chương 11
Nam Phong giận tím cả mặt: “Ngươi bớt dở chứng ở đây đi, nếu thật sự rảnh thế thì đi mà quét nhà!”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Phù Dao cũng thoáng chốc đen như đáy nồi. Nếu nói điện Nam Dương kỵ nhất là người ta nói hai chữ kia, vậy điện Huyền Chân kỵ nhất là nghe người ta nói từ quét nhà. Bởi vì Mộ Tình làm tạp dịch ở Hoàng Cực quán, tức là cả ngày quét nhà bưng trà đưa nước trải giường cho Thái tử điện hạ. Một ngày nọ, Tạ Liên nhìn thấy Mộ Tình vừa quét nhà vừa lẩm nhẩm đọc khẩu quyết tu hành, bị sự nỗ lực chịu khó và tinh thần hiếu học giữa nghịch cảnh của hắn làm cảm động, bấy giờ mới cầu xin quốc sư nhận hắn làm đệ tử. Phù Dao liền khựng lại, lia mắt nhìn Tạ Liên bên cạnh đang xua tay một cách rất chi là vô tội, cười lạnh: “Nghe lời này của ngươi, nếu không biết còn tưởng điện Nam Dương các ngươi đang ra mặt cho Thái tử điện hạ ấy chứ.”
Nam Phong cũng cười nhạt: “Tướng quân nhà ngươi đúng là hạng vong ân phụ nghĩa, có gì đáng để nói?”
“Này…” Tạ Liên vừa định chen vào một câu, Phù Dao cười ha ha: “Tướng quân nhà ngươi cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, có tư cách gì đâm chọt hả?”
“……” Nghe hai đứa này xem mình như gậy đập xương sống của hai vị thần quan bề trên của nhau, cuối cùng Tạ Liên không nghe nổi nữa, nói: “Khoan đã, khoan đã. Ngừng, ngừng.”
Thanh Nguyền cũng lên tiếng:"Có thể đừng đụng chạm tới mèo không? Ta là mèo đấy!!!"
Tất nhiên chẳng ai để ý đến cả hai người, đã thế còn bắt đầu động tay động chân, không biết là ai ra tay trước, nói chung bàn thờ nứt thành hai nửa, khay quả tức thì lăn xuống đất. Thấy tình hình hết đường cứu vãn, Tạ Liên ngồi trong góc than thở một câu “tạo nghiệp nha”, tiếp theo nhặt lên một chiếc bánh bao nhỏ lăn đến bên chân, chà chà vỏ bánh chuẩn bị ăn, Nam Phong thoáng liếc sang đây, lập tức tát văng chiếc bánh bao: “Đừng ăn!”
Thanh Nguyền thì đã nhanh mồm cắn mất nửa quả táo vừa chà sạch, đã thế còn nói:"Táo này ngon quá! Ta có thể lấy thêm một cái không?"
Phù Dao cũng dừng tay, nói bằng giọng kinh ngạc đầy ghét bỏ: “Rớt xuống đống bụi mà hai ngươi còn ăn được!”
Thừa dịp này, Tạ Liên dùng tay ra hiệu, nói: “Ngừng ngừng ngừng. Ta có lời muốn nói.”
Y tách hai đứa kia ra, ôn hoà nói: “Thứ nhất, Thái tử điện hạ mà miệng các ngươi nói chính là ta đây. Bản điện hạ còn chưa lên tiếng, các ngươi đừng xem ta như vũ khí quăng tới ném lui công kích đối phương.” Dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Ta nghĩ hai vị tướng quân nhà các ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các ngươi thế này làm mất hết thể thống, mặt mũi của bọn họ biết để đâu?”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt cả hai đều có phần thay đổi. Tạ Liên nói tiếp: “Thứ hai, các ngươi đến giúp đỡ ta, đúng không? Vậy rốt cuộc các ngươi nghe lời ta hay nghe lời các ngươi?”
Hồi lâu sau, hai người mới đáp: “Nghe lời huynh.”
Tuy rằng mặt cả hai thoạt nhìn như đang nói “Huynh nằm mơ đi ở đó mà nghe lời huynh”, nhưng Tạ Liên cũng hài lòng rồi, y “bộp” một tiếng chắp tay trước ngực, nói: “Tốt lắm. Cuối cùng điều thứ ba, chính là điều quan trọng nhất —— Nếu nhất định phải ném thứ gì đó, vậy mời các ngươi ném ta, đừng ném đồ ăn.”
Nam Phong móc ra chiếc bánh bao mà Tạ Liên nhặt lên giấu trong tay định tìm cơ hội ăn, nói bằng giọng nhịn hết nổi: “Rớt đất rồi đừng có ăn!”
Phù Dao bệ nách Thanh Nguyền lên cao, lắc lắc nàng mấy cái, đống đồ ăn mà vừa nãy lượm lên đề rơi bộp bộp xuống đất, hai vị tiểu Võ Quan kia chỉ biết câm lặng, Tạ Liên chỉ biết cười gượng gạo
Đêm hôm ấy đi ngủ, Thanh Nguyền hóa thành một con mèo to lớn để Tạ Liên dựa vào người nàng nghỉ ngơi, đồng thời giữ ấm cho cơ thể không bị lạnh.
Nam Phong thì nằm dựa vào tường phía bên phải, Phù Dao thì nằm dựa tường phía bên trái. Cả hai chẳng ưa đứa nào, chỉ muốn bản thân tách người kia ra xa một thước để bầu không khí trong lành trở lại
Ngày hôm sau cả bốn người lại đến quán nhỏ Tương Phùng, Tạ Liên thong dong gọi bốn chung trà ra, mặc kề cái nhìn kì lạ của người khác, y vẫn tìm vị trí gần cửa sổ, sau khi cả bốn ngồi xuống, Nam Phong hỏi: “Tại sao phải đến đây nói, huynh có chắc sẽ không bị người ngoài nghe được không?”
Tạ Liên dịu giọng nói: “Không sao đâu, cho dù nghe được người ta cũng không quan tâm, chỉ cho rằng bốn chúng ta có bệnh thôi.”
Thanh Nguyền lập tức cười tươi nói thêm:"Nếu mấy người khác sinh nghe, ta liền giả vờ bản thân vừa bị điên mà vừa bị bệnh! Hai người cứ yên tâm mà bàn luận nga!"
Tạ Liên nói: “Để phòng ngừa bốn người chúng ta tiếp tục lãng phí thời gian, cứ đi thẳng vào vấn đề thôi. Qua một đêm tĩnh tâm, các ngươi có nghĩ ra được cách gì chưa?”
Phù Dao mắt sáng quắc, lạnh lùng nói: “Giết!”
Nam Phong nói: “Vớ vẩn!”
Thanh Nguyền:"Muội không biết, huynh nói gì muội làm đó"
Tạ Liên thừ biết nàng sẽ nói vậy nên cũng chẳng lấy làm lạ gì, liền nói: “Nam Phong, ngươi đừng hung dữ như thế, Phù Dao đâu có nói sai, cách cơ bản để giải quyết vấn đề chính là giết. Vấn đề là đi đâu giết, tìm ai giết, giết thế nào. Ta đề nghị…”
Đúng lúc này, trên đường cái truyền đến một trận tiếng khua chiêng gõ trống, ba người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại là đội ngũ “tiễn dâu” u ám kia. Đám người này thổi kèn gõ trống, hô hào ầm ĩ, như thể sợ người ta không nghe được vậy. Nam Phong cau mày: “Chẳng phải nói người bản địa sống gần núi Dữ Quân thành thân cũng không dám tổ chức linh đình sao?”
Thanh Nguyền lại nói:"Hôm qua bọn ta cũng gặp được một đội tiễn dâu, bọn họ cũng khua chiêng gõ trống rùm beng như vậy"
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên vừa định nói ra ngoài nhìn thử xem thì một cơn gió lạnh thổi qua, tấm rèm bên sườn cỗ kiệu nhấc lên theo làn gió.
Người sau tấm rèm nghiêng ngả trong kiệu với tư thế hết sức kỳ quặc. Đầu nàng ta xiêu vẹo, dưới khăn voan là đôi môi thoa son đỏ chót, nụ cười bên khóe môi quá đỗi khoa trương. Cỗ kiệu xóc nảy một cái, khăn voan trượt xuống, để lộ một cặp mắt trợn tròn, trừng mắt nhìn sang bên này.
Nhìn vào chỉ thấy, rõ ràng là một cô gái gãy cổ đang lẳng lặng cười to với bọn họ.
Không biết có phải do tay của kiệu phu run dữ quá hay không, kiệu hoa kia không vững lắm, đầu của cô gái nọ cũng lắc lư theo. Lắc qua lắc lại, “bộp” một tiếng, một cái đầu rớt xuống, lăn long lóc trên đường cái.
Mà thân thể không đầu ngồi trong kiệu cũng ngã nhào về phía trước —— “Rầm” một tiếng, cả người văng ra khỏi cửa kiệu.
Một kiệu phu không để ý, lỡ chân đạp trúng một cánh tay, gã la làng trước tiên, đội ngũ tiễn dâu lập tức bùng nổ, cả đám "xoẹt xoẹt xoẹt" móc ra một đống đao lớn trắng lóa, hô to: "Chuyện gì vậy?! Tới rồi à?!" Chẳng biết trước đó bọn gã giấu đao ở đâu. Đường sá nhốn nha nhốn nháo, Tạ Liên nhìn kỹ lại lần nữa, đầu thân tách rời kia không phải người sống mà là một con búp bê gỗ.
Phù Dao lại nói: "Xấu quá!"
Thanh Nguyền xác nhận:"Quả nhiên rất xấu, bọn họ không có mắt sao? Sao lại chọn con búp bê gỗ xấu như vậy?"
Đúng lúc chủ quán trà cầm bình đồng đi tới, nhớ đến thái độ của chủ quán hôm qua, Tạ Liên nói: "Chủ quán, hôm qua ta đã thấy đám người đó thổi kèn gõ trống trên đường rồi, hôm nay lại thấy nữa, bọn họ đang làm gì thế?"
Chủ quán trà đáp: "Tìm chết."
"Ha ha ha..."
Tạ Liên cũng không bất ngờ, hỏi: "Bọn họ muốn dụ Quỷ tân lang ra phải không?"
Chủ quán trà nói: "Chứ còn muốn làm gì nữa? Có cha của một tân nương tử treo thưởng số tiền lớn tìm con gái của mình và bắt gã Quỷ tân lang kia, thế là đám người đó cứ chướng khí mịt mù làm ầm ĩ cả ngày như vậy đấy."
Phù Dao móc mỉa: "Nếu ta là Quỷ tân lang, dám đưa thứ xấu xí vậy cho ta, ta sẽ diệt cái trấn này."
Tạ Liên nói: "Phù Dao, lời này của ngươi không giống lời mà một tiên gia nên nói. Còn nữa, ngươi có thể nào sửa thói quen trợn mắt không, hay là ngươi đặt cho mình một mục tiêu nhỏ trước, mỗi ngày chỉ trợn khoảng năm lần thôi."
Nam Phong nói: "Huynh cho nó đặt mục tiêu mỗi ngày năm mươi lần cũng không đủ dùng đâu!"
Thanh Nguyền nhìn con mắt đang trợn ngược đó, liền nói:"Có phải Phù Dao huynh sắp rớt mắt ra ngoài không??"
Phù Dao lập tức nói:"Ngươi lại nghĩ điên nghĩ khùng gì trong đầu vậy???"
Lúc này, một gã thanh niên thình lình lủi ra khỏi đội ngũ, tinh thần vô cùng hăng hái, coi bộ chính là thủ lĩnh, gã vung tay hô hào: "Nghe ta nói đây, nghe ta nói đây! Tiếp tục như vậy chỉ vô dụng thôi! Mấy ngày nay chúng ta chạy bao nhiêu chuyến rồi? Quỷ tân lang kia có bị dụ ra không?"
Đám đàn ông lần lượt hùa theo oán trách, gã thanh niên nói tiếp: "Theo ta thấy, chi bằng một là không làm, đã làm thì làm cho trót, chúng ta cứ xông thẳng vào núi Dữ Quân, soát núi lôi tên xấu xí kia ra giết! Ta đi đầu, hảo hán nào tâm huyết xin hãy theo ta, giết thằng xấu xí, tiền thưởng mọi người cùng chia!"
Ban đầu cả đám đàn ông chỉ thưa thớt hùa vài câu, dần dà tiếng động gia tăng, cuối cùng tất cả mọi người đều hưởng ứng, nghe rất là rầm rộ.
Tạ Liên hỏi: "Tên xấu xí? Chủ quán, tên xấu xí mà bọn họ nói là chuyện gì vậy?"
Chủ quán trà đáp: "Nghe đâu Quỷ tân lang là tên xấu xí sống trong núi Dữ Quân, cũng do nó quá xấu, không có cô gái nào thích, cho nên mới sinh lòng oán hận, chuyên cướp tân nương tử của người khác, không để người ta thành toàn việc mừng."
Trong cuộn giấy của điện Linh Văn không ghi lại điều này, Tạ Liên hỏi: "Có cách nói này sao? Hẳn là suy đoán thôi chứ?"
Chủ quán trà nói: "Ai mà biết, nghe đâu có không ít người gặp nó rồi, gì mà cả gương mặt đều quấn băng vải, ánh mắt hung tợn, không nói tiếng nào chỉ biết khò khè tru như chó săn. Lời đồn truyền bá vừa kỳ lạ vừa dông dài."
Phù Dao nói: "Mặt quấn băng vải, chưa hẳn là vì xấu, cũng có thể là vì đẹp quá không muốn cho người ta nhìn thấy."
Chủ quán trà im lặng chốc lát rồi nói: "Ai biết đâu, nói chung ta chưa gặp bao giờ."
Lúc bấy giờ, trên đường truyền đến giọng nói của một thiếu nữ: "Các huynh... các huynh đừng nghe hắn, đừng đi, núi Dữ Quân nguy hiểm lắm..."
Người trốn ở góc đường nói câu này, chính là thiếu nữ Tiểu Huỳnh tối qua đến miếu Nam Dương cầu phúc.
Thanh Nguyền nhanh nhảu nói:"Ta nhớ nàng ta nè! Nàng ta là người đã đánh một cái vào mặt Liên ca ca, đến giờ vẫn còn hơi đỏ!"
Tạ Liên cười cười, dịu giọng nói:"Thanh Nguyền, muội không cần kể rõ vậy đâu"
Gã thanh niên kia thấy nàng thì mặt mày cau có, còn đẩy nàng một cái, nói: "Đại lão gia nói chuyện, một đứa con gái xen mồm vào làm gì?"
Bị gã đẩy, Tiểu Huỳnh khẽ co mình, cố lấy can đảm, dè dặt nói tiếp: "Các huynh đừng nghe hắn. Bất luận giả tiễn dâu hay soát núi đều nguy hiểm như nhau, khác nào tự tìm đường chết?"
Gã thanh niên nói: "Ngươi nói nghe hay quá nhỉ, tất cả bọn ta liều cả tính mạng vì dân trừ hại, còn ngươi thì sao? Vì lợi ích cá nhân mà không chịu đóng giả tân nương lên kiệu, một chút dũng khí vì dân chúng nơi này cũng không có, bây giờ lại tới cản trở bọn ta, ngươi có ý đồ gì đây?"
Cứ nói một câu gã lại đẩy cô gái một cái, những người trong tiệm trà nhìn mà không khỏi nhíu mày. Tạ Liên vừa cúi đầu tháo băng vải trên cổ tay, vừa nghe chủ quán trà nói: "Cái thằng oắt đó, lúc trước muốn dụ cô gái kia đóng giả tân nương nên miệng ngọt như bôi mật, cô gái không đồng ý thì bây giờ lại tỏ thái độ này."
Trên đường, đám đàn ông kia cũng nói: "Ngươi đừng có đứng đây cản đường, lượn đi lượn đi!" Tiểu Huỳnh thấy vậy, gương mặt dẹt lét đỏ gắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: "Ngươi... ngươi cần gì phải nói vậy chứ?"
Gã thanh niên nói tiếp: "Ta nói không đúng sao? Ta bảo ngươi đóng giả tân nương, ngươi chết cũng không chịu còn gì?"
Tiểu Huỳnh nói: "Tại ta không dám thôi, nhưng mà, ngươi đâu cần phải cắt, cắt váy ta..."
Nàng vừa nhắc tới việc này, gã thanh niên lập tức nhảy bật dậy như bị đâm trúng chân, chỉa vào mũi nàng mắng: "Cái con xấu xí nhà ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người! Ta cắt váy ngươi? Ngươi tưởng ta mù chắc! Ai biết có phải chính ngươi muốn khoe ra cho người ta thấy nên tự cắt không? Dè đâu cái mặt xấu ói nhà ngươi mặc váy rách cũng chẳng ai thèm nhìn, ngươi đừng hòng đổ lên đầu ta!"
Nam Phong thật sự nghe không nổi nữa, tách trà "răng rắc" vỡ nát trong tay. Đang lúc Nam Phong định đứng dậy, bóng trắng bên cạnh nhẹ nhàng tung bay, còn gã thanh niên đang nhảy cao ba thước bên kia bỗng quát một tiếng, bụm mặt đập mông té xuống đất, máu tươi giữa kẽ ngón tay chảy tong tỏng.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, gã thanh niên đã ngã ngồi dưới đất, gã còn tưởng rằng Tiểu Huỳnh nổi giận làm dữ, ai ngờ khi nhìn nàng lần nữa lại chẳng thấy nàng đâu, một đạo nhân áo trắng đang chắn trước người nàng.
Tạ Liên vuốt tay áo, không quay đầu lại mà cười tủm tỉm nhìn Tiểu Huỳnh, khẽ khom lưng nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ta có thể mời muội vào uống chung trà không?"
Thanh Nguyền cũng chẳng biết từ khi nào đã chạy tới bên Tạ Liên, nàng đang ngồi đè lên một tên nam nhân vừa nãy muốn đánh Tiểu Huỳnh, nói :"Các ngươi chân yếu tay mềm như vậy, đến đó để dân mình cho quỷ tân lang à? Cảm động ghê! Chắc quỷ tân lang phải khóc sướt mướt mất!"
Gã thanh niên ngã ngồi dưới đất miệng mũi nhức nhối, cả gương mặt đau như thể bị roi thép hành hung một trận, nhưng rõ ràng đạo nhân này không mang hung khí, cũng không thấy y ra tay thế nào hay dùng cái gì ra tay. Gã loạng choạng bò dậy, nâng đao hô lớn: "Tên này dùng yêu pháp!"
Tên nam nhân bị Thanh Nguyền đè dưới đất cũng đang la là không ngừng, nào nói đứa trẻ này là con quỷ tân lang mau bắt nàng, nào là con nhóc thối này là quỷ theo sau quỷ tân lang hiện hình. Nói chung, toàn những lời nói khó nghe
Đám đàn ông phía sau đua nhau nâng đao lên chỉ trỏ. Nào ngờ ở đằng sau, Nam Phong bỗng tung ra một chưởng, "rắc" một tiếng! Cả cây cột đứt gãy theo.
Thấy thần lực như thế, sắc mặt cả đám đàn ông đồng loạt thay đổi, gã thanh niên kia tuy trong lòng sợ run nhưng vẫn còn mạnh miệng, vừa chạy vừa gào to về hướng bọn họ: "Hôm nay là ta xui xẻo, các ngươi là hảo hán phương nào, mau để lại tên họ, ngày sau chúng ta lại tái ngộ..."
Tiêu Huỳnh thoát nạn, chỉ biết cảm ơn Tạ Liên một cái rồi đi trước, nàng vừa đi vừa lau nước mắt. Tạ Liên chỉ biết thở dài, dắt Thanh Nguyền về lại quán ngồi. Nhưng trước khi cả hai người vào, chủ quán trà nói: "Nhớ đền cây cột."
Vì vậy lúc ngồi xuống, Tạ Liên nói với Nam Phong: "Nhớ đền cây cột."
Nam Phong: "......"
Tạ Liên nói: "Nhưng trước đó, chúng ta phải làm chính sự đã. Ai cho ta mượn chút pháp lực đi, ta phải vào Thông Linh trận xác minh thông tin cái."
Thanh Nguyền chỉ thấy Nam Phong giơ tay lên, y cùng hắn vỗ tay tuyên thuệ, lập một kế ước đơn giản. Rồi Tạ Liên nhắm mắt lại, đi vào thông linh trận
Thấy ba người im lặng như vậy, Thanh Nguyền cũng chẳng biết phải làm gì, bèn chơi với cái chung trà đã uống cạn nước
Một lát sau Tạ Liên rời khỏi thông linh trận, lập tức báo với mọi người con quỷ trốn trên núi Dữ Quân thuộc cấp Hung.
Nam Phong nói: "Vậy mấy thứ như tên xấu xí quấn băng vải, phần nhiều chỉ là lời đồn thôi. Nếu không thì họ đã trông thấy thứ gì khác."
Tạ Liên nói: "Cũng có một khả năng khác, chẳng hạn như dưới tình huống nhất định nào đó, Quỷ tân lang này sẽ không tổn thương người, hoặc là không thể tổn thương người."
Phù Dao phê bình úp mở: "Linh Văn điện đúng là hiệu suất tệ hại, lâu thế mới có kết quả đánh giá, giờ còn tác dụng gì nữa!"
Tạ Liên nói: "Ít nhiều cũng hiểu được phần nào về thực lực của đối thủ mà, nhưng nếu là Hung, vậy chắc chắn pháp lực của Quỷ tân lang này mạnh lắm đây, hình nộm căn bản không thể qua mặt nó. Nếu chúng ta muốn dụ nó ra, người của đội ngũ tiễn dâu không thể dùng hình nộm giả mạo bày thủ thuật che mắt được, cũng không thể đeo binh khí. Quan trọng nhất là, tân nương nhất định phải là người sống."
Phù Dao nói: "Ra đường tìm một cô gái bảo nàng làm mồi nhử là được."
Nam Phong lại gạt bỏ: "Không được."
Phù Dao nói: "Tại sao? Không chịu à? Cho chút tiền là chịu ngay thôi."
Tạ Liên nói: "Phù Dao, cho dù có cô gái nào chịu đi chăng nữa, không dùng cách này vẫn là tốt nhất. Quỷ tân lang kia xếp hạng Hung, ngộ nhỡ sơ sẩy một tí, chúng ta thì không sao, nhưng nếu tân nương bị bắt, một cô gái yếu đuối chạy trốn không được mà phản kháng cũng không xong, e rằng chỉ còn đường chết."
Nói đến đây, cả Nam Phong và Phù Dao đều đồng loạt nhìn vào Thanh Nguyền đang chơi với cái chung trà cạn nước. Tạ Liên cũng theo đó mà nhìn theo
Thanh Nguyền bị nhìn bất ngờ như vậy liền nổi da gà, nói:"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là mèo, mặc dù có thể biến thành dạng thiếu nữ 16, 18. Nhưng ta ghét ngồi trên thứ gì màu đỏ!! Và nhắc lại luôn, ta là mèo!!"
Nghe nàng nói xong, cả ba cũng chẳng nhìn nữa. Phù Dao nói: "Thế không tìm gái được thì đành tìm trai vậy."
Nam Phong nói: "Biết đi đâu tìm trai chịu đóng giả..."
Lời còn chưa dứt, tầm nhìn của cả ba người đều dời sang y
Tạ Liên vẫn đang mỉm cười: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro