Chương 7: Yêu giờ cũng chẳng ích chi
Hoàng hậu lại mang thai, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào đó. Lạp Lệ Sa dần dần cũng ít tới Nam Thanh cung hơn, cả tháng hầu như đều ở bên Khương Bích Lan.
Cô là vua, phải giữ vững giang sơn Sa triều, vốn cũng bận rộn. Phác Thái Anh gần đây hơi kén ăn, lại ngủ nhiều. Phác Vi Vi có chút lo lắng. Tối, khi nàng đổi trang phục dặn dò Vi Vi định xuất cung. Vi Vi giữ lại, nàng chỉ cười: "Em không phải muốn ta đi khám đại phu sao, ngự y chúng ta mời không nổi, ta đành ra ngoài khám."
Vi Vi hơi lo, bảo nàng đi sớm về sớm, vốn tưởng cung viện lẻ loi lạnh lẽo này không ai để ý đến, nào ngờ buổi tối Tê Phượng cung có thích khách. Khương Hoàng hậu bị thương, trong ngoài cung cảnh giới nghiêm ngặt.
Mặc kệ Vương Nam hỏi han thế nào, Phác Thái Anh nhất quyết không nói mình đã đi đâu. Vương Nam đương nhiên biết không liên quan gì đến chuyện thích khách, nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Lạp Lệ Sa lo cho Khương Bích Lan, thời gian đâu để ý tới nàng, thế là chuyện này cũng không ai tra tới nữa.
Ngày hôm sau. Lạp Lệ Sa đến, sắc mặt vô cùng tồi tệ. Phác Thái Anh sớm đã học được cách đoán biết sắc mặt cô, ngoan ngoãn đứng sau bóp vai.
"Chủ thượng, thần..."
"Thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường đi Vưu Quốc một chuyến."
"Vưu Quốc?" Phác Thái Anh mặt biến sắc: "Tại sao?"
"Lan Nhi bị thương, chỉ có Huyết chỉ hoa của Vưu Quốc, mới có thể giúp mẫu tử nàng ấy bình an."
"Chủ thượng, nếu đi Vưu Quốc, cả đi cả về nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng, nếu bệnh cần chữa gấp, e là..."
"Họ sẽ dâng Huyết chỉ hoa tới." Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, không nhìn, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Điều kiện là nàng phải tới đó làm khách một tháng." Mãi một lúc sau, Phác Thái Anh mới hiểu được câu nói này. Sau cùng, nàng vẫn hỏi một cách ngốc nghếch: "Nhưng Vưu Quốc giờ đã rơi vào tay Long Tử Đồng, Long Bình đã chết, hắn sẽ không tha cho thần."
Lạp Lệ Sa không có động tĩnh gì, bởi cô sớm đã nghĩ đến chuyện này: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng... nhưng.."
Phác Thái Anh kéo lấy tay cô, khi sắp chạm vào, Lạp Lệ Sa lạnh lùng mở miệng: "Không nhưng nhị gì hết, nàng phải đi."
Ánh sáng trong mắt nàng dần dần tan vỡ, chậm rãi buông tay cô, Lạp Lệ Sa đang rời đi, bỗng dừng bước như an ủi : "Sẽ không sao đâu."
Sau đó quay đi, không ngoảnh mặt nhìn lại.
***
Những người biết nàng đi Vưu Quốc không nhiều, Phác Vi Vi vẫn luôn thắc mắc vì sao đột nhiên nàng phải đi sứ Vưu Quốc, Lạp Lệ Sa cũng không tới tiễn. Khi đi, cô đang ngồi bên giường Khương Bích Lan, tâm tư rối bời.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh nàng hôm đó. Cô không dám đến gặp nàng, cô sợ mình sẽ đổi ý. Không được, Lan Nhi nhất định phải bình an, mà Vưu Quốc đã lập cam kết sẽ không hại đến tính mạng .
Nhìn ra ngoài cửa sổ qua bức rèm long phụng, là ngói gác lưu ly chốn thâm cung, sẽ không làm hại tính mạng nàng, nhưng, nàng sẽ phải chịu những giày vò ra sao?
Phác Thái Anh cũng đang hướng về phía Tê Phượng cung, nhưng mắt nàng không xuyên qua nổi bức tường thành cao dày này.
"Tướng quân, mời đi thôi." Sứ giả Vưu Quốc thúc giục một cách kỳ quái, ánh mắt Vương Nam tràn ngập lo lắng. Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn về cửa cung trống trơn, ánh mắt nàng cũng dần trống rỗng theo.
Lạp Lệ Sa từ đầu chí cuối không hề ngẩng đầu, Khương Bích Lan đang hôn mê, Vương Duẫn Chiêu tiến vào, cô hỏi nhỏ: "Đi rồi?" Vương Duẫn Chiêu gật đầu: "Tướng quân đứng ngoài cung rất lâu."
"Viết thêm một bức thư cảnh cáo Long Tử Đồng, nếu nàng có mệnh hệ gì, trên dưới Vưu Quốc, toàn bộ chôn theo."
Vương Duẫn Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy một Lạp Lệ Sa tàn nhẫn như thế. Hắn không dám nói gì hơn, vâng dạ đáp lời rồi kính cần lui ra ngoài, Lạp Lệ Sa hôn nhẹ lên trán Khương Bích Lan, Lan Nhi đã bình yên rồi, nhưng sao trái tim cô vẫn đau như cắt?
***
Buổi tối Lạp Lệ Sa vốn nghỉ lại Tê Phượng cung, nhưng đêm khuya tỉnh giấc, cô không buồn ngủ nữa. Nhẹ nhàng đứng dậy, Vương Duẫn Chiêu đang hầu bên ngoài, thấy cô đi ra không dám nhiều lời, âm thầm theo sau.
Chân bước lơ đãng, đến Nam Thanh cung lúc nào không hay. Chỉ là chốn cung viện thâm sâu này giờ không còn sáng đèn ban đêm, lặng im vắng vẻ như những nơi khác. Phải rồi, nếu người cô nhớ thương không còn ở đây, liệu ai sẽ thắp những ánh sáng đợi chờ?
Không biết vì sao, cô chợt nhớ tới quãng thời gian hai người còn chinh chiến bên nhau. Thì ra trong chớp mắt đã xa xôi như vậy. Vương Nam đang dẫn người đi tuần, nhìn thấy vị đế vương, ánh đèn đơn độc, cô đứng trong tối đêm giá lạnh, không nhận ra đang trong tâm trạng gì.
Khương Bích Lan tỉnh. Mọi việc vẫn y xưa, nhưng người bên cạnh nàng ta không còn được an giấc như trước. Cô không tiếc giá nào phái rất nhiều tình báo, mật thám thâm nhập vào Vưu Quốc, nhưng đều bặt vô âm tín. Cứ bước vào trong thành Vưu Quốc, tất cả đều mất dấu.
Nàng, yên lặng vô thanh y như sự tồn tại của mình. Gần đây cô luôn nhớ đến nàng, cũng không phải nhớ về những chuyện khắc cốt ghi tâm. Đó là đêm đầu trong quân trướng cô, lòng muốn chối từ nhưng vẫn đón nhận, là trên chiến trường với mũi tên xám bạc ý chí hăng say, là bóng giương cung tựa song cửa Nam Thanh, là Trấn Nam Sơn nàng cúi đầu cố sức dùng tay trái nặng nề chỉnh trang y phục. Tất cả đều bình thường như nước chảy, nhưng sao vẫn cứ trôi nổi trong tâm can cô không thôi?
A Phác, giờ nàng đang nghĩ gì?
Khương Bích Lan sắp xếp rất nhiều tiết mục mua vui, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ chân cô. Nhìn bóng lưng cô thấp thoáng xa xa. Khương Bích Lan đột nhiên sợ hãi, nàng ta chợt mất hết tự tin, nữ nhân này có còn là người coi nàng là cả thế giới như lúc trước hay không?
Không, ít nhất, giờ ở trong trái tim cô đã có thêm hình bóng khác, dù cho cô nhất quyết không chịu thừa nhận.
***
Lạp Lệ Sa vẫn không thể ngăn bước chân đến Nam Thanh cung. Phác Vi Vi đang quét dọn cả cung điện lớn, nhìn thấy cô hồi lâu mới miễn cưỡng quỳ xuống, Lạp Lệ Sa cũng không so đo với nàng. Nơi đây hoa cỏ không xanh tươi nở rộ như những nơi khác, đứng lại một lúc, cô thấy lòng mình cũng trống rỗng như chốn này.
"Hoàng thượng, Vi Vi có thể hỏi người một câu không?"
"Nói."
"Người có biết điều bất đắc dĩ nhất của một Tướng quân là gì không?"
Lạp Lệ Sa nhìn ngắm nắng vàng len lỏi qua sân, giọng cô thảng thốt: "Cửa ải cuối tan, thư hàng đưa tới, gió tắt lửa rụi, khói báo lụi tàn. Tướng quân vùi thây."
"Lần đó, khi cánh cửa Lạc Liêu thành mở ra, Long Bình Tướng quân dẫn theo thuộc hạ chạy trốn, Phác Tướng quân đứng trên tường thành cao cao. Lúc ấy, Phác Tướng quân mặc váy dài màu trắng, xung quanh hơn mười vạn tướng sĩ hô vang rầm trời, tên Phác Tướng quân được xem là khẩu hiệu của sự thắng lợi, tuyệt đối không ngoa. Nhưng ngài ấy chỉ đứng đó hỏi nô tì, Vi Vi, em có biết điều bất đắc dĩ nhất của một Tướng quân là gì không?"
Phác Vi Vi dừng tay, thôi không lau lan can nữa: "Hoàng thượng, Vi Vi chỉ là một nữ tử bình thường, không có tài năng, tấm lòng, khí phách như Phác Tướng quân. Vi Vi chỉ biết người đã bẻ gẫy cánh của một con diều hâu nuôi như họa mi trong lồng sắt. Nhưng diều hâu, lại không thích hợp ở trong lồng sắt của họa mi chút nào."
Buổi tối bị ác mộng làm tỉnh giấc, Lạp Lệ Sa khoác áo, Vương Duẫn Chiêu cẩn thận hầu hạ. Cô muốn uống rượu, mới hết một bình, cô đã ho sặc sụa, hồi lâu mới mở miệng: "Vương Duẫn Chiêu, nàng đang gọi ta."
"Hoàng thượng, người nói ai?"
Lạp Lệ Sa tóm lấy cổ áo hắn, siết chặt tới mức hắn suýt nghẹt thở: "Nàng đang gọi ta."
Thế là, Vương công công cũng hoàn hồn lại: "Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi. Phác Tướng quân đang ở Vưu Quốc, nếu có gọi, người cũng không thể nghe thấy được."
"Nhưng ta nghe thấy, nghe thấy rõ ràng!"
"Vâng vâng, Hoàng thượng, người bình tĩnh, nô tài sẽ lại phái người thăm dò tung tích Phác Tướng quân."
"Một lũ vô dụng."
"Dạ, nô tài đáng chết."
"Cút."
"Vâng... vâng..."
Lạp Lệ Sa một mình độc ẩm, A Phác, không phải ta nhẫn tâm, nhưng nếu không cẩn thận, Lan Nhi sẽ một xác hai mạng. Đừng sợ, sau khi nàng trở về, ta hứa sẽ bù đắp thật tốt cho, có được không?
Lạp Lệ Sa gặp một vị đại phu đến đưa thuốc ở cửa Nam Thanh cung, tay cầm yêu bài của Nam Thanh cung tìm Phác Tướng quân. Hộ vệ nói với Ông ta Phác Tướng quân đã đi sứ Vưu Quốc rồi. Ông không tin, giằng co một hồi, lôi cả Lạp Lệ Sa vào cuộc cãi vã.
Vương Duẫn Chiêu thấy gần đây Lạp Lệ Sa đặc biệt đế ý tới tất cả những chuyện liên quan đến Phác Tướng quân, nên cũng không dám cản. Lạp Lệ Sa đón lấy gói thuốc trên tay ông ta, chau mày, thuốc gì trong cung không có? Sai Vương Duẫn Chiêu đem thuốc vào trong Nam Thanh cung, cô quay người: "Phác Tướng quân đã đi sứ nước khác rồi, ngươi hãy về trước đi."
"Phác Tướng quân đi sứ thật sao?" Phó đại phu không dám tin, ngập ngừng một lúc nói: "Nhưng Tướng quân đã mang thai gần ba tháng rồi."
"Ngươi nói sao?" Lạp Lệ Sa tóm lấy cổ Phó đại phu, ánh mắt đỏ vằn như con mãnh thú đang muốn ăn thịt người: "Ngươi nói cái gì?"
Phó đại phu không nói lại lần thứ hai, nhưng cô biết mình đã nghe rất rõ ràng.
***
Long Tử Đồng ngồi xổm trên mặt đất, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lạnh lùng đón nhận ánh mắt của nàng : "Ngươi nghĩ ngươi là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này phải không?"
Nàng không nói gì. Hắn túm tóc dựng nàng lên: "Nhưng Phác Thái Anh, ngươi chết đúng người đúng tội." Phác Thái Anh không trả lời cô, chỉ đưa tay siết chặt lấy vạt áo xộc xệch trước ngực, cõi lòng như thắt lại, càng lúc càng khó thở, tim đập cũng trở nên yếu ớt.
Lạp Lệ Sa, trái tim ta sắp chết rồi, nó đã không còn đập nữa. Từ nay về sau, có yêu nữa cũng chẳng ích chi... có yêu nữa cũng vô dụng...
"Ngươi khóc đi, vì sao không khóc?" Long Tử Đồng nhìn rất kỹ, hòng dò xem thái độ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng nàng không có nước mắt. Nàng đang cười, nhưng nụ cười kia còn khiến người ta xúc động hơn là khóc: "Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi trước giờ ta vẫn nghĩ đó là nữ nhân của ta." Giọng Phác Thái Anh trầm thấp, câu tiếp theo, nhỏ gần đến mức không thể nghe thấy: "Nhưng sau này mới phát hiện ra, người đó là chủ nhân của ta, chỉ là chủ nhân."
Cơ thể nàng đã chịu đựng đến mức cực hạn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Đây là điều Lạp Lệ Sa luôn yêu cầu đối với thuộc hạ, chịu đựng đau đớn trong trạng thái tỉnh táo nhất.
"Ta rất muốn giết ngươi, Phác Thái Anh." Long Tử Đồng nắm chặt kiếm trong tay, lại từ từ buông ra: "Nhưng ta sẽ không làm vậy, ta muốn ngươi mãi mãi nhớ đến khoảng thời gian này, đó là cái giá ngươi phải trả cho sự ti tiện của mình."
Một tháng sau, Vưu Quốc trả Phác Thái Anh về. Lạp Lệ Sa phái Vương Nam đi đón nàng, Vương Duẫn Chiêu ngập ngừng hỏi: "Hoàng thượng, người không đi sao?"
Ngón tay Lạp Lệ Sa như bấm sâu vào lan can trạm trổ sơn hoa đỏ. Cô muốn đi, đương nhiên muốn đi, nhưng cô không biết phải đối diện với nàng thế nào...
Phác Thái Anh lặng lẽ trở về phủ Tướng quân, không cho bất cứ ai đến gần. Phác Vi Vi cảm giác có gì đó khác lạ, đuổi hết tất cả các đại phu ra ngoài.
Trong cung phái ngự y đến, nhưng ngay cả cửa phòng của nàng cũng không bước qua được. Vi Vi cũng phải đợi đến tối, khi nàng ngủ say mới vào, vén màn lên kinh hãi, một người đang sống sờ sờ nhưng trông không giống người.
Lạp Lệ Sa cũng đợi tối mới đến, Vương công công đã chuẩn bị xong xuôi.
Đứng trước cửa phòng, cô ngập ngừng như lâu ngày trở về cố hương, do dự hồi lâu không dám gõ cửa. Phác Vi Vi cũng không có thiện cảm gì, nàng thậm chí còn cho rằng cô do dự như thế, e đã làm chuyện gì có lỗi với Tướng quân.
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mở cửa. Nàng đang say giấc, nhưng trong mơ cũng không yên, mắt nhắm chặt, lệ thấm gối. Cô cởi y phục lên giường, khẽ ôm nàng vào lòng. Phác Thái Anh tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau, nhưng không biết mở lời thế nào.
"Chủ thượng, nó rất sợ. Mỗi ngày, nó đều nói với thần nó rất sợ."
"Ai?"
Phác Thái Anh lấy tay cô đặt lên bụng mình, cô chợt rõ ràng, "Nhưng thần thật vô dụng, không cách nào bảo vệ nó." Lạp Lệ Sa trước giờ không biết, có một loại đau đớn thấm ra từ tận đáy lòng: "Đừng sợ, đã không sao rồi."
"Nó chỉ sống được ba ngày. Chúng dùng nước sôi dội lên người thần, nước thật sự rất nóng, thần van xin, nhưng chúng nghe không hiểu ..." Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng không ôm lấy cô: "Thần gọi tên người suốt, thần vẫn hy vọng mong manh chủ thượng yêu thần, dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần, như vậy có lẽ nó sẽ không chết."
"Đừng nói nữa, A Phác." Lạp Lệ Sa ôm chặt, toàn thân nàng run lên như chiếc lá rụng mùa thu: "Sau này sẽ không như vậy nữa, ta hứa."
Phác Thái Anh chỉ ngây ngốc nhìn về phía tấm rèm trắng, chợt nở nụ cười: "Nhưng thần cũng biết người sẽ không tới, bởi vì Khương Hoàng hậu quan trọng hơn thần, giang sơn Lạp triều quan trọng hơn thần, thể diện của người cũng quan trọng hơn thần. Tất cả... đều quan trọng hơn thần."
"Nàng hận ta không?"
"Không hận." Phác Thái Anh quay người thoát ra khỏi vòng ôm của cô, mắt nhìn về phía ánh nến chập chờn ngoài trướng, nụ cười thê lương: "Bởi vì người là vua, Thái Anh là bề tôi."
Đúng vậy, người là vua, thần là bề tôi, người muốn thần hy sinh, thần sẽ hy sinh vì người.
***
Nàng im lặng mặc cô truyền Thái y tới, lạnh lùng nhìn ông ta bắt mạch, suy nghĩ, sau đó như muốn nói gì rồi lại thôi. Lạp Lệ Sa hạ giọng quát: "Nói."
Thái y giật bắn người, sau đó run run mở miệng: "Hoàng thượng, những vết thương trên người Phác Tướng quân đều là vết thương ngoài da, nhưng... nhưng..ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của Lạp Lệ Sa, bạo gan nói tiếp: "Nhưng sau khi sinh non bị nhiều tổn thương nặng, chỉ sợ sau này Tướng quân sẽ không thể mang thai được nữa."
Cánh tay đang ôm lấy bả vai Phác Thái Anh của Lạp Lệ Sa chợt siết lại, trong phòng im ắng, áp lực khiến người ta thở không nổi. Một lúc lâu, cô mới xua tay, bảo mọi người lui xuống. Thái y lập tức đứng dậy, chạy đi kê đơn.
Phác Thái Anh mắt vẫn khép hờ. Mặt tựa vào trước ngực, đầu ngón tay thô ráp của cô do dự vuốt mắt nàng, nhưng nàng đã không còn nước mắt từ lâu.
"Chủ thượng, người đi về đi." Giọng hơi khàn, nhưng rất bình tĩnh. Lạp Lệ Sa ôm nàng vào lòng không nói gì, Phác Thái Anh để mặc cô ôm, thời gian cứ thế trôi đi.
Tới canh ba, đánh thức cô: "Chủ thượng, đến giờ lên triều sớm rồi." Lạp Lệ Sa ôm lấy bờ vai Phác Thái Anh, nhìn thật sâu vào mắt nàng: "Nàng muốn ta đi thật sao?"
Phác Thái Anh im lặng, mong cô đi? Chủ thượng... thật ra thần từng hy vọng biết bao có thể tựa vào lồng ngực người như thế này. Mỗi lần thúc ngựa đi giữa loạn quân, thần đã mong chờ biết bao sẽ có một người ôm đôi vai thần, cùng thần trải qua một đời bình lặng, sẽ có một người, gọi trái tim thần, che chở bao bọc thần cả đời. Tiếc rằng chẳng thể nào thành sự thật. Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương?
Đối diện hồi lâu, vẻ mặt nàng không chút thay đổi: "Người phải lên triều rồi."
Lạp Lệ Sa để nàng giúp cô chỉnh y phục, trước khi ra ngoài, cô quay người đứng trước bức rèm che: "A Phác, đừng nghĩ ngợi lung tung, ta sẽ không xử tệ với nàng." Phải rồi, cho dù tất cả tình cảm của ta đều dành cho Khương Bích Lan, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Phác Thái Anh không trả lời, chỉ nửa quỳ: "Thần cung tiễn Hoàng thượng."
Nghỉ ngơi trong phủ, cho đến một ngày, Vương công công đích thân truyền ý chỉ tới, buổi triều sớm ngày mai nhất định phải có mặt. Vi Vi giúp nàng trang điểm, lòng dạ không yên: "Tướng quân, nếu mai Hoàng thượng lại sai người làm việc gì, người nhất quyết không được đồng ý."
Vẫn là Vương Duẫn Chiêu tuyên đọc thánh chỉ: "...Giờ phong nàng đứng đầu tứ phi, hiệu là Phác Phi, khâm thử."
Phác Thái Anh yên lặng quỳ gối, Vương công công cẩn thận nhắc nhở : "Phác Tướng quân, mau tiếp chỉ đi."
"Hoàng thượng, người đang bù đắp cho thần sao?" Ánh mắt nàng trong như nước, giọng nói thản nhiên như không, ung dung trong mắt triều thần ở dưới. Lạp Lệ Sa ngược lại có chút lặng người, giọng nói trầm, nhưng đủ để người khác nghe rõ: "Cứ cho là vậy đi."
"Nhưng thần không muốn đứng đầu tứ phi." Câu nói vừa buông, triều thần mặt biến sắc. Lạp Lệ Sa ngồi trên vương vị cao cao kia, ánh mắt sắc bén như dao, còn vẫn chậm rãi tiếp tục: "Nếu Hoàng thượng thật sự muốn đền bù cho thần, hãy phong thần làm Hoàng hậu."
"Phác Thái Anh!!!" Đó là lần đầu tiên, cô tức giận như vậy.
"Có thần."
"Nàng..." Lạp Lệ Sa không nói hết, sắc mặt nàng vẫn còn mang bệnh tái nhợt, cô chưa từng nghĩ mình lại không nỡ trách móc, giọng nói không còn nặng lời như trước: "Tiếp chỉ."
Phác Thái Anh vẫn quỳ, nàng bỗng cười nhạt, không chút nhượng bộ: "Trừ khi phong thần làm Hoàng hậu."
Sự nhẫn nại của Lạp Lệ Sa đã đến tận cùng: "Người đâu, giải xuống, tống vào đại lao."
Triều thần trên dưới không ai nói gì, Phác Thái Anh nhớ rõ lần đầu tiên Lạp Lệ Sa tống nàng vào thiên lao. Khi ấy chưa đi theo cô được bao lâu, Lạp Lệ Sa khăng khăng đòi tàn sát người dân trong thành, còn nàng ủng hộ việc chiêu an.
Kết quả, Lạp Lệ Sa nổi cơn thịnh nộ nhốt nàng vào trong lao. Thế là nơi đó, trở thành nơi sau này nàng thường xuyên lui tới. Quần thần lúc bấy giờ vẫn vô cùng xúc động, Hữu Thừa tướng đứng về phía Lạp Lệ Sa, còn Tả thừa tướng đầy căm phẫn mắng chửi cô là đồ hôn quân, hôn quân làm hại trung thần...
Nhưng hôm nay mọi người đều rất trấn tĩnh, ngay cả quản ngục cũng nhìn ra quy luật – vài ngày sau nàng lại được thả ra. Thế nên mọi người đều thờ ơ. Lúc bị giải đi, Thái Anh quay đầu nhìn lại, có lẽ là tình cờ, nàng gặp ánh mắt người đó. Đây là lần đầu tiên, dáng vẻ như cười như không của nàng khiến cô đau nhói trong tim.
Cô suýt chút nữa vẫy tay cho qua, nhưng vì thể diện của một vị vua, cô nhẫn nhịn không nói gì hết. Phác Thái Anh, nàng nghĩ rằng, vài ngày nữa ta sẽ thả nàng ra sao? Xem ra, ta đã quá nuông chiều nàng rồi.
Nhưng cô đã hiểu lầm Phác Thái Anh. Ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo cô, tận cho đến khi điện Kim Loan khuất xa khỏi tầm mắt, bóng hình cô hoàn toàn tiêu tan.
Chủ thượng, Thái Anh không muốn đứng đầu tứ phi.
Bởi người là vua. Thái Anh là bề tôi.
Đúng vậy, chỉ là quan hệ vua tôi, không thể cùng người đi tới cuối trời.
***
Phác Vi Vi ngày hôm sau biết chuyện, xông thẳng vào buổi triều sớm. Vương Nam không cản nổi, đành mặc nàng vào đại điện.
"Lạp Lệ Sa!" gọi thẳng tên cô, ngự lâm quân đã tuốt sẵn đao, chỉ đợi lệnh, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn chăm chú xem tấu chương trong tay, chờ những lời tiếp theo của Vi Vi: "Nô tì muốn biết rốt cuộc Phác tướng quân là gì trong mắt người? Nô tì không biết thời gian qua đã xảy ra chuyện gì. Thái y nói Vưu quốc đã làm thương tổn nghiêm trọng sức khỏe của tướng quân, đêm đêm tướng quân đều giật mình thức giấc, người có biết không? Tướng quân đã hai mươi tám tuổi rồi thưa hoàng thượng, một nữ tử hai mươi tám tuổi, chưa từng thấy phấn son, cũng chưa từng một lần trang điểm, không biết gảy đàn, không biết hát ca, thậm chí còn không có một món đồ trang sức tử tế. Hoàng thượng, nữ nhân của người đều có kết cục thế này sao?"
Có thị vệ đã tóm lấy nàng, không cho nàng tới gần long tọa. Lạp Lệ Sa thanh âm rất nhỏ, như nói chỉ đủ cho mình nghe thấy: "Nàng không phải nữ nhân của ta, chính nàng đã cự tuyệt."
"Vậy người đã từng nghĩ qua, có một ngày nàng cũng sẽ già, cũng sẽ chết đi?"
Lạp Lệ Sa khoát tay, thị vệ giải nàng ta xuống, cô từ từ mở miệng: "Niệm tình Phác Vi Vi có lòng với chủ, đánh ba mươi trượng!"
"Hoàng thượng, chỉ là một tì nữ nho nhỏ mà dám ở trước mặt người làm càn, không giết e quần thần không phục." Giọng Hữu thừa tướng vang lên, bên cạnh một số đại thần bắt đầu phụ họa theo. Lạp Lệ Sa liếc mắt, quần thần im bặt.
***
Tê Phượng cung.
Khương Bích Lan tựa vào Lạp Lệ Sa, bụng nàng đã to, di chuyển có chút khó khăn. Lạp Lệ Sa có lúc nhẹ nhàng âu yếm bụng nàng, nhưng dáng vẻ như đầy suy tư.
Chuyện Phác Thái Anh kháng chỉ nàng tất nhiên đã nghe nói, nhưng không ngờ Lạp Lệ Sa trì hoãn không chịu xử lý. Đến tỳ nữ của nàng ta phạm thượng khi quân cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Từ bao giờ, cô đã không còn là nữ nhân trong mắt chỉ có mình nàng?
"Sa, thiếp nghe nói chàng muốn lập Phác tướng quân đứng đầu tứ phi."
"Không phải đều biết hết rồi sao, hà tất còn hỏi lại?" Lạp Lệ Sa nói không khách khí. Cô có ngốc đến đâu cũng biết Hữu thừa tướng không phải chỉ vì thể diện của cô mà đòi giết Phác Vi Vi.
Khương Bích Lan hơi khựng lại, giọng nói mang chút buồn rầu: "Sa, người từng nói sẽ yêu thiếp cả đời này. Người từng nói kiếp này, trái tim người chỉ có mình thiếp. Người từng nói, chỉ cần thiếp vẫn sống, người sẽ bảo vệ thiếp, suốt đời suốt kiếp, không để thiếp chịu bất kỳ thương tổn nào."
Lạp Lệ Sa quay đầu, thấy mắt nàng ngấn nước, không tự chủ đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt nàng, khẽ than: "Xin lỗi, Bích Lan." Cô vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng ta, nhưng trong lòng lại nghĩ về một người khác. Cô không thể tưởng tượng được, một người cao ngạo như Phác Thái Anh, đối mặt với sự áp bức và lăng nhục, sẽ có tâm trạng ra sao.
"Bích Lan, những gì Lạp Lệ Sa ta đã nói sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng ta thiếu nợ nàng ấy, có lẽ ta không thể trao cho nàng ấy tình cảm của mình, nhưng ta hy vọng ấy sẽ được sống yên ổn nửa đời còn lại."
"Cho nên, thiếp là nữ nhân của người?"
"Đúng vậy."
"Duy nhất?"
Lạp Lệ Sa đang định trả lời, đột nhiên nhớ tới lời mình nói trên đại điện lúc sáng: "Nàng không phải nữ nhân của ta, chính nàng đã cự tuyệt." Cô đột nhiên nhận ra, khi ấy cô thật lòng muốn có Phác Thái Anh cạnh bên.
Lạp Lệ Sa, ngươi dao động rồi sao?
Không, lời thề ở Nam Thanh cung, cô không thể dao động.
Phác Thái Anh yên tĩnh ở trong thiên lao. Đêm qua nằm mơ, thấy cô đến thăm nàng. Cô đến nhưng không nói gì, cứ thế khoanh tay đứng ngoài cửa ngục, áo bào vàng uy nghiêm khiến người khác không dám đến gần.
Bóng dáng rất thật, thật đến mức nàng tưởng cô đã đến. Lúc tỉnh lại, nàng cười, cười mình ngốc nghếch, Khương Bích Lan trong lòng cô quan trọng như vậy, nàng còn nói ra những lời kia, làm sao cô có thể lại tới thăm nàng được.
***
Buổi tối, cai ngục mới đến không biết quy củ, cứ thế hắt nước vào trong, quản ngục phát hiện ra đã quá muộn, Phác Thái Anh do đó sinh bệnh.
Tên cai ngục không dám kinh động tới hoàng thượng, chạy đi tìm thái y. Lưu Đại Khải – người đứng đầu thái y viện khi ấy bảo cai ngục cứ về đợi, hắn sẽ qua ngay lập tức. Cai ngục vừa đi, Lưu Đại Khải liền tới Tê Phượng cung.
Cai ngục không đợi được thái y, nhưng lại nghênh đón người tôn quý nhất hậu cung đến nơi này.
Phác Thái Anh vốn chỉ sốt nhẹ, kèm theo ho khan. Nhưng trong thiên lao tối tăm ẩm ướt, vệ sinh kém, bụng nàng thường xuyên đau buốt, đau đến nỗi nửa đêm đều tỉnh mộng. Ban đầu, cai ngục còn đối xử đặc biệt với nàng, nhưng sau, tối đến đều hắt nước. Phác Thái Anh không ngốc, biết lòng người lạnh bạc, nên cũng không để ý. Nhưng nàng sốt ngày càng nặng, có lúc ánh mắt mịt mờ không còn thấy được gì.
Cơn ho ngày một dữ dội, nàng thậm chí còn ho ra máu. Nhìn màu đỏ trong lòng bàn tay, lòng nàng chợt thê lương. Không ngờ Phác Thái Anh một đời tung hoành nơi sa trường, cuối cùng lại vùi thân chốn này.
Có lúc nàng đau tưởng chừng như không thể chịu nổi, mười ngón tay bám chặt lên tường, cơn đau từ đầu ngón tay hay từ nơi khác, nàng cũng không cảm nhận được nữa.
Cứ như vậy vài hôm, nàng ăn không ngon, cơm đưa tới mỗi ngày đều được đưa trả lại. Tất cả cai ngục đều làm như không thấy, dần dần nàng đến ngồi cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể nằm. Người bên ngoài chỉ dựa vào bả vai hốc hác, thi thoảng nhấp nhô của nàng để đoán xem nàng còn sống hay không.
Có một đêm, đau đớn tột cùng, nàng cào cấu cánh tay mình đến rách thịt, trơ ra đầu xương trắng, để lại những vết tích đáng sợ. Máu không còn lại bao nhiêu, nàng khẽ rên rỉ, cả miệng đầy mùi tanh ngọt.
Trước mắt như có bóng người, chủ thượng, nếu thần thật sự chết đi, người có đến thăm thần không? Nghĩ vậy rồi lại cười, chỉ e người vẫn cứ ngồi trên cao vung tay, lạnh lùng nói đem ra ngoài chôn mà thôi!
Lúc này nàng chợt nhớ tới Long Bình. Trên sa trường ngày trước, nhớ lúc hắn ôm nàng băng qua đoạn đường ngắn. Có lẽ đó là nam nhân duy nhất cho nàng cảm giác ấm áp. Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh nụ hôn triền miên cùng Lạp Lệ Sa ở Trấn Nam sơn, và quyết định dứt bỏ của mình sau đó. Đầu óc rối loạn, toàn thân run rẩy, trong lúc hoảng hốt, chợt có bàn tay ôm lấy eo nàng, nàng vô thức tựa vào lồng ngực ấm áp đó.
Tay vung loạn xạ trên người, nàng mơ màng nói lung tung: "Rắn, rất nhiều rắn."
Lạp Lệ Sa không dám tin người trong lòng mình là Phác Thái Anh. Nửa tháng không gặp, tại sao nàng ra nông nỗi này? Cô vốn nén nhịn, không cho phép mình tới thăm, nhưng nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng chợt không yên. Bàn tay thô ráp vuốt mái tóc dài của nàng, A Phác, thì ra ta cũng cảm nhận được những đau đớn của nàng.
Cô ôm nàng ra khỏi ngục. Lúc cô bước ra, khoát tay một cái, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng lóe lên, mấy tên cai ngục đầu lìa khỏi xác, máu vương tung tóe lên tường. Thảm sát như vậy, đến mức hôm sau Vương Nam đến kiểm tra còn tưởng có người cướp ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro