quái." Cố Phi nói.

"Có cái gì kỳ lạ?" Tiểu Vũ hỏi.

"Hắn có lẽ rất lợi hại, nhưng thôn trưởng tựa hồ không biết." Cố Phi nói.

"Vậy là anh làm sao mà biết được?" Tiểu Vũ hỏi.

"Ách... tôi đoán đấy." Cố Phi nói.

"Vậy sao..." Đáp án như thế, chắc cũng chỉ có thể lừa được Tiểu Vũ.

Vì nhiệm vụ, Tiểu Vũ tựa hồ không sợ hi sinh bất kể cái gì. Việc quật mộ người chết thế này không làm cho nàng sinh ra chút ý sợ hãi. Hai người tới dốc núi sau nghĩa địa, nhìn chữ đề chính giữa trên vài bia mộ, đi một lúc liền tìm được danh tự Mạc Phỉ. Lúc này cả hai bắt đầu động thủ... đào.

Một cỗ quan tài màu rám nắng dần dần xuất hiện trước mắt hai người, Cố Phi đem cái xẻng nhét vào khe hở của quan tài, gọi Tiểu Vũ tới hỗ trợ để lật nắp.

Tiểu Vũ khẽ vươn tay, nhờ đại lực của nàng, nắp quan tài lập tức thẳng tắp bay ra ngoài. Nghĩ đến bên trong ít nhiều cũng là cảnh tượng hài cốt đáng sợ đối với nữ giới, Cố Phi liền vội vươn tay che mắt Tiểu Vũ, còn mình nhìn lướt qua trước.

"Tui không sợ!" Tiểu Vũ kéo tay Cố Phi che mắt mình ra. Vừa nhìn vào quan tài liền ngạc nhiên: "A, thế nào lại trống rỗng?"

Cố Phi lúc này tập trung suy nghĩ mọi khả năng trong đầu.

"Game designer lười chế tác sao?" Tiểu Vũ nói.

"Có lẽ không phải, nếu như lười làm mà nói, hoàn toàn không cần phải thiết kế quan tài trống ở chỗ này. Đã xếp đặt quan tài, bên trong ném bộ xương khô hoặc là xác chết có gì khó? Trong này nhất định có điểm bí ẩn muốn giấu." Cố Phi nói.

"Chẳng lẽ Mạc Phỉ còn chưa chết?" Tiểu Vũ nói.

"Đây là một loại khả năng." Cố Phi nói, "Còn có một loại khả năng nữa, là thi thể bị người khác đánh cắp."

"Tại sao phải trộm thi thể?" Tiểu Vũ hỏi.

"Không biết, đại khái chắc thi thể có bí mật đi?" Cố Phi nói.

"Cái kia làm sao bây giờ?" Tiểu Vũ hỏi.

"Hiện tại, chúng ta không làm gì cả, cứ đợi xem." Cố Phi nói.

"Chờ cái gì?" Tiểu Vũ nói.

"Nếu như quật mộ khai mở hòm quan tài không phải là một trong những bước tiến hành trong nhiệm vụ thiết kế, cái mộ này một hồi cũng sẽ bị respawn trở lại như cũ rồi. Nhưng nếu như đây là được xếp đặt, như vậy có lẽ ta hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ sau đó nó mới có thể trở lại nguyên trạng." Cố Phi nói.

Tiểu Vũ nghe có điều không hiểu, lộ vẻ mặt mờ mịt, Cố Phi cười cười nói: "Nhiệm vụ trò chơi đều là nhân viên thiết kế làm ra, làm nhiệm vụ, cùng hắn nói đang cùng NPC ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, không bằng nói là đang cùng giấu ở cái này NPC sau lưng người thiết kế ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại. Nắm chắc tâm lý của bọn hắn lời mà nói... đối với làm loại này có chút độ khó nhiệm vụ rất mới có lợi đấy."

Tiểu Vũ tiếp tục tiếp tục buồn rầu, cả buổi sau mới nói một câu: "Tui làm sao biết bọn hắn đang suy nghĩ gì!"

Cố Phi cười cười: "Tôi cũng không biết, đều là đoán mò."

Hai người chờ vài phút, mộ của Mạc Phỉ vẫn không có động tĩnh gì. Lúc này Cố Phi mới gật đầu khẳng định: nhân vật Mạc Phỉ này có vấn đề.

Lúc này, Diệp Tiểu Ngũ trong lúc rảnh rỗi, đã tới tổ giám sát mở ra chương trình giám sát, tìm Cố Phi xem hắn làm nhiệm vụ. Đối với câu "Không hợp quy củ" của thành viên tổ giám sát, Diệp Tiểu Ngũ trả lời "Đây là người đầu tiên dẫn tới chuỗi nhiệm vụ, tôi cần xem xét coi chúng tôi có bị lỗi chỗ nào ảnh hưởng tới quá trình thực hiện hay không". Trên thực tế, trước mắt trong trò chơi người dẫn tới chuỗi nhiệm vụ tuyệt đối không riêng gì Cố Phi, Diệp Tiểu Ngũ quan sát hắn, hoàn toàn là có hứng thú với người này mà thôi.

Mà tiến triển nhiệm vụ của Cố Phi, làm cho hắn chấn động.

Chuỗi nhiệm vụ hoàn thành cũng không phải là một đường thẳng tắp, ở giữa sẽ có rất nhiều ngã rẽ, quyết định mới tới được kết thúc. Đương nhiên, những thiết kế này đều tuân theo level, nghề nghiệp, kỹ năng khác biệt của người chơi thực hiện, từ đó mới sinh ra những phương thức giải quyết tình huống bất đồng. Diệp Tiểu Ngũ đã nhiều lần giả lập lại số liệu nhân vật của Cố Phi, phát hiện vô luận dùng loại phương thức nào cũng không thể vượt qua được giai đoạn này. Nguyên nhân đều là level thấp hoặc kỹ năng hạn chế, đây là vấn đề dù có động não cỡ nào cũng không giải quyết được.

Mang tâm lý trêu chọc, hắn muốn nhìn một chút bộ dáng vô kế khả thi của Cố Phi. Lúc Cố Phi cùng Tiểu Vũ đang tìm kiếm manh mối khắp nơi chung quanh giáo đường, Diệp Tiểu Ngũ âm thầm cười trộm thật lâu, nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, hai người lại dường như nhận ra điều gì đó, sau đó đi thẳng tới nhà trưởng thôn, sau đó lại đi đào bới mộ của Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ đích thật là một nút thắt trong đó, hơn nữa có thể từ giáo đường tìm được giải đáp, nhưng cũng không phải phương thức tìm tòi vỉa hè của Cố Phi và Tiểu Vũ là có thể giải quyết được. Diệp Tiểu Ngũ biết rõ phương thức này hai người kia tuyệt đối không tìm ra được. Nhưng bây giờ, hai người này tựa như đã tìm ra được điểm mấu chốt.

Diệp Tiểu Ngũ muốn nghe hai người họ nói cái gì. Nhưng hệ thống giám thị lại không cho phép nghe âm thanh, dù sao đây cũng là vấn đề riêng tư. Không đến lúc thật sự cần thiết, sẽ không được nghe lén người chơi, muốn mở âm thanh ra, phải cần có quyền rất cao cho phép, căn bản không phải Diệp Tiểu Ngũ hoặc tổ giám sát có thể đưa ra quyết định.

Diệp Tiểu Ngũ vẫn còn mông lung suy nghĩ, Cố Phi và Tiểu Vũ cũng ngồi đó suy nghĩ. Đột nhiên nghĩ đến, nếu như nói level hoặc kỹ năng hạn chế, như vậy thì ngay từ đầu tình tiết nhiệm vụ của Eddie là không cách nào người chơi cấp 30 hoàn thành được, vậy cũng bị Cố Phi vượt qua. Chẳng lẽ trong cách thiết kế của bọn họ, vẫn còn tồn tại lối đi khác mà chính bọn họ cũng không biết?

Trong trò chơi, Cố Phi cùng Tiểu Vũ đã rời khỏi nghĩa địa, một lần nữa tìm tới thôn trưởng.

Sau khi báo cáo không tìm được Mạc Phỉ, thôn trưởng chỉ là kinh ngạc, sau đó cũng không trả lời câu nào.

Rời khỏi nhà trưởng thôn, sắc trời dần tối. Bốn giờ ban ngày đã qua, chớp mắt đã chính là đêm tối trong trò chơi. Cố Phi nhìn lên trời tìm kiếm ánh trăng, đêm nay có phải là đêm trăng tròn hay không?

Nếu như là đêm trăng tròn, Người Sói sẽ xuất hiện ở nơi nào?

Cố Phi nghĩ tới giáo đường nọ, vội vàng mang theo Tiểu Vũ tiến đến chỗ đó.

Ánh trăng cũng dần hiển lộ, chỉ tiếc, đêm nay trăng cũng không tròn. Nếu như trăng trong trò chơi cũng có biến đổi, vậy thì hôm nay không phải ngày trăng tròn nhất rồi.

"Tiểu Vũ, cô nhìn xem trăng đang có hình dạng gì?" Cố Phi nói với Tiểu Vũ, hắn có chút nghi ngờ là mình đang ở trong tình tiết trong nhiệm vụ, có phải sẽ có bầu trời khác so với người chơi khác hay không.

"Anh bị cận thị hả?" Tiểu Vũ vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn: "Trăng khuyết."

Giống nhau. Cố Phi nói thầm. Hôm nay cũng không phải ngày Người Sói hiện hình.

Giáo đường cũ nát dưới bóng đêm lộ ra hoang vu tịch mịch. Thật đúng là hiện trường mưu sát nha! Cố Phi thở dài, đúng lúc này, một bóng ảnh đột nhiên từ bên tường lóe ra.

"Ai?" Cố Phi vô ý thức la lên, một bên móc đao ra muốn xông qua.

Nhưng bóng ảnh đã lao đến trước một bước.

"Người Sói!" Tiểu Vũ kêu lên, nhưng đối mặt với sinh vật khủng bố như thế, trong giọng nói không có sợ hãi, phần nhiều là kinh hỉ: "Người Sói xuất hiện rồi!"

Nhân viên thiết kế trò chơi nhất định sẽ khóc. Tốn công thiết kế một khung cảnh quỷ dị rùng rợn, lại đụng trúng một cô gái ngốc tới cả sợ hãi cũng quên mất. Cố Phi vừa nghĩ vừa rút đao chém tới bóng ảnh đang xông lại.

Đây thật là Người Sói.

Thân hình cao lớn, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh, hai chân trước hung mãnh đang chộp tới Cố Phi. Miệng mở to hung tàn, hàm răng nhọn hoắc lập lòe dưới ánh trăng.

Cố Phi bổ tới một đao, thân hình người sói nhoáng lên, chân trước lại vung ra một quyền cực mạnh, Cố Phi đã ngửi được mùi tanh hôi trong miệng của hắn.

Tình huống cấp bách, Cố Phi dựng thẳng thanh đao trước ngực, cường hoành nhận một trảo của Người Sói.

"Hự", Cố Phi bay ra ngoài.

Thật sự quá nhanh! Cố Phi thầm nghĩ trong lòng. Người Sói quả nhiên là loại hình có động tác siêu nhanh như hắn đã nghĩ. Tốc độ này có thể so sánh được với tốc độ toàn lực của Toàn Phong Trảm rồi. Cho nên lúc nãy Cố Phi mới sử dụng chiêu lần trước lúc ngăn cản Toàn Phong Trảm của Tiểu Vũ, may mà lần này đao không có gãy. Ngoài ra lần này còn hướng lưỡi dao ra ngoài, công kích của Người Sói không phải dùng vũ khí, mà dùng móng vuốt, có lẽ đã gây thương tích cho nó.

Cố Phi bay ra ngoài lăn một vòng trên mặt đất, máu cũng giảm một chút, nếu như một trảo này chụp thẳng lên người hắn, có khi hắn đã đi chầu ông bà rồi.

Lúc này Tiểu Vũ cũng vung búa muốn chém.

"Đừng!" Cố Phi vội vàng hô to. Hắn và Tiểu Vũ đứng chung một chỗ, Người Sói nếu như muốn công kích, hoàn toàn có thể xông tới bao trùm hai người. Nhưng nó lại chỉ lựa chọn Cố Phi làm mục tiêu, hiển nhiên là bởi vì Cố Phi mới là người chơi nhận nhiệm vụ. Nhưng mặc dù nó không có công kích Tiểu Vũ, cũng không thể nói rằng nếu Tiểu Vũ công kích nó, nó không có quyền đánh trả.

Tiểu Vũ có ngừng lại cũng đã không kịp, nhưng vào lúc này Người Sói lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên quay người lại phóng ra bờ tường trốn đi. Một búa của Tiểu Vũ cũng chỉ đi một nửa đã dừng lại.

"Tui dọa Người Sói sợ chạy luôn rồi à?" Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm.

Cố Phi cực nhanh hướng bờ tường đuổi theo, nhưng Người Sói đã chạy mất dép.

"Nó bị thương rồi." Cố Phi trở lại, ngồi xổm xuống, sờ sờ vài vệt máu trên mặt đất.

"Có chú ý tới cổ của nó không?" Cố Phi hỏi Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ lắc đầu.

"Người Sói cũng mang vòng xích sao?" Cố Phi nói thầm. Ngay lúc Người Sói đào tẩu, Cố Phi đã thấy trên cổ nó đeo một thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro