29: Mưu Chồng Mưu
Chương 29
===============
Quán cà phê nằm trên tầng cao nhất của khách sạn “Stellar”, nơi chỉ phục vụ giới tài phiệt Hải Thành.
Mùi cà phê Arabica hòa lẫn với hương gỗ trầm phảng phất trong không khí, thứ hương đắt đỏ khiến người ta chỉ cần hít sâu một hơi đã cảm thấy như bước vào một thế giới khác.
Nơi mà mọi sự gặp gỡ đều đầy rẫy tính toán, không có chỗ cho những câu chuyện phiếm đời thường.
Cửa kính cao kịch trần phản chiếu ánh chiều sắp tắt, kéo dài bóng hai người đàn ông đối diện nhau.
Cố Trạch, người con thứ hai của Cố lão gia tử. Nhiều năm qua ở Cố thị hay Cố gia đều là một dáng ‘phẳng lặng như nước’, đối với quyết định của ba hay anh trai đều chưa từng phàn nàn.
Kể cả, phải tận khi Cố Giai Hi rời khỏi Cố thị, con trai ông ta Cố Minh Khang mới được đề bạt lên vị trí giám đốc. Chuyện như vậy là người khác sẽ thấy bất mãn, nhưng Cố Trạch thì không.
Người ngoài nói, Cố Trạch không ham tranh đấu, cả nhà ba người sống đến hòa thuận. Người tinh tường liền biết, mọi sự yên ắng đều là dấu hiệu của điềm báo, một cơn sóng ngầm hay cơn bão lớn được hình thành từ những ngày trời quang manh tạnh.
Ngồi đối diện là Cố Minh Viễn, áo vest đen chỉnh tề nhưng thần sắc mệt mỏi, từng sợi tóc mai bạc sớm, ánh mắt vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo của kẻ từng ngồi ở vị trí cao nhất trong hệ thống điều hành Cố thị.
Hiện tại, ông chính là kẻ đang chống đỡ cơn sóng lớn đang từng ngày vùi dập một đế chế tưởng chừng như bất bại.
Việc làm của Cố Hoài Sâm không còn đường vãn hồi. So với việc đề bạc Cố Giai Hi lên nắm quyền, Cố Minh Viễn tình nguyện cùng em trai liên thủ.
Dù rằng ông ta đủ thông minh để biết được, đứa em này chẳng hề ‘bình đạm’ như cách nó biểu hiện.
Bàn cờ hay phải đánh đến cuối trận, trong chuyện này vốn chưa phân định nổi thắng và thua.
Tiếng muỗng chạm vào tách sứ vang lên khẽ khàng. Cố Trạch nhấp một ngụm cà phê, giọng ông ta trầm thấp mà rõ ràng
“Anh cả hẹn em đến đây không phải chỉ để ngồi uống cà phê ngon và thưởng cảnh đẹp phải không?”
Cố Minh Viễn nhấc mắt lên, nhìn đứa em trai trước mặt. Cái nhìn ấy chứa thứ mệt mỏi giấu sau tầng khói đặc, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể sụp đổ.
Ông gác chân, tay đan lại, giọng nói mang theo chút trào phúng nhưng không hề che được sự cẩn trọng.
“Phải. Nếu tôi chuyển cho Minh Khang số cổ phần trong tay, em có thể đảm bảo rằng thằng bé sẽ làm nên việc hay không?”
Cố Trạch khẽ cười, ánh mắt ông ta nửa ấm nhưng cũng ẩn chứa sự lạnh lẽo của một con dao được ngâm trong băng tuyết suốt nhiều năm
“Anh trai khéo đùa. Minh Khang từ nhỏ tư chất đã bình thường, muốn thằng bé nắm quản cả một Cố thị mấy ngàn nhân sự. Chuyện này e là quá sức. Em cho rằng vẫn nên thuận theo cổ đông đề bạt. Để Giai Hi trở về nắm quyền.”
Ông ta bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện được sự chu toàn cho đại cuộc.
“Con bé xét thân phận, năng lực đều vô cùng hợp lý, còn có Thẩm thị ở phía sau con bé chống đỡ. Như thế nào cũng là chuyện tốt, vì sao anh trai nhất quyết không tán đồng?”
Ngón tay Cố Minh Viễn khẽ gõ lên thành tách, từng nhịp như tiếng đồng hồ đếm lùi
“Hai mươi bảy năm qua Cố gia đối với nó thế nào em không rõ sao? Mệnh cách của nó lớn, một khi nó nắm được quyền sinh sát em nghĩ chuyện năm xưa có phơi bày ra ánh sáng không?”
Cố Minh Viễn hơi nghiêng người về phía trước. Ánh mắt ông sâu và lạnh như một kẻ đã nắm tất thẩy trong bàn tay.
“Chuyện của Hoài Sâm không ngoài dự liệu có dấu chân của nó. Tránh cho đêm dài lắm mộng, ta vẫn cảm thấy em nên để con gái nhỏ của em trở về.”
Chỉnh lại vạt áo vest trên người. Nụ cười trong mắt Cố Minh Viễn như mềm đi một nửa khi nhắc đến Cố Mặc Sênh – cô gái vẫn luôn được Cố Trạch nuôi ở bên ngoài, em gái của Cố Minh Khang – viên minh châu đích thật của Cố gia.
Giọng Cố Minh Viễn lần nữa vang lên
“Bảo Mặc Sênh trở về, ta sẽ một lòng hỗ trợ con bé lên nắm quyền Cố thị. Ngoài ra, những chuyện khác đều không có khả năng.”
Thời điểm Cố Minh Viễn rời khỏi quán cà phê, Cố Trạch vẫn còn ngồi đấy. Dáng vẻ âm trầm nửa tối – nửa sáng của ông ta càng khiến không khí trong phòng trở nên bí bạch.
Qua hồi lâu, Cố Trạch dùng điện thoại vuốt nhẹ màn hình, qua vài giây một giọng nữ trong trẻo bên kia liền vang lên
[Ba, người gọi con giờ này là có việc gì?]
“Con yêu, cá đã cắn câu”
Ánh mắt Cố Trạch nhìn đến những ánh đen nối tiếp nhau trải dài dưới mặt đường, khóe môi cười lạnh một tiếng
“Đã đến lúc cho bác cả con thấy…cái giá của sự ích kỷ là như thế nào?”
Cuộc gọi kết thúc. Cố Trạch rút nhẹ điếu xì gà ra khỏi bao, ông ta không châm lữa nhưng lại kẹp nó giữa hai đầu ngón tay, âm thanh gõ lạch cạch vang lên trên mặt kính.
Cố gia đã đến lúc nên thay máu rồi…..
Sau nhiều ngày trong đợi. Buổi tiệc khai trương trụ sở của Quỹ đầu tư Hoàn Cầu cũng đến ngày diễn ra.
Trước sảnh lớn của khách sạn Quốc tế Regalis, thảm đỏ trải dài đến tận lối vào, hàng trăm ống kính máy ảnh chớp liên hồi.
Tập đoàn Hoàn Cầu – một trong những cái tên quyền lực nhất trong lĩnh vực đầu tư tài chính khu vực châu Á – Thái Bình Dương đang tổ chức buổi tiệc khai trương trụ sở chính tại Hải Thành.
Đây không chỉ là một buổi lễ thông thường, mà còn là sàn diễn của quyền lực. Các tập đoàn lớn, giới tài phiệt và truyền thông quốc tế đều đổ về nơi này.
Từng cái bắt tay, từng ánh nhìn, đều ẩn chứa những giao dịch ngầm mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu.
Bên trong đại sảnh, ánh đèn pha lê đổ xuống lấp lánh, hòa cùng tiếng nhạc Jazz du dương, rượu vang hảo hạng được rót liên tục trong những ly thủy tinh mỏng. Không khí vừa xa hoa vừa căng như dây đàn.
Mỗi vị khách có mặt ở đây, phần vì tò mò, phần vì tư lợi cá nhân. Trong tay Hoàn Cầu không chỉ là dự án trọng điểm ở Ninh Thành, mà còn vô số dự án lớn nhỏ. Nếu có thể may mắn chen chân, thì tiền còn sợ không kiếm được sao?
Cố Minh Viễn cùng Tôn Vũ Dao bước vào trong sự chú ý của hàng loạt ống kính phóng viên. Cả hai xuất hiện với phong thái điềm tĩnh được gọt giũa suốt nửa đời người, song bên dưới vẻ ngoài ấy là sự mệt mỏi được che đậy cẩn thận.
Sau lưng họ, vài người trợ lý của Cố thị vội vã theo sau, cố gắng tạo khoảng cách để tránh thu hút thêm sự chú ý không cần thiết. Dù sao thì điểm nóng truyền thông nhiều ngày nay vẫn là Cố gia bọn họ.
Một nhân viên đón khách tiến đến, cúi đầu chào.
“Xin mời Cố tổng và phu nhân vào vực dành cho khách quý đã chuẩn bị sẵn.”
Cố Minh Viễn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua khán phòng một lượt.
Giữa những ánh đèn vàng rực, ông liền nhìn thấy Thẩm Kiến Dương và Từ Thanh Dung, chẳng lạ gì cho sự xuất hiện của Thẩm thị tại đây.
Dự án của Hoàn Cầu ở Ninh Thành còn không phải cùng Thẩm thị bắt tay sao? Cố Minh Viễn vẫn là không hiểu được, rốt cuộc Thẩm Kiến Dương làm sao quen biết với đại diện của Hoàn Cầu để có thể có cú hợp tác này.
Thẩm Kiến Dương đứng cạnh quầy rượu, dáng cao gầy, áo vest được cắt may tinh xảo, từng đường nét đều toát ra khí chất của người đã quen với những buổi tiệc thế này.
Từ Thanh Dung mặc một chiếc váy dạ hội màu lam nhạt, tóc búi gọn, phong thái dịu dàng nhưng ánh mắt không hề che dấu sự tán thưởng dành cho buổi tiệc.
Long trọng và cầu kỳ, đứa nhỏ A Hi cũng thật dụng tâm mà chuẩn bị.
Khi ánh nhìn của bốn người chạm nhau, không khí xung quanh dường như chậm lại một nhịp. Thẩm Kiến Dương mỉm cười, nụ cười ôn hòa đến mức không thể bắt lỗi, nhưng trong đáy mắt là tầng lạnh nhạt dành cho thông gia của chính mình
“Lão Cố, tiểu tử Hoài Sâm như thế nào rồi?”
Cố Minh Viễn thu lại biểu cảm, gương mặt ông vẫn giữ vẻ bình tĩnh của bậc lão luyện, chỉ có ánh nhìn sâu thẳm thoáng qua một tia cảnh giác mơ hồ.
“Thằng nhóc đó chỉ giỏi gây họa. Vẫn là đang cùng cảnh sát phối hợp điều tra.”
Tôn Vũ Dao đứng bên cạnh, tay khẽ siết chiếc ly pha lê, mặt hơi tái. Từ Thanh Dung nghiêng đầu liếc nhìn, nụ cười lịch sự nơi khóe môi bà càng khiến sự im lặng trở nên gượng gạo hơn.
Lời nói của Cố Minh Viễn nghe qua khách khí, nhưng mỗi chữ đều như mang theo tầng sóng ngầm. Ông đảo mắt một vòng quanh sảnh, giọng mang theo tò mò vang lên
“Giai Hi cùng nha đầu Tư Nghiên không đến sao?”
Từ Thanh Dung khẽ nghiêng người, giọng bà mềm mại, từng chữ như lướt qua mặt nước.
“Hai đứa nhỏ ấy sẽ đến sau.”
Bà đặt ly rượu xuống, ánh nhìn khẽ chuyển qua Cố Minh Viễn, không giấu được ẩn ý sâu xa.
“Tôi nghe nói hội đồng quản trị của Cố thị đều đồng loạt đề bạc A Hi trở lại. Con bé thời gian này vẫn ở Thẩm gia dưỡng sức, nếu quay lại làm việc thật hi vọng Cố tổng cùng phu nhân chú ý đến con gái nhiều một chút. Đừng để Thẩm gia chúng tôi phải đến đòi người một lần nữa.”
Nụ cười của bà dịu dàng, nhưng trong mắt lại là thứ ánh sáng sắc như dao.
Tôn Vũ Dao cười đến gượng gạo.
Lời nói đanh thép như thế này còn không phải nói rằng Thẩm gia bọn họ có bao nhiêu coi trọng Cố Giai Hi. Rác thải ở Cố gia qua nhà khác liền thành châu báu sao?
Cố Minh Viễn khẽ nhếch môi, nụ cười hời hợt thoáng qua, song chỉ có ông biết lòng bàn tay mình đã siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Bà thông gia không cần lo lắng. Chuyện vẫn còn chưa quyết định. Vẫn là chờ cuộc họp tiếp theo.”
Tiếng nhạc du dương trong sảnh tiệc vang lên, mùi champagne hòa cùng hương nước hoa cao cấp len lỏi khắp không gian. Ánh đèn pha lê từ trần chiếu xuống, phản chiếu trên những ly rượu và tà váy dạ hội rực rỡ.
Buổi tiệc khai trương của Hoàn Cầu thu hút hầu hết giới thương giới Hải Thành. Mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh cái tên “Hoàn Cầu” và lời đồn về người giữ quyền điều hành mới của tập đoàn này – một nhân vật chưa từng lộ mặt trên phương tiện truyền thông.
Khi cánh cửa lớn mở ra, hai bóng người sánh bước đi vào giữa dòng ánh sáng.
Cố Giai Hi mặc một bộ Hán phục cách tân, màu trắng trang nhã, họa tiết được thiêu nổi đầy tính nghệ thuật. Trên tay nàng vẫn là tràng hạt bạch ngọc, động tác khẩy của đầu ngón tay và nhịp chân gần như hòa làm một. Tóc nàng vấn cao, khí chất thanh lãnh gần như cướp mọi ánh nhìn của hội trường.
Nàng xuất hiện một mình đã là sự thu hút, bên cành còn là vị tiểu thư nổi tiếng nhất Hải Thành. Chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi, thiết kế ôm trọn đường cong tinh tế, vóc dáng xuất chúng của nàng như được tôn lên mấy phần.
Cả hai khoác vai không quá thân mật nhưng đủ để biết họ là một đôi. Mọi ánh mắt trong hội trường nhất thời đều tề tựu về sự xuất hiện này.
Giữa những tiếng bàn tán rì rầm, một vài người đưa mắt nhìn nhau, giọng nói nhỏ đủ để hai người kia không nghe rõ
“Người đi cùng Thẩm gia nhị tiểu thư là người thời gian trước được gã đến nhà họ Thẩm sao? Cố gia trưởng nữ - một người không danh, không phận!”
“Tôi là nhìn thấy cái gì đây? Chẳng phải trong giới có lời đồn Cố gia trưởng nữ không được lòng người hôn phối sao?”
“Khoan đã, cô ta đã bị đuổi khỏi Cố thị do sơ suất trong công việc, ngày hôm nay xuất hiện ở đây là thật sự bám rễ nhà họ Thẩm sao?”
Những lời xì xào ấy không lớn, nhưng đủ để người có tai nghe đều cảm nhận được. Thẩm Tư Nghiên nghiêng đầu liếc qua, ánh nhìn nàng thoáng trầm xuống, nhưng chỉ một giây sau lại cong môi cười nhạt, kéo tay Cố Giai Hi đi sâu vào bên trong sảnh
“Trong mắt bọn họ chị vô dụng đến vậy sao Cố Giai Hi? Nhìn xem, họ nói chị không đáng một xu. Có cần em xé rách miệng họ không?”
Cố Giai Hi hơi nghiêng đầu, nụ cười nhạt đến mức gần như tan trong ánh đèn. Giọng nàng như lướt qua vành tai của người bên cạnh mà vang lên
“Không sao. Họ không quan trọng. Quan trọng là em có cảm thấy chị vô dụng không?”
Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến tim Thẩm Tư Nghiên khẽ run. Nàng rút lại, nàng không phải muốn xé miệng đám người kia mà là Cố Giai Hi. Nàng muốn xét nát cái miệng ăn nói mập mờ của chị ta.
“Em chỉ cảm thấy chị nên ngậm miệng lại là được”
Nàng liếc xéo một cái, bước chân nhanh hơn một nhịp.
Trong ánh flash của hàng trăm ống kính, mỗi bước chân của họ như được dệt bằng ánh sáng. Cố Giai Hi chủ động chào hỏi trước tiên, nàng cúi nhẹ đầu, thái độ vừa vặn không nhìn ra sự ‘xé rách’ từ bên trong.
“Ba, mẹ, hai người vẫn khỏe chứ?”
Cố Minh Viễn siết chặt ly rượu trong tay, nụ cười treo trên môi ông ta cứng như tượng sáp. Nhưng lời nói bật ra khỏi miệng lại vô cùng nhã nhặn. Là một dạng phụ tử tình thâm
“Vẫn khỏe. Chỉ là chuyện em trai con có chút rắc rối. Thằng bé không nên thân đó đã bị ta cấm túc ở nhà.”
Ông ta dừng lại một lúc, ánh mắt rớt vào bàn tay đang khoác hờ của Thẩm Tư Nghiên. Mang theo sự hào hứng hiếm có mà lên tiếng
“Hai đứa xem ra cũng rất hòa thuận. Vậy mà thời gian trước, ba cứ nghe những tin đồn thất thiệt. Nhìn hai đứa như vậy, bậc trưởng bối như chúng ta cảm thấy mãn nguyện.”
Từ Thanh Dung mỉm cười lên tiếng, bà đặt nhẹ một tay lên vai gầy của Cố Giai Hi mà vỗ nhẹ.
“Chỉ là những tin đồn thất thiệt. Đứa nhỏ này xét ở mặt nào cũng thật ưu tú, có được con bé phải nói rằng Thẩm gia đã tích không ít Phước phần từ mấy kiếp trước.”
Một câu này vã thẳng vào mặt Cố Minh Viễn và Tôn Vũ Dao. Với bọn họ là một ‘sát mệnh’ nhưng với người khác lại là ‘phước phần’. Tôn Vũ Dao trưng ra nụ cười gượng gạo, giọng bà trầm nghe không rõ tâm tình
“Được vậy thì tốt. Chỉ sợ con bé này làm phiền ông bà thông gia thôi.”
“Không phiền.”
Thẩm Kiến Dương tức thì giơ tay bác bỏ. Nụ cười ông ôn hòa mà kiên định, từng chữ phát ra đều mang theo sức nặng khiến người khác không thể phản bác.
“Năng lực của Giai Hi rất tốt, rõ ràng là nhân trung long phụng. Dự án cảng biển Ninh Thành, cũng nhờ con bé mà Thẩm gia có được một chân. Ông nói xem, sao có thể là là làm phiền?”
Không khí quanh bàn lập tức lặng đi một nhịp. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê rọi xuống, phản chiếu lên ly rượu trong tay mỗi người, như thể những tia sáng ấy đang cắt qua mặt nước phẳng lặng mà giấu dao bên dưới.
Cố Minh Viễn mím môi, sắc mặt ông ta giữ nguyên vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt đã sầm lại. Tôn Vũ Dao cố mỉm cười, nhưng ngón tay vẫn run khẽ quanh thành ly. Qua vài giây, ông ta mới mỉm cười sâu kín
“Như vậy thật tốt.”
Cố Giai Hi vẫn giữ nụ cười mỏng trên môi, nàng nhã nhặn lên tiếng. Mỗi câu đều đầy đủ lễ độ, nhưng lại khiến hai vị phụ mẫu thân sinh hận đến siết chặt khớp tay
“Chuyện cảng biển con vẫn nên tạ lỗi cùng ba mẹ. Con đã cố gắng tranh thủ quan hệ cùng sở trưởng Dương, nhưng ông ấy nói sao cũng không đồng ý cách làm việc của Hoài Sâm.”
Nàng dừng lại một nhịp, ánh mắt nhìn Cố Minh Viễn không còn phẳng lặng như trước, thay vào đó là sự sắc bén khiến ly rượu trên tay ông ta lung lay, chất lỏng sóng sánh va vào thành ly như thủy triều đánh thẳng vào bờ
“Nhưng cũng thật may, nếu không chuyện của Hoài Sâm ở hiện tại khó mà có câu trả lời cho sở trưởng Dương.”
Không khí như đặc quánh lại. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm cả bàn tiệc, chỉ còn tiếng đàn violin xa xa vọng đến, nhẹ mà chói tai.
Tôn Vũ Dao là người đầu tiên phá tan im lặng, giọng bà run nhẹ, mang theo chút uất nghẹn giấu dưới lớp dịu dàng.
“Đúng là thằng nhóc đó không nên thân.”
Thẩm Tư Nghiên khẽ cười, nụ cười nàng lạnh và mảnh như đường cắt của lưỡi dao
“Nào phải không nên thân thông thường. Mẹ vợ, con nghĩ rằng mẹ vẫn nên dạy dỗ lại em trai thì hơn.”
Giọng nói ấy nhẹ, nhưng rơi xuống như viên sỏi ném thẳng vào mặt hồ đã căng. Cố Minh Viễn và Tôn Vũ Dao đồng thời siết chặt ly rượu, khóe miệng vẫn cười, song mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ. Tôn Vũ Dao từng chữ bật ra khỏi miệng
“Chuyện này là nhất định”
Một khoảng lặng như hút sạch không khí. Thẩm Kiến Dương nâng ly rượu, nụ cười ông ôn hòa, mang theo ý muốn khép lại
“Thôi nào, chuyện đó vẫn nên để cảnh sát phân xử. Chúng ta đến đây để chúc mừng tập đoàn Hoàn Cầu mà phải không?”
Đúng lúc ấy, ánh sáng trong đại sảnh chuyển nhẹ. Tiếng nhạc dạo lễ vang lên, MC bước lên bục chính giữa, giọng nói chuyên nghiệp vang qua hệ thống loa trong trẻo, át đi mọi lời bàn tán nhỏ.
“Thưa quý vị khách quý, xin mời tất cả hướng tầm nhìn về sân khấu chính! Sau đây, xin trân trọng giới thiệu người đại diện tập đoàn Hoàn Cầu tại Trung Quốc, Tổng Giám đốc điều hành — Ôn Sương tiểu thư!”
Âm thanh vỗ tay vang dội như sóng. Dưới ánh đèn pha lê, một bóng dáng nữ nhân trong bộ suit màu lam nhạt chậm rãi bước lên khán đài.
Dáng người thanh mảnh, bước đi điềm tĩnh, ánh mắt sáng mà vững vàng. Ôn Sương khẽ cúi đầu chào, từng động tác đều toát lên khí chất của người được đào tạo bài bản
“Thay mặt Hoàn Cầu, tôi chân thành cảm ơn sự có mặt của các vị khách quý, các vị lãnh đạo và gần trăm tập đoàn lớn nhỏ ở Hải Thành. Hải Thành là trọng điểm kinh tế của cả nước nói riêng và khu vực Châu Á nói chung., chúng tôi hi vọng thời gian tới sẽ mang đến những dự án tiềm năng, góp phần thúc đẩy sự phát triển thêm phần vượt bậc.”
Giọng nói của cô vang lên trong trẻo
mà dứt khoát. Từng chữ như được cân chỉnh chính xác, không thừa không thiếu.
Dưới ánh nhìn của hàng trăm khách mời, Ôn Sương tiếp tục phần phát biểu, còn ở góc khuất phía sau sảnh lớn, Cố Giai Hi chỉ lặng lẽ quan sát với nụ cười tán thưởng trên môi.
Ánh đèn không chiếu đến nàng. Nàng đứng giữa dải sáng và bóng tối, ánh mắt bình thản nhìn lên Ôn Sương trên sân khấu, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của nàng.
Thẩm Tư Nghiên nghiêng đầu, ánh nhìn liếc sang người bên cạnh
“Ôn học tỷ là người đại diện, nói vậy người đứng cạnh tôi đây là chủ…”
Thẩm Tư Nghiên nghiêng đầu, ánh nhìn liếc sang người bên cạnh, đầu ngón tay nàng đưa lên môi làm một động tác im lặng, giọng nàng trầm mà khẽ
“Chưa phải lúc.”
Thẩm Tư Nghiên nghe mà lòng dâng lên một cảm giác khó tả, thần thần bí bí làm gì?
Ánh đèn sân khấu dần hạ xuống, âm thanh trong đại sảnh cũng lắng lại. Nhưng chỉ vài phút sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, truyền thông Hải Thành như bùng nổ
Trên mạng xã hội, hashtag #HoànCầu_Đặt_Trụ_Sở_Tại_HảiThành leo thẳng lên top đầu bảng xu hướng chỉ trong nửa giờ.
[Tập đoàn Hoàn Cầu chính thức xác nhận việc đặt trụ sở đại diện tại Trung Quốc — đánh dấu bước chuyển mình mạnh mẽ trong thị trường tài chính khu vực.]
[Lễ khai trương sang trọng, quy tụ hàng trăm nhân vật quyền lực của giới thương nghiệp và đầu tư quốc tế.]
Một số tờ báo điện tử lớn nhanh chóng đăng tin nóng kèm hình ảnh của Ôn Sương, người đại diện vừa có bài phát biểu ngắn gọn nhưng đầy uy thế. Cái tên “Hoàn Cầu” lập tức trở thành biểu tượng của dòng vốn mới đổ vào Hải Thành — ổn định, an toàn và bí ẩn
Ở bản tin tài chính cuối ngày đã dành hẳn một phần để nói về tập đoàn Hoàn Cầu và cú bắt tay không lường nổi với Thẩm thị.
Người trong ngành gọi đây là hổ mọc thêm cánh, người ngoài ngành thì tò mò giữa Thẩm gia và Hoàn Cầu từ khi nào lại có giao hảo.
Luồng người tấp nập đổ ra từ cửa nhập cảnh, tiếng bánh vali lăn trên nền gạch lạnh, hòa cùng tiếng loa thông báo chuyến bay tạo thành bản nhạc hỗn loạn của sân bay quốc tế Hải Thành
Cánh cửa khu VIP khẽ mở ra, và bước ra đầu tiên là một nữ nhân trẻ tuổi, dáng cao, vai thon, trên người khoác chiếc trench coat màu be nhạt.
Từng bước đi của cô ta đều mang theo sự tự tin được nuôi dưỡng trong nhung lụa, ngạo mạn mà không thô thiển, dịu dàng mà ẩn giấu gai nhọn.
Người trợ lý bên cạnh vội vàng cúi người, giọng cung kính
“Tiểu thư, xe của Cố tiên sinh đã chờ sẵn ở ngoài”
Cô tháo kính râm, đôi mắt sáng trong nhưng lại mang nét tinh quái như thể luôn biết mình đẹp và là nhân vật chủ chốt của mọi vấn đề.
Khi ánh sáng chiếu lên gương mặt, nét cười nơi khóe môi cô ta vừa dịu dàng vừa khiến người khác thấy bất an, là một kiểu dáng vẻ nhìn qua thật đẹp mắt nhưng chạm vào không khéo lại ăn đau.
Một chiếc xe Bentley đen dừng trước cổng VIP. Cửa xe mở ra, Cố Mặc Sênh khẽ nhấc cằm, nụ cười ẩn giấu nơi khóe môi như đóa hoa nở trong gió lạnh.
Cố Mặc Sênh tiểu thư dòng chi hai của Cố gia. Con gái của Cố Trạch – viên minh châu thật sự của Cố gia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro