Chương 4
Sáng hôm sau, Mộ Dung Viêm cho gọi phó tướng vào, thống nhất kế hoạch.
...
Hai bên giao chiến.
Long Bình đúng là rất đa mưu túc trí, bày binh bố trận vô cùng tỉ mỉ, cơ hồ không có sai sót.
Mộ Dung Viêm cũng không phải chưa từng đánh trận, nhiều lắm là cảm thán trong lòng.
Long Bình phá vỡ cục diện cân bằng của hai bên, lao vào đánh chém.
Thấy vậy, quân lính hải bên liền điên cuồng lao tới chém giết.
Khung cảnh máu me, khốc liệt.
Chẳng mấy chốc xác chất như núi, cảnh vật hoang tàn lại lộ ra vẻ chết chóc.
Lúc này, Mộ Dung Viêm đang giao chiến với Long Bình trên ngựa. Cả hai cơ hồ đánh không phân thắng bại.
Mộ Dung Viêm và Long Bình đều bị thương không ít, tùy nhiên Long Bình bị thương nặng hơn, có vẻ sắp chống đỡ không nổi, hai bên đang ở thế giằng co thì một loạt tên bay tới, nhắm vào Mộ Dung Viêm.
Mộ Dung Viêm trúng một mũi tên,
Long Bình nhân cơ hội chạy thoát.
Chờ Mộ Dung Viêm xử lý xong đám tên kia thì Long Bình đã chạy xa.
Trận chiến này kéo dài đã
ba tháng, nhìn chung thì Mộ Dung Viêm chiếm lợi thế hơn.
Nhưng để Long Bình chạy thoát, Mộ Dung Viêm cấp tốc đuổi theo hướng Long Bình chạy, cũng chỉ dẫn theo mấy người.
...
Từ hôm nằm mơ đến nay đã gần mười ngày, Tả Thương Lang cũng không nằm mơ thấy giấc mơ nào như thế.
Thật không nghĩ tới, đêm nay lại nằm mở thấy giấc mơ kì quái này.
Trong mộng, nàng ở một nơi xa lạ, có một người ôm lấy nàng đặt lên giường, từ trước đến nay chưa từng có ai ôm Tả Thương Lang như vậy cả.
Nàng cứ vô thanh vô tức ở lại nơi đó, cũng không biết qua bao lâu, Tả
Thương Lang cũng không thấy người nọ đuổi mình đi. Có lẽ... từng quen biết?
Người kia đối xử với nàng rất tốt, rồi bỗng nàng trông thấy bản thân đứng trên tường thành nhìn hắn nghênh chiến, cánh tay bỗng nâng lên.
Vút nhẹ một tiếng, người kia quay đầu lại thì đã không kịp, mũi tên cắm sâu vào da thịt hắn.
Tả Thương Lang cũng không biết vì sao nàng lại làm như vậy, nàng không muốn nhưng cơ thể không hành động theo nàng.
Lúc ấy, Tả Thương Lang thấy rõ, lòng mình như bị dao cứa, thật đau.
Một lúc sau, mũi tên thứ hai lần nữa cắm vào da thịt hắn, hắn bình thản buông vũ khí, lẳng lặng nhìn thẳng ánh mắt nàng.
Ánh mắt hắn lúc ấy, Tả Thương Lang chưa từng trông thấy. Cảm giác chua xót lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, Tả Thương Lang giật mình tỉnh giấc.
Nàng đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình.
Nhói...
Hắn, là ai?
...
Long Bình muốn về thành, nhưng hắn có lòng mà không có sức. Long Bình đành phải chạy vào sơn động gần đó dưỡng thương.
Hắn xé vải trên y phục, qua loa xử lý vết thương rồi băng bó lại.
Trời bên ngoài có mây đen kéo đến, sấp chớp đùng đùng loé lên, chẳng mấy chốc mưa ào ào trút xuống. Mưa ngày càng nặng hạt, như cuồng phong vũ bão, trời cũng tối xầm lại.
Long Bình mệt rã rời, rất muốn nằm xuống ngủ thiếp đi, nhưng tình cảnh của hắn bây giờ...
Hắn định đợi tới sáng rồi rời đi. Lại không nghĩ, Mộ Dung Viêm lại có thể đuổi theo hắn đến đây. Long Bình liếc mắt nhìn nam nhân ướt đẫm kia.
Hắn cũng chẳng trông mong mình có thể thoát từ trong tay Mộ Dung Viêm, ngày hôm nay giao chiến, hắn đã biết Mộ Dung Viêm thực lực không tệ.
Cùng lắm là chết thôi, hắn cũng không nghĩ sẽ chạy, nhưng hy vọng của cả Liêu Thành đều đặt trên người hắn.
Ngày hôm nay hắn thua trận, ai biết dân chúng trong Liêu Thành sẽ thế nào.
Nhưng trời cao không ưu ái, có lẽ ngày hôm nay hắn liền phải chết.
Mộ Dung Viêm đuổi theo dấu vết của Long Bình, lại không ngờ gặp phải trời mưa, làm mất hết dấu vết. Hắn liền đi đại một hướng tìm nơi trú mưa.
Không ngờ gặp phải Long Bình trong hang động này.
Hai bên bất vi sở động, mỗi người một góc, cảnh giác nhìn nhau.
Một lúc sau, Mộ Dung Viêm cũng băng bó lại vết thương trên người mình.
Mũi tên lúc trước trên đường đã bị hắn rút ra, máu chảy không ngừng, cộng thêm gặp phải mưa.
Mộ Dung Viêm mất máu dẫn đến mặt trắng bệch. Hắn bây giờ cũng không có nhiều cơ hội đánh thắng Long Bình.
Cả hai an ổn trôi qua một đêm. Nói là thế chứ người này đề phòng người kia, đều không ngủ phút nào.
Cứu viện của Mộ Dung Viêm tới trước, Long Bình bị người của Mộ Dung Viêm bắt đi.
Hắn nắm chặt tay, đám người này... không chỉ muốn chiếm lấy Liêu
Thành, mà còn muốn bản đồ trong tay mình.
Long Bình cũng không chống cự, chịu bị áp giải về quân doanh.
Mộ Dung Viêm vừa về tới quân doanh, phân phó mấy câu rồi trở về trướng của mình.
...
Đêm khuya.
Binh lính tướng sĩ sau khi thắng trận, ai nấy đều vui vẻ, nhậu say bí tỉ.
Gần mười ngày nay họ đều chưa được ngủ ngon, sau khi thắng trận thì lại rối rít đi tìm Mộ Dung Viêm, lại không ngờ có thể bắt sống Long Bình. Hôm nay liền có thể ngủ ngon rồi.
...
Mộ Dung Viêm mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng như đám binh sĩ kia, chưa từng ngủ ngon trong mấy ngày này. Tưởng hôm nay có thể có một giấc ngủ ngon, không nghĩ đến hắn lại mơ thấy...A Tả.
Hắn mơ thấy cái đêm A Tả từ Vưu quốc trở về, nàng nằm trên giường, lệ ướt đẫm gối, nàng nói đứa bé của hắn và nàng chết rồi, nó bị người dùng nước sôi dội lên.
Đứa bé chỉ tồn tại có ba ngày, cứ như vậy liền biến mất. Hắn chẳng thể làm gì, trái tim đau đớn, ôm chặt lấy nàng.
“ Đừng sợ, đã không sao rồi.” Mộ Dung Viêm cảm nhận rõ ràng, có một loại đau đớn, vô thanh vô tức thẩm thấu ruột gan, lan tràn khắp người hắn.
“ Đừng nói nữa, A Tả.” Xin nàng đừng nói nữa, làm ơn. Hắn vùi đầu vào hõm vai nàng.
Bỗng chốc, A Tả của hắn tan biến. Mộ Dung Viêm hoảng hốt, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“A Tả...A Tả...nàng đâu rồi?”
“ Chủ thượng, đứa bé, nó đang gọi thần, ở đấy tối lắm, thần phải đến với nó.”
“ Chủ thượng, thần không muốn gặp lại người. Tại sao người không cứu thần? Tại sao?”
Mộ Dung Viêm tìm loạn trong phòng, hắn không nhìn thấy A Tả, chỉ nghe thấy giọng nói của nàng.
Nàng nói, nàng không muốn gặp lại hắn, nàng trách hắn. Trách hắn không cứu lấy nàng và con của họ.
Cảnh vạt bỗng chốc chuyển biến. Tả Thương Lang bị người đè xuống đất, Khương Bích Lan cho người nhét rắn vào miệng nàng.
Mộ Dung Viêm trơ mắt nhìn, đôi đồng tử co lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng kia, hắn muốn bước lên, nhưng chân nặng như đổ chì, không tài nào di chuyển nổi.
Mộ Dung Viêm bỗng phát hiện, hắn chính là người mang đến tổn thương lớn nhất cho nàng, lần nào cũng đẩy nàng vào nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro