Chương 60: Kế hoạch dụ thụ
Ta mới là nữ vương của ngươi. Nhớ rõ chưa?
Gật đầu.
"Không nhớ cũng không sau." Nàng hung hăng nhìn ta, "Ta sẽ khiến cho ngươi phải nhớ kỹ."
"................." Gì?
Xin chào mọi người, ta là người kể chuyện.
Được rồi, bây giờ chúng ta hãy dời ánh mắt , đến xem cái gì gọi là bản kế hoạch của nữ vương.
Bản kế hoạch này đặt trong ngăn kéo ở phòng ngủ của nữ vương, còn cài thêm ba cái ổ khóa. Quyển sách này không có tiêu đề, bởi vì nữ vương thật sự không thể viết ra được. Nhưng mà, nếu cho ta đặt một cái tiêu đề, có lẽ sẽ là: "Kế hoạch bắt được Phế Sài." Hoặc là "Kế hoạch câu dẫn chồng." Đương nhiên, nếu ta viết ra, chắc chắn nữ vương sẽ không chút do dự mà chém ta. Cho nên ta giữ im lặng.
Kế hoạch này bao gồm các bước như sau:
Bước 1: Kế hoạch cường thụ.
Có nghĩa là, tuy rằng ta là thụ nhưng lại là cường thụ, cho nên đẩy ta ngã không được đó là chuyện của ngươi. Tuy nhiên, ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho ngươi là được.
Đương nhiên câu cuối cùng là ta tự mình thêm vào. Nếu bị nữ vương phát hiện sẽ đánh chết không tha. (Lạc: ta chém )
Nhưng mà ta có ví dụ chứng minh. Lần đó chính là nữ vương biết thời thế để cho Phế Sài đẩy ngã.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nữ vương của chúng ta phát hiện, bước này hoàn toàn vô dụng. Ngô Triết Hàm thật sự chính là một kẻ Phế Sài, chỉ có khi chuốc rượu vào thì mới có thể khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong nàng. Nhưng nữ vương lại kiên quyết từ bỏ.
Bởi người kia không phải là Phế Sài mà nàng thích.
Đã đến nước này, nữ vượng hạ quyết tâm cái gì cũng vứt bỏ.
Vì thế bước 2 của kế hoạch ra đời:
Kế hoạch dụ thụ.
Thời gian thực hiện kế hoạch này rất ngắn, sau chuyện cây mắc cỡ, nữ vương thẹn quá thành giận, quyết định vứt không cần nữa. Nhưng mà đến hôm nay—
Nàng vẫn quyết định thử lần nữa.
Bất quá nếu cái này cũng không dùng được, Ngô Triết Hàm cần phải cẩn thận rồi.
Phải vô cùng vô cùng cẩn thận mới được.
Kể chuyện kết thúc.
Phần sau, chúng ta nhìn thử xem nữ vương làm dụ thụ như thế nào.
Tiếp tục chụp quảng cáo, hôm nay đạo diễn đại nhân vắng mặt, đi công tác. Tuy nhiên nữ vương đại nhân có lệnh, hôm nay ta với nàng không được cách xa quá 10 cm, nếu không buổi tối cho ta ngủ ngoài đường.
.....................
10 cm...........Có xa lắm không?
10 cm có lẽ bằng – khoảng cách hai cái quyền đầu (hai cái nắm tay)............
So đo.
Ngẩng đầu.
Trước mặt, sắc mặt Giai Kỳ vẫn tối sầm như trước
"10 cm, là khoảng......" Thanh âm của nàng nói cho ta biết, "Khoảng......ngươi không cần phải giữ vừa vặn đúng 10 cm......"
A, sao ngươi không nói sớm.
Vươn tay ôm nàng vào trong lòng.
Nhìn, khoảng 10 cm.
Giai Kỳ hơi cứng ngắc một chút, vô cùng kinh ngạc liếc nhìn ta một cái: "Tự dưng hôm nay bỗng nhiên thông minh ra?"
Sao cơ?
"Chuyện lạ........" Nàng cau mày mặc cho ta ôm, đã quên phía trước còn có một loạt tia chớp đèn flag lưu loát xuất hiện. Hình như tư thế không được thoải mái, cư nhiên mơ mơ màng màng chủ động, ôm eo của ta bắt đầu nói thầm, "Bị kích thích liền thông minh?" Sau đó rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của ta, nghiêm túc hỏi, "1+1 bằng mấy?"
"..............." Trong nháy mắt, "Hai?" Chẳng lẽ là ba? Ta học toán cũng khá.
"Thật sự thông minh lên?" Nữ vương cau mày nhìn ta, sau một lúc vẫn rất nghi ngờ. Nghi ngờ nửa ngày lại không tìm ra đáp án, cuối cùng lại dựng thẳng lông mày: "Đưa miệng lại gần đây."
"................" Được..........
Đưa qua.
Nữ vương nhẹ nhàng hít cái mũi ngửi: "Không có uống rượu."
"................"
Thời điểm nữ vương đại nhân nói, lông mày lá liễu mảnh mai hơi khẽ nhăn lại, đôi môi đỏ tươi xinh đẹp nhẹ nhàng đóng mở ngay trước mặt ta, hơi hơi lóe sáng...............
Giống như...........quả anh đào (chery)[1]........Thật muốn...........một ngụm ăn luôn...............
A a a........
Nữ vương nói thầm một lát, cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn ta: "Ngươi đang nhìn chỗ nào vậy?" (Lạc: nếu chưa đọc qua bản kế hoạch của tỷ thì e sẽ tin tưởng tỷ là vô tình, nhưng bây giờ e chỉ nghĩ rõ ràng cố ý mà cứ làm bộ vô tội..=">)
"................" Ô..............Không có, chỗ nào ta cũng chưa nhìn..........
"Điều thứ mười 14." Nữ vương hé ra khuôn mặt, "Ta hỏi cái gì thì ngươi phải trả lời cái đó."
".................."
Rút lại bàn tay đặt bên hông nàng, cẩn thận nâng tay lên, chỉ vào khóe môi của nàng: "Này, nơi này nè..."
Nữ vương há mồm cắn lên.
"................."
....................
.......................................
Một trận tia sáng đèn flag lóe lên ở phía sau.
Ngón tay còn bị Giai Kỳ dùng sức cắn, hình như không có rách da mà dường như cũng có rách......
"................." Vì sao muốn cắn ta...................
Ô...............
Rất lâu.
Rất lâu rất lâu.
Thật lâu sau, lâu đến nổi mặt Giai Kỳ bỗng nhiên bắt đầu đỏ ửng, ngón tay bị cắn giống như có cái gì đó mềm mại ướt sủng liếm qua.
Giống như con cún nuôi trong nhà.
Tuy rằng........Cảm giác là lạ, toàn thân đều ngứa ngấy, còn có nóng lên. Nhưng mà –
Rất là tò mò: "Giai Kỳ, tại sao lại liếm ngón tay của ta?"
....................
"Ngươi đứng lại đó, ngươi mau nhảy xuống dưới cho ta!" Ở Cách xa 5m Giai Kỳ phẫn nộ gào thét với ta, "Nhảy xuống đi!"
"..................." Ta ta ta ta ta lại làm gì sai.........Khóc a khóc...........
"Ngươi đi chết đi! Ngươi là tên đại ngốc!" Giai Kỳ ở bên kia tức giận dậm chân, "Ngươi lại còn nói ra, ngươi cư nhiên...........Ngươi ngươi ngươi..........Ngươi nhảy xuống cho ta!"
Khóc: "Ta có thể không nhảy không..........."
"Điều thứ 12!"
".................."
Khóc a........Bốn lầu a bốn lầu........Dù không đau nhưng ta sẽ phải nằm liệt một tháng...........
Xoay người nhảy xuống.
Trong khoảng khắc nhảy xuống, giống như nghe thấy tiếng gió của ai đó bổ nhào qua đây, sau đó là tiếng thét kinh hãi của đán người vây xem phía sau.
.....................
Hazz......Thật sự là một chút cũng không đau................
Chính là, không cử động được.
Đùi giống như bị dập nát, chắc là gãy xương rồi. = =+
Tuy nhiên tay vẫn còn tốt. Ta chống dậy, chậm rãi đứng lên.
Bên tai vang lên một loạt tiếng "cộp cộp cộp" của giày cao gót, sau đó là một cái bạt tai thật mạnh, đánh vào má trái của ta.
"Ta đánh chết ngươi, cái đồ yêu tinh vạn năm ngu ngốc....." Giai Kỳ bụm mặt ngồi xổm trước mặt ta, "Ta nói cái gì ngươi cũng đều làm theo thật sao........"
Khóc?
Ta muốn lấy tay giúp nàng lau những giọt nước mắt ràn rụa, nhưng mà ta ngồi xuống không được, ta với không tới.
"Ta.........." Nàng chậm rãi bỏ tay ra, không ngừng lắc đầu, "Thực xin lỗi..........Thực xin lỗi thực xin lỗi......"
"Giai Kỳ........" Không có chuyện gì........ "Ta thật sự không có đau, một chút cũng không đau mà...."
"Ta điêu ngoa tùy hứng lại sĩ diện...." Nàng cúi đầu không nhìn ta, nước mắt từng giọt rơi xuống thềm gạch men, "Chỉ có ngươi mới chịu được tính tình của ta, cũng chỉ có ngươi mới bằng lòng chuyện gì cũng nghe theo ta............"
Ô.....Ngươi đừng khóc nữa, ngươi khóc ta cũng sẽ khóc theo.............
"Ta ngang ngược không phân rõ phải trái, chưa bao giờ bận tâm đến sống chết của người khác..." Nàng càng nói càng nức nở, "Nếu ngươi cứ đi theo ta thì ngươi sẽ chịu không nổi....."
Ô ô ô..........Ngươi đừng khóc...........
"Tính xấu của ta cả đời cũng không đổi được.......Ngộ nhỡ ngày nào đó ta lại lỡ miệng kêu ngươi nhảy lầu....Ngộ nhỡ không phải là lầu bốn......." Nàng khóc đứng dậy, từng bước lùi về phía sau, "Ngươi là đồ ngốc....."
Ô ô ô...........Ngươi đừng khóc ngươi không được khóc........
Bỗng nhiên Giai Kỳ nhếch khóe miệng, cười với ta: "Đứa ngốc, ta thật sự rất rất yêu ngươi."
Khi ánh mắt mơ hồ còn đẫm lệ, Giai Kỳ đã xoay người đi rồi. Nhiều người như vây quanh như vậy, rất nhanh ta đã tìm không thấy nàng.
Ta tìm không thấy nữ vương của ta.
"Các ngươi tránh ra tránh ra....." Vì sao đều vây quanh ngăn chặn ta.......... "Các ngươi tránh ra, ta muốn Giai Kỳ......." Vì sao chặn ta lại.........
Vì sao..............Ta cố sức đẩy bác sĩ ra: "Ta muốn Giai Kỳ, ta không đi............"
Các ngươi mau tránh ra cho ta.
Ta muốn đuổi theo nữ vương của ta.
Nếu ta không bắt lấy nàng khi nàng bỏ chạy, sợ rằng mãi mãi ta cũng không tìm thấy nàng.
[1] Quả anh đào
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro