Chương 1196: Nam Cung thức tỉnh 11
Khi biết được Lý Dao Dao có khả năng đem bí mật của nàng nói ra ngoài, Tô Lạc quả thật có chút lo lắng, nhưng Nam Cung Lưu Vân đã nói vậy làm đôi mắt nàng sáng ngời.
Có Nam Cung Lưu Vân bảo hộ, nàng còn lo lắng cái gì? Huống chi, bây giờ nàng đã cấp tám rồi, người bình thường không phải đối thủ của nàng.
Mọi người quyết định ở lại Tuyết Vực cao nguyên tu luyện, nhưng trời xanh tựa hồ cũng không chiếu cố bọn họ vậy.
"A." Tô Lạc thở nhẹ một tiếng.
"Sao vậy?" Nam Cung Lưu Vân sủng nịnh xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
"Ta cảm giác... đan điền nóng rực." Tô Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay lên, do dự lẫn một chút mê mang, "Hơn nữa đi đứng không khống chế được, hình như muốn di chuyển."
"A?" Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đây là chuyện gì? Hình như có cảm giác muốn di chuyển là sao? Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Tô Lạc.
"Ta..." Tô Lạc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Cung Lưu Vân, "Ta khống chế không nổi rồi!"
Vừa dứt lời, thân ảnh Tô Lạc tựa như có ánh sáng vụt lên, nháy mắt biến mất.
Mọi người ở lại, lập tức hai mặt nhìn nhau...
Ngoại trừ Nam Cung Lưu Vân nhanh chóng phản ứng lại, hắn lo lắng lớn tiếng kêu lên:"Lạc Lạc...!!!"
Nhưng mặc kệ Nam Cung Lưu Vân hô tê tâm liệt phế như thế nào, Tô Lạc cứ như vậy hư không tiêu thất, không để lại một chút dấu vết.
"Tô Lạc đâu?" Bắc Thần Ảnh trừng to hai mắt, hắn cảm thấy điều mình vừa chứng kiến, mạch não hắn căn bản không theo kịp.
"Lạc Lạc giống như... biến mất" Tử Nghiên nghĩ nửa ngày, rốt cục mới lắp bắp nói ra một câu này, bỗng nhiên, đôi mắt Tử Nghiên lóe lên, kêu to một tiếng, "Đúng rồi! Vừa rồi cảnh Lạc Lạc biến mất, thật sự rất giống Lý Dao Dao!"
Lúc ấy tam sư huynh muốn giết chết Lý Dao Dao, Tử Nghiên thật sự quá kích động, cho nên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, sợ bỏ qua một chút tình tiết nào đó, nên nàng đặc biệt nhớ rõ ràng.
Lời Tử Nghiên nói lập tức nhắc nhở Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân rất nhanh bình tĩnh trở lại, thần sắc ngược lại mang theo chút kinh hỉ, hắn nhàn nhạt nói một câu: "Nghỉ ngơi tại đây, chờ Lạc Lạc trở về."
Nếu Lạc Lạc thật sự... Vậy chuyến đi Mộc tiên phủ lần này, thu hoạch của Lạc Lạc thật sự có thể nói là nghịch thiên.
Bắc Thần Ảnh cùng Tử Nghiên tuy rằng không biết trong lòng Nam Cung Lưu Vân nghĩ gì, nhưng thấy hắn trấn định như thế, bọn họ cũng liền yên lòng.
Nam Cung Lưu Vân ngồi xuống, rất nhanh liền tiến vào trạng thái tu luyện.
Bắc Thần Ảnh cùng Tử Nghiên lại không như Nam Cung Lưu Vân trong lòng bình lặng như nước, trong lòng hai người thật sự cực kỳ hiếu kỳ, vì thế một người nhảy lên cây, một người chạy vội lên đỉnh núi, từ chỗ cao nhìn ra xa, muốn phát hiện chút gì đó, nhưng đập vào mắt đều là tuyết trắng mênh mang, trừ thứ đó ra, cái gì cũng không có.
Tô Lạc lúc này như thế nào?
Kỳ thực chính nàng cũng mơ hồ.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể chính mình giống như phát sáng, nháy mắt liền biến mất.
Đợi đến thời điểm Tô Lạc mở mắt ra...
Nàng phát hiện trên nền tuyết một đoàn du hành.
Tô Lạc còn nhìn chưa rõ tình hình chung của đoàn này, đã thấy cơ thể nàng bỗng nhiên rầm một tiếng, trực tiếp đập vào xe ngựa của đoàn du hành phía trước.
Chiếc xe ngựa này trông rất xa hoa, chế tác tinh xảo, nhưng Tô Lạc hiện tại hoàn toàn không chú ý đến những cái này.
Bây giờ nàng hoàn toàn không khống chế được cơ thể của mình, chỉ có thể mặc cho cơ thể mình cứ thế rơi xuống.
Chỉ nghe được tiếng "rầm" vang lên, hai chân Tô Lạc đạp lên đỉnh thùng xe, lực của nàng lúc này như trăm ngàn thiên quân cứ thế đạp xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro