Chương 19

Tuy rằng cả nhóm nhiều lúc sẽ gà bay chó sủa, thần quỷ đánh nhau chết mèo nhưng được cái rất nghe lời Tạ Liên, lập tức vào việc thu dọn đồ đạc rồi lên đường

Quãng đường đi hiện giờ khó khăn hơn rất nhiều, bão cát lớn đến độ che khuất gần hết tầm nhìn, gió lớn nổi lên đem đường phía trước như bị cát chôn vùi, đồng thời cũng muốn chôn luôn cả năm người

"Liên ca ca, bão cát này quá kì quái! Muội sắp bị nó cuốn bay mất rôi!!"

Tạ Liên âm thần gật đầu, quả thật rất kì quái. Y nhìn lại ba người phía sau liền thấy họ vẫn đi theo y, nhưng do cát lớn chắn hết tầm nhìn với âm thanh nên chẳng ai nghe được lời nói của Thanh Nguyền

Đi được một đoạn thì không hiểu sao lại sảy ra tranh chấp nhỏ, miệng lưỡi của tên Tam Lang này quả nhiên không xương, gì cũng nói được. Nhưng đặc biệt là nói không rõ ý vị, không biết hắn đang chê hay đang khen

Thanh Nguyền tỏ ý kính phục, thiếu điều muốn quỳ xuống bái làm sư

Không hiểu sao gió lốc nổi lên lớn hơn, cuốn bay luôn Tạ Liên lên trời. Thanh Nguyền vì bị văng ra khỏi vai Tạ Liên nên cũng trơ trụi hòa lẫn với cát

"Aaaaa!! Liên ca ca!!"

Không biết nàng có bị cuốn bay đến phương nào lạ hoắc không, nhưng chỉ sợ gặp hiểm họa thôi!

Thanh Nguyền nhanh chóng hóa lớn thành mèo bự, nàng rơi cái ầm xuống đất cát rồi lật đật bò dậy gào lên tìm kiếm Tạ Liên

Bỗng nhiên từ đâu bay tới một dải lụa trắng quấn quanh thân Thanh Nguyền, sau đó nàng nghe thấy tiếng Tạ Liên nói vang lớn trên trời giữ bảo cát

"Thánh Nguyền!! Muội ráng chống nha! Phải ráng chống đó!"

Khỏi cần y nói nàng cũng biết mình nên làm gì, Thanh Nguyền cắn lấy Nhược Da sau đó từ từ kéo họ về phía có hang để núp

Có lẽ vì ở dạng mèo lớn nên trọng lượng của nàng khá nặng, phải nói là rất nặng mới đúng nên mới có thể không bị cát cuốn bay lên theo

Thanh Nguyền kéo đến êm ẩm cả hàm răng, tưởng như cả hàm sắp bay ra ngoài hết đến nơi. Vì hang quá nhỏ nên nàng chỉ đành hóa thàng dạng người trưởng thành kéo, vốn sức của yêu đã rất lớn nên chuyện này cũng không quá khó khăn

Vừa kéo vào xong Thanh Nguyền đã xoa xoa khuôn hàm mình kiểm tra xem có bị lệch không, khi thấy vẫn bình thường mới yên tâm thở ra

Kiếm được nơi che gió, Tạ Liên liền cảm thấy thật may mắn, dáo dác quan sát xung quanh cái hang

Nam Phong và Phù Dao thì đang thi nhau nôn cát, trên mặt và quần áo thì toàn là cát đá nhỏ, chỉ lần lắc người một cái trực tiếp biến bản thân chìm trong khói bụi

Thanh Nguyền moi ra từ ngực áo một lá bùa hỏa rồi đốt lên, vừa hay bên tai nàng nghe một tiếng chửi chấn kinh

"Mẹ nó!!"

"???"

Gì vậy??!

Nàng quay sang nhìn liền thấy Nam Phong từ đứng gần nàng thành giữ khoảng cách, thiếu điều muốn chạy luôn tại chỗ. Thanh Nguyền khó hiểu:"Nam Phong, ngươi làm sao vậy??"

Đang tính đi lại liền nghe hắn chấn kinh nói:"Ngươi đừng có qua đây!!"

"???" Uy? Ta rất đáng sợ sao?

Tạ Liên nhìn Thanh Nguyền bị kì thị mà thấy tội nghiệp, y vỗ lưng nàng rồi lấy áo khoác ngoài của mình chùm lên cơ thể mỏng manh của nàng. Sau đó hiền hòa nói.

"Không có gì, áo của muội bị rách thôi, không sao, về nhà ta vá lại cho muội."

"Hảo, cảm ơn Liên ca ca."

Có lẽ Nam Phong cảm thấy nơi này xuất hiện một khối đá núi như vậy rất đáng nghi, song Tạ Liên cũng không lấy làm lạ, nói: "Đá núi bị đào hang thế này không phải ít. Để trốn bão cát khi ra ngoài chăn thả không kịp về nhà hoặc tạm thời qua đêm, thỉnh thoảng người dân Bán Nguyệt quốc năm xưa sẽ đào một hang động trên đá núi. Có hang động không phải đào mà là cho nổ."

Nam Phong nghi ngờ nói: "Trong hoang mạc làm sao chăn thả được."

Tạ Liên nở nụ cười, nói: "Hai trăm năm trước, nơi này không phải là hoang mạc hết, cũng có một vùng ốc đảo mà."

Lúc này, Tam Lang nói: "Ca ca."

Tạ Liên quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Tam Lang chỉ chỉ, nói: "Trên tảng đá mà huynh ngồi, hình như có viết chữ."

"Cái gì?" Đầu tiên Tạ Liên cúi đầu, sau đó đứng dậy, bấy giờ mới phát hiện chỗ mình ngồi đích thực là một phiến đá. Thanh Nguyền nhanh nhen đứng lên lau cho Tạ Liên, sau đó rút thêm một lá bùa lửa trong ngực ra thấp sáng, lá kia thì đưa cho Phù Dao cầm.

Thấy chữ viết nguệch ngoạc như trẻ nhỏ tiện tay viết vẽ linh tinh vậy, Nam Phong không nhịn được hỏi: "Cái này viết gì thế?"

Tam Lang nói: "Tất nhiên là chữ viết của nước Bán Nguyệt."

Tạ Liên nói: "E rằng Nam Phong muốn hỏi là viết cái gì đó. Để ta xem thử, Thanh Nguyền, muội cũng tới xem."

Thanh Nguyền gật đầu sau đó đi lại, nhìn thoáng qua mặt chữ một chút cố gắng lục trong trí nhớ của mình nghĩa của từng từ, sau đó nàng nói:"Tướng quân, trên bia này nói về một vị tướng quân"

Thanh Nguyền vừa ngẩn đầu liền ngửi được mùi hương không đúng, nàng lập tức cầm lá bùa đang cháy của mình quơ tới chỗ đáng ngờ, miệng kêu to:"Ai?!!"

ánh lửa le lói rọi sáng một mặt người bắp thịt cứng đờ trong bóng tối. Gương mặt này, hai tròng mắt ngó xuống, đang nhìn nàng chòng chọc.

"Á á á á á á á á á á á á á!!!!!"

Hét toáng lên không phải bọn họ, mà là mặt người bắp thịt cứng đờ kia.

Thanh Nguyền lại truyền thêm pháp lực vào lá bùa, ngọn lửa cũng thổi bùng lên cao bao quát mọi thứ trong hang

Khi nãy thứ mà ngọn lửa chiếu sáng, chính là một người vẫn luôn núp trong bóng đêm, lúc này người nọ hoảng sợ lùi sang một bên, rúc đến rìa chỗ sâu trong hang động, bên rìa đó thế mà đã có bảy tám người co rụt ôm thành một khối, run lẩy ba lẩy bẩy.

Nam Phong quát: "Các ngươi là ai?!"

Bảy tám người kia run bần bật, hồi lâu sau, một ông lão chừng năm mươi tuổi lên tiếng: "Chúng ta là đội buôn qua đường, thương nhân bình thường thôi, ta họ Trịnh. Bão cát lớn quá, đi không được nên tránh gió ở đây."

Ông lão là người bình tĩnh nhất trong cả nhóm, coi bộ hẳn là người đứng đầu. Nam Phong hỏi tiếp: "Đã là thương nhân qua đường bình thường, cớ gì lại thậm thà thậm thụt trốn ở đây?"

Ông lão họ Trịnh vừa định mở miệng, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bên cạnh ông ta gắt giọng: "Lẽ ra chúng ta cũng không thậm thà thậm thụt, tại các ngươi bất chợt xông vào, ai biết các ngươi tốt hay xấu? Sau đó loáng thoáng nghe các ngươi nói cái gì mà quốc sư Bán Nguyệt, cái gì mà Quỷ giới, tay còn vô cớ nổi lửa, chúng ta tưởng các ngươi là đám binh sĩ Bán Nguyệt đi ra tuần tra bắt người ăn thịt, làm sao dám lên tiếng?"

Thanh Nguyền lắc đầu, sự nông nổi và cáu kỉnh của Nam Phong thật biết cách khiến người khác áp lực. Nàng chỉ đành đi lên trước để hòa giải

"Hiểu lầm rồi, mọi người đừng căn thẳng, thả lỏng ra nhé"

Giọng nói của Thanh Nguyền cực kì trong trẻo và nhẹ nhàng, đặc biệt là dễ nghe khiến tâm tình người khác bình tĩnh không ít.

Thanh Nguyền:"Tất nhiên chúng ta không phải binh sĩ Bán Nguyệt gì hết. Người trong nhóm của ta toàn học thuật kỳ môn độn giáp. Các ngươi là thương nhân bình thường, chúng ta cũng chỉ là đạo nhân bình thường, không có ác ý gì hết, đều là người tìm chỗ tránh gió như nhau cả, lại đúng lúc vào cùng một hang động mà thôi."

Sau nhiều lần giải thích và đảm bảo, bấy giờ sắc mặt cả đám thương nhân mới dịu xuống.

Ai ngờ, Tam Lang bỗng nhiên cười nói: "Đâu nào, ta thấy mấy vị thương nhân này đâu có bình thường, khiêm tốn rồi."

Mọi người không hiểu mô tê gì, đưa mắt nhìn hắn. Tam Lang nói: "Cửa ải Bán Nguyệt chẳng phải "Mỗi lần qua cửa ải, mất tích hơn phân nửa" sao. Thừa biết có lời đồn này mà còn dám băng qua đây, can đảm quá còn gì. Làm sao bình thường cho được?"

Nghe vậy, Trịnh lão bá nói: "Anh bạn trẻ, điều này thì chưa chắc. Thật ra cũng có một vài đội buôn băng qua đây bình an vô sự đấy."

Tam Lang nói: "Ồ?"

Trịnh lão bá nói: "Chỉ cần tìm đúng người dẫn đường, đừng vào nhầm lãnh địa trước đây của nước Bán Nguyệt là được. Cho nên lần này qua cửa ải, chúng ta đã đặc biệt tìm một người địa phương dẫn đường."

Thiếu niên Thiên Sinh kia nói: "Đúng thế! Còn phải xem người dẫn đường nữa. Dọc đường này may nhờ có A Chiêu ca, huynh ấy dẫn chúng ta tránh được rất nhiều cát lún, khi nãy vừa thấy gió bắt đầu thổi, huynh ấy đã vội vàng dẫn chúng ta tìm chỗ trốn, nếu không bây giờ biết đâu chúng ta đã bị cát chôn sống rồi."

Tạ Liên nhìn thoáng qua, vị A Chiêu dẫn đường cho đội buôn vô cùng trẻ tuổi, ước chừng mới hai mươi, trời sinh mặt mày tuấn tú chất phác, được mọi người khen cũng không có biểu hiện gì, chỉ cúi đầu nói: "Có gì đâu, chức trách cả thôi. Hy vọng qua trận gió này, lạc đà và hàng hóa của mọi người cũng không có việc gì."

"Nhất định không có việc gì!"

Tạ Liên cùng Tam Lang vì rảnh rỗi lại quay sang nhìn phiến đá dịch nghĩa tiếp. Mặc dù Thanh Nguyền có thể dịch nhưng nàng không thuộc được nhiều từ như Tạ Liên mặc dù nàng là người Bán Nguyệt

Thanh Nguyền không thấy bản thân giúp được gì chỉ đành cầm bùa lửa đi một vòng trong hang xem xét. Từ đằng sau bỗng nhiên mũi nàng giật giật, ngửi được mùi vị là lạ, vừa quen thuộc vừa nguy hiểm

Không cần ai nói Thanh Nguyền cũng biết chắc đó là thứ gì, đặc biệt là còn có độc cực mạnh. Nàng vừa quay đầu lập tức thấy phía trên đất cát, một con rắn dài màu sắc sặc sỡ bỗng dưng cuộn tròn nằm ở đó!

Lúc này cũng có người phát hiện ra điều lạ khi Thanh Nguyền rọi ngọn lửa, lập tức hét chói tai lên khiến mọi người trong hang cùng lúc nhao nhao cả lên

Thanh Nguyền nháy mắt một cái bên tay đã xuất hiện cung tên, ngay lập tức một mũi tên phóng ra, trúng vào cơ thể của con rắn đó rồi ghim chặt trên đất

Hành động của nàng quá nhanh khiến ai cũng phải giật mình.

Tam Lang thế mà còn rất có ý vị gỡ mũi tên của Thanh Nguyền ra cầm con rắn chơi chơi, thẩm chí còn xem xét như thể đang nhìn thứ đồ chơi gì đó vui lắm, thiếu điều muốn thắt nơ bướm luôn rồi

Tạ Liên:"Tam Lang đệ đừng nghịch, nguy hiểm lắm"

Thanh Nguyền im ru trố mắt nhìn:....Hảo trâu bò!!! Nó là rắn đuôi bò cạp đấy!

Tam Lang lại cười nói: "Không có gì đâu, ca ca đừng lo. Rắn đuôi bò cạp này là đồ đằng của quốc sư Bán Nguyệt, hiếm khi có cơ hội, dĩ nhiên phải quan sát tỉ mỉ rồi."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Đồ đằng của quốc sư Bán Nguyệt?"

Tam Lang nói: "Đúng thế. Nghe đâu quốc sư Bán Nguyệt kia, chính vì có thể điều khiển loại rắn đuôi bò cạp này, người dân Bán Nguyệt mới cho rằng ả pháp lực vô biên, bái ả làm quốc sư."

Vừa nghe hai chữ "điều khiển", Tạ Liên lập tức cảm thấy không ổn, nghĩ thầm hễ nói đến "điều khiển", xưa giờ toàn là một nhóm lớn một mảng lớn, y vội nói: "Bây giờ mọi người mau ra ngoài trước, chỉ sợ rắn đuôi bò cạp này không phải chỉ có một con..."

Tạ Liên còn chưa nói hết một câu, chợt nghe một tiếng hét thảm: "Á!!!"

Vài người nhao nhao hoảng hốt kêu lên: "Rắn!" "Nhiều rắn quá!" "Chỗ này cũng có!"

Trong bóng tối, bảy tám con rắn đuôi bò cạp màu tím đỏ im hơi lặng tiếng bò ra.

Nam Phong và Phù Dao tung hai ngọn lửa qua, một đốm lửa lớn nổ tung trong trong hang động, Tạ Liên nói: "Ra ngoài!"

Mọi người nào dám nán lại trong hang động, ai cũng vắt giò lên cổ chạy ra ngoài. Cũng may sắc trời ngả về chiều, cơn gió lốc kia đã đi xa từ lâu, bão cát bên ngoài cũng nhỏ hơn nhiều, đám người vội rút về phía gò đất trống. Chạy một hồi, Tạ Liên đang suy nghĩ đúng là nói cái gì tới cái đó, Trịnh lão bá mà Thiên Sinh đang dìu bỗng dưng ngã xuống. Tạ Liên xông lên trước, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trịnh lão bá mặt mày đau đớn, run rẩy giơ tay lên. Tạ Liên nắm tay ông lão nhìn một cái, lòng tức thì chùng xuống, chỉ thấy hổ khẩu của ông lão hiện màu tím đỏ, sưng phù lên cao, có thể miễn cưỡng trông thấy một lỗ nhỏ bé xíu trên chỗ sưng, vết thương nhỏ như thế, e rằng bị đâm trúng cũng không phát hiện ngay được, y lập tức nói: "Mọi người mau kiểm tra trên người mình có vết thương nào không, nhỡ có thì mau dùng sợi dây buộc lại!"

Thanh Nguyền lập tức rút dây buộc tóc của mình ra cột chặt tay của Trịnh lão bá. Thiên Sinh hoảng đến độ kêu to: "Bá bá, bá bá không sao chứ?! A Chiêu ca, bá bá sẽ không chết đâu phải không?!"

A Chiêu lắc đầu, nói: "Bị rắn đuôi bò cạp cắn trúng, trong vòng hai canh giờ, nhất định sẽ chết."

Thiên Sinh ngớ ra, hỏi: "Vậy... vậy làm sao bây giờ?"

Trịnh lão bá là thủ lĩnh đội buôn, các thương nhân cũng sốt ruột hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này cho ông ấy uống thuốc rồi cơ mà?"

Nam Phong nói: "Cái mà ta cho ông ấy uống không phải thuốc giải, chỉ tạm thời kéo dài tính mạng thôi. Tối đa có thể giúp ông ấy kéo hai canh giờ thành mười hai canh giờ."

Các thương nhân loạn hết cả lên: "Chỉ có mười hai canh giờ?" "Nói vậy chẳng phải chỉ có thể chờ chết như thế sao?" "Độc này không cứu được sao?"

Lúc này, Tam Lang từ từ đi tới, nói: "Cứu được."

Mọi người đua nhau nhìn về phía hắn. Thiên Sinh mừng rỡ, quay đầu nói: "Chiêu ca, nếu cứu được sao huynh không nói sớm, dọa ta sợ muốn chết!"

A Chiêu không nói lời nào, lẳng lặng lắc đầu một cái. Tam Lang lên tiếng: "Dĩ nhiên hắn không tiện nói rồi. Nếu người trúng độc có thể cứu được, nhưng có lẽ người khác sẽ không cứu, vậy thì phải nói thế nào đây?"

Tạ Liên hỏi: "Tam Lang, vậy phải nói thế nào?"

Tam Lang nói: "Ca ca, huynh biết lai lịch của rắn đuôi bò cạp này chứ?"

Vòng vo giải thích một chút thì mới biết có một loại cỏ tên Thiên Nguyệt có khả năng giải độc, nhưng truyền thuyết thì đều là ảo tưởng cả.

Với tình thế cấp bách như vậy, tất cả thương nhân chỉ đành đánh liều tin vào cái truyền thuyết huyền ảo ấy.

Thanh Nguyền vẫn còn đang mò trong túi của mình xem có thuốc cầm cự lâu thêm chút hay không, nhưng mò được chút lại thấy đến lượt Tạ Liên bị rắn đuôi bò cạp đâm trúng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro