Chương 3: Đa tình? Si tình


   Phác Thái Anh đành phải giả vờ ngất, "hung thủ" kia cũng bị tiếng thét chói tai của nàng làm sợ hãi, vội vàng để lại dấu vết trên cổ nàng rồi chạy mất. Long Bình cũng nghi ngờ nàng lai lịch bất minh, nhưng... trong tình cảnh này nếu nói nàng có mưu đồ bất chính thật cũng khó tin.

  Long Bình ôm nàng đặt lên giường, có mấy bước chân, Phác Thái Anh suýt đã mở mắt nhìn cô, trước giờ chưa từng có người nào ôm nàng như vậy.

  Trên giường, Phác Thái Anh giả vờ hôn mê, đột nhiên nàng nghĩ nếu như nói mình xuyên không tới đây, không biết liệu cô có tin?

  Cảm giác được hơi thở bên người, nàng không dám mở mắt, thầm nghĩ đối sách trong đầu. Một đôi tay đang bôi thứ gì đó lên cồ nàng.

  "Tướng quân, Tôn phu nhân không sao, rắn không phải loại kịch độc, phu nhân ngất đi ắt hẳn do sợ hãi quá độ, không đáng ngại."

  "Khụ, nàng... được rồi. Tử Đồng, tiễn đại phu."

  "Vâng thưa Tướng quân."

  Phác Thái Anh làm khách ở Long phủ hai tháng trời, năm ấy nàng hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa cầm binh được bao lâu, nên không thể coi nhẹ sống chết.

  Mỗi lần Long Bình gặng hỏi, nàng đều vờ bị câm, khoa chân múa tay chỉ loạn một hồi, hắn không hiểu, đành cho qua.

  Hai tháng sau đó, Phác Thái Anh vẽ xong toàn bộ bản đồ quân sự bố trí phòng ngự của Liêu Thành. Khả năng trinh sát của nàng, ngay đến Lạp Lệ Sa cũng đánh giá rất cao.

  Long Bình cũng không hề đuổi nàng. Một cô nương yếu đuối, không có nơi để đi, mà cô phải bảo vệ bách tính trong Liêu Thành, nếu đuổi nàng có thể đi đâu đây?

  Tuy Long Bình đã san bằng toàn bộ hoa cỏ nơi rắn có thể ẩn nấp trong phủ, tuy Phác Thái Anh cắn người miệng mềm[1] cũng không thể không cho cô chút thể diện, nhưng hai người cũng chẳng hề trước hoa dưới trăng thề non hẹn biển.

  Trước giờ Long Bình đối với nàng nhã nhặn giữ lễ, khi nói chuyện hòa nhã khiêm tốn, có lúc tươi cười tán dương nàng. Phác Thái Anh vẫn hờ hững làm ngơ, đối với loại người lớn lên trong hoàn cành như nàng, đến bản thân cũng không quá tin tưởng huống hồ...

  Đằng sau Liêu Thành là Vọng Liêu sơn, trên núi có nhiều dã thú và chim muông quý hiếm.

  Đông về, Long Bình hướng dẫn thuộc hạ giúp người dân cùng nhau săn bắn tích trữ lương thực.

  Đến tháng thứ năm, Thành Đào dẫn binh mã công thành. Lúc bấy giờ, mối quan hệ giữa Phác Thái Anh và Long Bình đã rất tốt, nàng đứng trên thành trông hắn dẫn binh nghênh chiến.

  Tay siết chặt Phong hỏa Liên hoàn tiễn dắt ở lưng, nàng chọn góc bắn tốt nhắt, cự ly hợp nhất, cũng là nơi không ai chú tới nhất. Phác Thái Anh chậm rãi hợp Phong hòa Liên hoàn tiễn, không có tên, nàng căng dây ngắm thẳng vào Long Bình, vút nhẹ một tiếng.

  Long Bình đang giao chiến cùng Thành Đào trên lưng ngựa, một luồng tiễn phong mạnh mẽ từ sau lưng khiến hắn quay đầu, nhưng không kịp chặn. Tiễn khí xâm nhập vào cơ thể. Không biết do run hay do lực đẩy của tên, hắn ngửa người về phía sau, sau đó dần dần trở lại vị trí cũ.

  Như không có chút đau đớn, hắn đảo mắt tứ phía, người đứng trên thành tóc đen áo dài trắng, tựa tuyết rơi trong gió. Hai quân đang đối chọi kinh hãi tại chỗ, cây cung trên tay nàng dưới làn gió thu lấp lánh, ánh quang chói lọi.

  Cứa vào lòng người thật đau.

  Nhếch môi, nàng lại giương cung, Long Bình đột ngột xoay người nấp dưới ngựa, đối diện với tiễn phong đang mạnh mẽ lao tới, bình tĩnh vứt bỏ trường thương của mình.

  Khóe môi rỉ máu, áo giáp dưới thân hiện rõ màu đen sáng loáng, xung quang chợt yên tĩnh. Hắn im lặng nhìn người bên trên thành tay áo tung bay. Đối diện với sát tinh nơi sa trường trong truyền thuyết này, cô bình thản buông vũ khí của mình.

  Mũi tên thứ hai xuyên qua cơ thể, thấm đẫm mảng máu lớn, cô chỉ nhìn nàng không nói gì. Ánh mắt đó, Phác Thái Anh chưa từng trông thấy.

  Nàng siết chặt lấy cung, nhưng chỉ thấy tay mình nặng tựa ngàn cân, dùng toàn bộ sức lực cũng không thể nào bắn tên ra được.

  Lúc này, mọi người xung quanh mới kịp phản ứng, đợi khi đuổi tới nơi đã không thê nào ngăn cản được nàng.

  Quân sĩ Lạc Liêu thành bắt đầu dao động, liên tiếp bị đánh lui. Phác Thái Anh phi xuống dưới, lẫn vào đám đông, nhanh như cắt nhảy lên một con ngựa, Thành Đào dẫn theo người thừa thắng truy kích. Phác Thái Anh tàn nhẫn cũng tàn nhẫn rồi, nàng quay đầu, nhìn về nơi có vị tướng lĩnh toàn thân đầy máu, được quân sĩ liều mạng bảo vệ tháo chạy.

  Tại sao không tránh? Chỉ là tiễn khí, huynh có trường thương trong tay, cũng đã có sự phòng bị, tại sao lại để ta bắn thương huynh lần nữa?

***

  Nàng về triều chúc mừng tiểu Hoàng tử chào đời, Khương Bích Lan được phong hậu tám tháng đã sinh hạ Hoàng tử, cả triều đình xôn xao.

  Nhớ lại mật chỉ nhất định phải chiếm được Lạc Liêu thành của Lạp Lệ Sa, rồi sự khác thường của cô sau lễ sắc phong Hoàng hậu, Phác Thái Anh mơ hồ đoán ra được sự tình.

  Tiểu Hoàng tử ra đời không lâu, Lạc Liêu thành chính thức quy hàng. Nịnh thần trong triều a dua nịnh hót cho rằng đây là điềm lành, tiểu Hoàng tử là cát tinh chuyển thế, bảo vệ Lạp triều.

  Không ai nhắc tới mũi tên nơi tường thành, cũng không nhớ tới trận huyết chiến ngoài biên cương. Đôi khi, Phác Thái Anh nghĩ, có lẽ trên đời này có một số người, sinh ra để hưởng vinh hoa phú quý.

  Phác Thái Anh khải hoàn về triều, nhìn cô ngồi trên ngai vàng trong đại điện, tưởng như đã cách xa mấy kiếp. Nàng nửa quỷ dưới đất, tóc dài buộc cao, tay phải cầm cung, cúi đầu, vẫn phục tùng cô như trước.

  Triều thần bắt đầu giở trò xu nịnh, Phác Thái Anh mặt không biểu cảm, im lặng không tham gia, cuối cùng những người kia phải tự động ngậm miệng.

  Buổi lễ chúc mừng sinh nhật tiểu Hoàng tử bị hoãn lại, lúc bãi triều đã rất muộn, Lạp Lệ Sa làm như vô ý nói: "Muộn rồi, nàng tạm ở lại Nam Thanh cung đi."

  Lời nói như mệnh lệnh, chẳng thể khước từ.

***

  Trong thư phòng, mấy vị đại thần ngập ngừng ấp úng:

  "Hoàng thượng, Phác Tướng quân tuy công lao hiển hách, nhưng cũng chỉ là phận nữ nhi, nếu giao toàn bộ quân đội Lạp triều vào tay nàng, liệu có quá mạo hiểm..."

  Lạp Lệ Sa vẻ mặt thờ ơ: "Chẳng lẽ giao cho ngươi?"

  Quần thần kinh hãi: "Thần không dám."

  Cô bắt đầu chậm rãi phê duyệt tấu chương, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cũng phải khom lưng ra ngoài. Tả Thừa tướng Tiết Thành Cảnh nhìn vây cánh của Hữu Thừa tướng, hừ, tiệc mừng đầy tháng tiểu Hoàng tử còn chưa qua, đã muốn tranh quyền lực về phía mình!

  Vương công công đợi mọi người rời đi hết, mới cẩn thận nói: "Hoàng thượng, hôm nay vẫn tới chỗ Hoàng hậu chứ ạ?"

  Lạp Lệ Sa gác bút: "Ừ, đến thăm nàng."

  Khương Bích Lan có chút thấp thỏm không yên, lúc bấy giờ nàng không có ấn tượng gì với Phác Thái Anh. Ban đầu, nàng còn có thể ra vẻ với Lạp Lệ Sa, phách lối kiêu ngạo. Nàng tự tin Lạp Lệ Sa trong tay nàng vẫn là nam nhân có thể vì mình mà hy sinh toàn bộ thiên hạ.

  Nàng thậm chí tự tin khiến cô cả đời thuộc về nàng. Nhưng... dỗ dành đứa bé trong lòng, nàng có chút hối hận vì ban đầu e ngại cô quá hung bạo, thậm chí đến góc áo của cô cũng chưa chạm vào, khiến giờ đây muốn đổ cho cô cũng không được.

  Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nói không muốn đứa con này, nàng quá hiểu Lạp Lệ Sa, cô thích những nữ nhân thuần khiết thiện lương. Khương Bích Lan, Mộ Dung Nhược sớm đã tiêu tan rồi, cuối cùng mi đang ở bên Lạp Lệ Sa đấy thôi. Phải nắm chắc cơ hội, nếu mi thất sủng, gia tộc của mi, nhi tử của mi, ngay chính bản thân mi cũng không có kết cục tốt đẹp.

  Lạp Lệ Sa ở lại chỗ Khương Bích Lan. Nàng để bà vú ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài, lặng yên nhìn cô. Đổi diện hồi lâu, nàng đột nhiên nói: "Sa, để Lan Nhi múa cho chàng xem nhé."

  Cô đặc biệt cho phép nàng, khi không có ai không cần giữ lễ.

  Cô khẽ gật đầu. Những ngày này cô cảm thấy thái độ của Khương Bích Lan đối với cô thân thiết hơn trước rất nhiều. Nếu như đứa con có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý ở bên ta. Lạp Lệ Sa sẽ coi nó như con đẻ của mình, mặc dù điều này quả thật rất đáng cười.

  Ra khỏi Tê Phượng cung, đêm đã khuya, Vương công công run run thắp đèn lồng: "Hoàng thượng, người..."

  "Đến Nam Thanh cung một chuyến."

  "Nhưng đã muộn thế này, chắc hẳn Phác Tướng quân đã đi nghỉ rồi..."

  Lạp Lệ Sa cười tà: "Bổn vương không tới, sao nàng ấy có thể ngủ được."

  Nghĩ lại thân phận của Phác Thái Anh ngày trước, Vương công công hơi hơi hiểu ra, im lặng dẫn đường.

  Phác Thái Anh vẫn chưa ngủ. Thị nữ thân cận bên nàng, Phác Vi Vi, kinh hãi khi thấy Hoàng thượng đêm khuya giá lâm, lo lắng nhìn ánh nến chưa tắt trong phòng, đang muốn chạy vào bẩm báo, Lạp Lệ Sa liền xua tay ngăn cản.

  Đã vào đầu đông, khí trời hơi lạnh, may mà Phác Thái Anh chịu khổ nơi biên quan đã quen, cảm thấy khí hậu trong thành đỡ hơn rất nhiều. Khi cô vào. nàng đang ngẩn người ôm gối gấm, vừa quay đầu đã bị cô ngăn lại hành động chuẩn bị đứng dậy.

  Hơi lạnh từ bên ngoài vẫn chưa hết, cô thò tay vào trong chăn, nàng khẽ kêu lên, bàn tay giá buốt kia tùy tiện quấy nhiều trên người nàng.

  Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, không dám động đậy linh tinh, ánh mắt lấp lánh như con cún nhỏ phục tùng nhìn cô, Lạp Lệ Sa cũng không chế ngự được nữa, bắt đầu có ảo giác "tiểu biệt tháng tân hôn."[2]

  Trong cung, để củng cố quyền lực, cô lập thêm vài phi tần, nhưng thường ngày e ngại Khương Bích Lan, cô rất ít sủng hạnh họ. Chỉ có ở chỗ nàng mới hoàn toàn không có gánh nặng gì.

  Lạp Lệ Sa tiến vào cơ thể nàng, nhưng vẫn có kiềm chế: "Có nhớ ta không?" Nàng nhẫn nhịn chịu đựng hành động thô bạo của cô, đỏ mặt gật đầu. Lạp Lệ Sa không hài lòng, thấp giọng: "Nói!" Nàng vùi mặt vào trước ngực cô, rầu rĩ nói có.

  Cô bật cười, cười tới mức nàng không dám nhìn.

  Khi cô phát tiết trong cơ thể nàng, Phác Thái Anh rất muốn cô ôm mình, nhưng cô chỉ nhanh chóng sửa sang y phục rồi vội vàng rời đi. Phác Thái Anh lại tiếp tục ôm chăn ngồi ngây ngốc, ngày đông này sao tự nhiên lạnh đến vậy.

  Phác Vi Vi vẫn đứng hầu bên ngoài, Lạp Lệ Sa vừa đi khỏi, nàng lập tức đem một chậu nước nóng vào, muốn hầu hạ chủ nhân như thường lệ. Phác Thái Anh chỉ cười trừ xin lỗi, nàng không quen làm phiền người khác.

  Phác Vi Vi vẫn như bình thường, giúp nàng cởi xiêm y, ngâm mình trong nước nóng. Những vết tím bầm khiến nàng ta cau mày, có chỗ còn bị rách da. Vị Hoàng thượng này trên giường thật không biết nặng nhẹ gì cả.

  Vi Vi thu dọn giường chiếu, giúp Phác Thái Anh lau rửa sạch sẽ rồi đỡ nàng lên giường, cũng không biết nói gì nữa, lặng lẽ ra ngoài.

  Ngày hôm sau, trong ngự thư phòng, Vương công công đang chuẩn bị danh sách ban thưởng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Hoàng thượng, Phác Tướng quân thắng lợi trở về, trong danh sách này liệu có nên thêm gì không ạ?" Hắn vốn là người linh hoạt nhanh nhẹn, thấy Lạp Lệ Sa đêm khuya còn tới chỗ Phác Thái Anh nên cho rằng cô đối với nàng cũng có chút tình nghĩa.

  Nhưng không ngờ, Lạp Lệ Sa chỉ lười biếng xua tay: "Ngươi xem thế nào rồi làm đi." Thế nên. Vương công công cũng không hiểu lắm: "Chủ nhân, người ta nói, lòng đàn bà như cây kim đáy bể. Tại sao đối với Người, đến dạng nữ nhân như Phác Tướng quân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Cũng không thấy Người đối tốt với nàng. Người nói phế hậu, nàng lặng lẽ gật đầu. Người nói muốn nàng chuyển ra ngoài, nàng cũng âm thầm chuyển đi, Người nói trở về, nàng liền lặng lẽ quay lại."

  Mặc dù lời nói có vài phần nịnh hót, nhưng cũng là sự thật.

  "Trước đây ngươi đã từng nuôi chó chưa?"

  "Chuyện này... nô tài... cũng đã từng."

  "Nuôi chó cũng cần phải có kỹ xảo của nuôi chó, ngươi không thể cho nó ăn quá no, để chó được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo, lười biếng không chịu làm gì. Nhưng ngươi cũng không thể để nó quá đói, nếu không nó sẽ bị kẻ khác dụ dỗ mà chạy đi mất. Quan trọng không phải ở chỗ ngươi đối tốt với nó đến đâu, mà là mỗi lần ngươi tốt với nó, đều khiến nó không thể nào quên."

  Đạo lý này, Vương công công vẫn mãi không thể hiểu nổi, rất nhiều năm sau đó Lạp Lệ Sa mới biết, lúc này cô đã lãng phí điều gì.

----------------------------------------------------------------------------

[1] Nguyên văn "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm" :  nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn

[2] "tiểu biệt thắng tân hôn" : gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro