14.
Luffy đạp tung cánh cửa chính của Arlong Park, giọng nói vang lên đầy khí thế: "Arlong là thằng nào?"
Những người dân từng bị Arlong nô dịch vừa kinh hãi vừa phấn khích. Đây quả thật là một cảnh tượng hả giận! Hành động của Luffy giống như một cú đá thẳng vào thứ "uy tín" mà Arlong đã cố gắng xây dựng bấy lâu nay. Giờ đây, tất cả bọn họ đều chỉ có một suy nghĩ—dù Arlong có mạnh cỡ nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không thể đánh bại người đàn ông tương lai sẽ trở thành Vua Hải Tặc!
Và không chỉ Luffy, mà cả thế giới rộng lớn này còn có rất nhiều cường giả khác cũng đang hướng về nơi này. Hải quân, hải tặc, thậm chí là Quân Cách Mạng—bọn họ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng tự do, thoát khỏi những năm tháng bị áp bức.
Nhưng vẫn có kẻ lo sợ, "Nhỡ như Arlong biết không còn đường thoát, hắn liều chết cùng chúng ta thì sao? Chúng ta đâu có sức mạnh để chống lại hắn!"
Lời này vừa dứt, lập tức có người phản bác, "Ngươi có thể cam chịu làm nô lệ, nhưng chúng ta thì không! Chúng ta càng không muốn con cháu mình lớn lên trong bóng tối! Cho dù có phải chết, chỉ cần có người có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt của Arlong, chỉ cần được nếm trải tự do dù chỉ trong một giây—vậy cũng đủ rồi!"
Rayleigh ngồi một bên lắng nghe, khẽ cười bất đắc dĩ, "Quả nhiên lại là chính diện chiến đấu sao?" Ông đã quá quen với phong cách của băng Mũ Rơm. Nếu có thể đương đầu trực diện, họ tuyệt đối sẽ không vòng vo. Trong đầu họ căn bản không tồn tại khái niệm đánh du kích hay né tránh.
Thật sự, về một phương diện nào đó, họ rất giống một người mà Rayleigh từng biết—một kẻ cũng mang lại cho ông không ít đau đầu!
Luffy tung một quyền mạnh mẽ, đấm bay Arlong, giọng nói vang lên đầy kiên quyết, "Không được làm hoa tiêu của ta khóc!"
Nami giật mình ngẩng đầu. Tên ngốc này… hắn căn bản chẳng biết gì cả!
Hắn không biết Arlong đã gây ra bao nhiêu tội ác. Hắn không biết những người ở đây đã khổ sở thế nào. Hắn không biết ngôi làng này đã trải qua bao năm tháng trong đau đớn. Luffy cái gì cũng không biết. Nhưng hắn cũng chẳng cần phải biết. Hắn chỉ cần một lý do duy nhất để chiến đấu, chính là Arlong đã làm đồng đội của hắn khóc.
Vậy nên hắn không thể tha thứ.
Nami đưa tay che miệng, nước mắt vốn đã dần khô lại lần nữa tuôn rơi. Tại sao chứ? Tại sao thế giới này lại không có Luffy? Tại sao hai năm trước lại không có một Luffy nào đến lôi kéo cô làm hoa tiêu? Đều là Nami....vì sao lại không công bằng như thế?
Rõ ràng mọi thứ đều giống nhau, bọn họ vẫn có thể tìm lại nhau, vẫn có thể cùng nhau tụ họp. Sanji, Usopp, Zoro—họ vẫn sẽ ở đó, vẫn sẽ là đồng đội của nhau, vẫn sẽ là băng Mũ Rơm. Nhưng chỉ có Luffy là không tồn tại.
Không còn một người có thể cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng cũng có lúc nghiêm túc đáng sợ. Không còn một người luôn tự tin tuyên bố sẽ trở thành Vua Hải Tặc. Không còn một người làm những gì mình thích, khiến người khác vừa bất đắc dĩ vừa không thể nhịn được cười. Trên thế giới này, ngay từ lúc bắt đầu, Luffy đã không tồn tại.
Vì sao lại cho hy vọng, rồi dùng sự thật nghiền nát hy vọng? Thế giới này… tại sao lại tàn nhẫn đến vậy? Từ ngày Bellemere chết trước mặt cô, Nami đã hiểu rõ—cứu rỗi là thứ khó có được nhất trên đời này....Luffy cũng vậy.
【Sanji】: ...Nami tiểu thư, nếu khóc thành tiếng, sẽ có một tên ngu ngốc tức giận lắm đó.
Sanji không cần nhìn cũng biết Nami đang khóc. Hắn không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể nói một câu ngốc nghếch như vậy. Nhưng thực ra, không chỉ Nami—mà chính họ cũng đang đau khổ. Không có Luffy, thế giới này quá không công bằng.
Chiến đấu vẫn tiếp diễn, nhưng Luffy lại quá mức điên rồ! Hắn ném bay Momu, làm sập một góc kiến trúc, rồi tự nhốt mình vào đá phiến. Băng Mũ Rơm mỗi người đối đầu với một kẻ địch, nhưng Arlong, kẻ mạnh nhất, lại chọn cách khác. Hắn ném cả Luffy cùng khối đá xuống biển. Với một kẻ ăn Trái Ác Quỷ, đây chẳng khác nào tuyên án tử.
Smoker đứng nhìn màn hình, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay, không nhịn được mà phun ra một câu: "Tên này... ngu ngốc thật sao?" Mấu chốt trận chiến, lại tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm nhất? Hai chân bị kẹt vào tảng đá mà cũng chết được á? Có sức mạnh đấm bay cả đống gạch đá, không biết tự đập vỡ chỗ mình đang đứng à? Cái kiểu chết lãng nhách này, chỉ có thể là Luffy mà thôi.
Smoker gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, trầm mặc hồi lâu. Nếu Luffy thực sự muốn tiến vào Grand Line…Vậy nghĩa là ta nhất định sẽ gặp hắn. Một đối thủ xứng tầm. Một hải tặc không giống những tên khác—rắc rối, phiền toái, nhưng không phải kẻ xấu. Nếu là hắn… nhất định sẽ leo lên đỉnh cao nhất của thế giới hải tặc.
Vậy thì…Hắn đi đến đâu, ta đuổi theo đến đó.
Tashigi giật mình nhận ra—Smoker hình như không có thái độ ghét bỏ Luffy như với những hải tặc khác. Hắn luôn là kẻ cố chấp, bám trụ tại Loguetown chỉ để tóm gọn những kẻ muốn ra khơi, thậm chí còn cực kỳ ghét hải tặc. Nhưng vừa rồi, cách hắn nói về Luffy… không giống đang nói về một tên hải tặc xấu xa. Hải tặc cũng có loại người như vậy sao?
Luffy và đồng đội không những không tàn ác, mà còn chiến đấu vì những người bị áp bức. Mặc dù mang danh hải tặc, nhưng những gì họ làm lại hoàn toàn không giống người xấu.
Tashigi vô thức nắm chặt thanh kiếm.
Nếu Vua Hải Tặc là người như thế này...Vậy Roger năm xưa—có phải cũng giống như vậy không?
“Nguy hiểm!” Nami siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức rướm máu. Luffy không thể bơi. Ai cũng biết trái Ác Quỷ khiến hắn sợ nước, nhưng không ai hiểu vì sao. Chỉ có một điều chắc chắn, Luffy không thể tự mình trồi lên.
Zoro và Sanji đang chiến đấu.
Đối thủ là Ngư Nhân, chúng quá mạnh khi ở dưới nước. Không ai có thể dễ dàng nhảy xuống cứu Luffy. Thời gian không còn nhiều!
Nami hoảng loạn quét mắt nhìn quanh, rồi lập tức dừng lại ở nhóm dân làng— Nojiko! Genzo! Đúng rồi! Chỉ có họ! Nami cắn môi, trái tim đập dồn dập. Mau đi cứu Luffy! Cô hận không thể có một cái khác bản thân để tự mình lao xuống nước. Nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể cầu nguyện— Rằng Nojiko và Genzo sẽ kịp thời hành động. Rằng Luffy sẽ không chết chìm dưới đáy biển.
"Cao su... Vua Hải Tặc..." Một trong Ngũ Lão Tinh mở miệng, giọng nói âm trầm, như thể đang che giấu một nỗi sợ hãi sâu kín. Hơn nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, nhưng sự chán ghét lẫn bất an vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Danh hiệu "Vua Hải Tặc"—từ lâu đã là cơn ác mộng của Chính Phủ Thế Giới.
Joy Boy... Không thể nào là trùng hợp. Viên trái cây kia—tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!
Trên chiến trường— Zoro dùng Tam Kiếm Phái đánh bại Hachi và Lục Kiếm Lưu của hắn. Thanh kiếm trong tay Zoro—nặng nề và không thể xem thường.
Sanji cũng không hề kém cạnh, món cá của hắn tuyệt hảo, mà cước pháp còn xuất sắc hơn.
Đối thủ của hắn bị đá gãy hết xương sườn, không gượng dậy nổi.
Ở phía khác, nhờ sự giúp đỡ của Genzo và Nojiko, Luffy cuối cùng cũng có cơ hội hít thở trở lại.
Usopp, với kiến thức và kỹ thuật bắn tỉa thiên tài, đã thành công dẫn dụ và đánh lạc hướng kẻ địch.
Băng Mũ Rơm... đang dần xoay chuyển cục diện!
---
"Ohh—thật là một thanh kiếm sắc bén, cùng một kiếm sĩ sắc bén." Aokiji quan sát trận chiến, giọng điệu đầy hứng thú. Zoro, hiện tại chưa phải kiếm sĩ mạnh nhất. Trong những kẻ mà Aokiji từng chạm trán, còn rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn. Chưa kể đến người đang đứng trên đỉnh cao kiếm đạo—Mắt Diều Hâu Mihawk.
Nhưng, kiếm thuật của Zoro rất đáng chú ý. Sự tập trung, ý chí kiên định, và phong cách tấn công sắc bén của hắn—đều rất hiếm thấy. Hắn có tiềm năng trở thành một kiếm sĩ hàng đầu.
Có khả năng trở thành một cường địch đáng gờm. Một ngày nào đó... hắn có thể sẽ đứng trên đỉnh cao. Và khi đó, hắn sẽ là một kình địch của Hải Quân.
Vậy thì... có nên tìm hắn sớm...Và bóp chết hắn luôn không? Aokiji bật cười— Không phải như thế thì chẳng khác nào Akainu sao? Ohara năm xưa, hắn đã chọn một con đường khác. Nhưng nếu như Robin cũng gia nhập băng Mũ Rơm...Aiyaaa... Thật là đau đầu mà.
Rayleigh, Mihawk, Beckman, Yasopp, Garp—mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều không thể phủ nhận sức mạnh của băng Mũ Rơm.
Rayleigh nhìn Zoro, trong lòng không khỏi tán thưởng, "Roronoa Zoro sao?"
"Thật đáng để mong chờ." Thiên phú của hắn với kiếm thuật—khiến Rayleigh nhớ về chính mình thời trẻ.
Và cả Roger. Thanh kiếm của Roger năm đó—sắc bén và vô song. Zoro có thể đạt tới đỉnh cao đó không?
Mihawk nở một nụ cười nhàn nhạt, không tồi, vẫn duy trì tâm thế đó, tiếp tục tiến về phía trước đi, Roronoa. Chờ đến ngày ngươi đứng trước mặt ta lần nữa. Mihawk liếc sang Sanji—
Chân công của hắn cũng không tệ. Thời cơ ra đòn rất tinh tế, sự nhẫn nại đáng kinh ngạc. Đối thủ bị hắn nắm bắt từng sơ hở nhỏ nhất. Đúng là một đầu bếp xuất sắc, nhưng cũng là một chiến binh đáng gờm.
Zoro, Sanji, và Luffy—chính là bộ ba chủ lực chiến đấu của băng Mũ Rơm.
Beckman chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Usopp, "Khả năng ngắm bắn và ứng biến của Usopp vượt quá dự đoán của ta." Thời cơ, đạn dược, phối hợp—hắn đều tính toán rất chu toàn. Thoạt nhìn nhát gan, nhưng thời khắc quan trọng lại luôn đứng ra bảo vệ đồng đội. Beckman nhìn Yasopp, ý cười thoáng hiện. "Con trai ngươi quả nhiên rất giống ngươi."
Yasopp bật cười sang sảng— "Đúng, đúng!" "Usopp nhất định sẽ vượt qua ta, trở thành tay súng bắn tỉa mạnh nhất!" Hắn sẽ trở thành chiến binh trên biển, làm ta và mẹ nó tự hào.
Những lời khoác lác trước kia—tất cả đều sẽ thành sự thật!
"Luffy thật không tệ! Ha ha ha!" Garp cười ha hả, rõ ràng đắc ý. "Chỉ có tôn tử ta mới có thể có những thuyền viên lợi hại như vậy!" "Bọn họ đều đi theo Luffy, ha ha ha!"
Zoro và Sanji lại cãi nhau. Một bên nói đối phương nghe không chỉ huy, cứ đâm đầu xuống biển đánh nhau với cá—bị thương cũng đáng. Bên kia thì quát lại, ngươi thì hay ho gì? Bị thương nặng như vậy mà vẫn cứ lăn xả vào chiến đấu! Hai người đấu khẩu qua lại không ngừng, nhưng cuối cùng—Nami chỉ nói một tiếng cảm ơn. Ngay lập tức—hai kẻ cứng đầu kia đều im bặt, mai danh ẩn tích.
Ace ngẩn người, "Đông Hải còn có những kẻ mạnh như vậy sao?" Mà tất cả bọn họ—đều là đồng đội của Luffy!
Ace không khỏi tự hỏi, nếu không có Luffy, bọn họ đang ở đâu? Có thể còn sống không? Có thể ra biển không?
Có thể tìm được đồng đội? Có thể gặp được người dẫn lối không?
Những nghi vấn đó đành tạm gác lại. Ace càng lúc càng tò mò. Hắn và Luffy sẽ có mối liên hệ gì trong thế giới kia? Còn có...Sabo thì sao? Đáng tiếc, tên kia rời đi quá sớm— còn không kịp chứng kiến những kỳ tích này...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro