Chương 1199: Xảy ra chuyện lớn 3


"Lạc Lạc, ngươi đã về rồi!" Tử Nghiên nhìn thấy Tô Lạc, lập tức hưng phấn chạy tới.

"Ha ha, đúng vậy." Tô Lạc cười gượng ha ha.

"Vừa rồi ngươi đã đi đâu vậy? Sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?" Mặt mũi Tử Nghiên tràn đầy hiếu kỳ, hai mắt lóe sáng như những vì sao Tinh Tinh.

Tô Lạc gượng cười sờ sờ cái ót. Chính nàng cũng đâu có biết mình đã đi đâu đâu? Chỉ biết bay đến ngồi lệch cổ một cô nương. Nhưng việc này, quá nghiệp chướng, thật sự không có mặt mũi nói ra.

Mắt Nam Cung Lưu Vân cong cong, đẹp như mặt nước đen nhánh cười nhìn nàng, trong mắt chứa đầy thâm ý.

Tô Lạc ngoái đầu nhìn rồi cười với hắn: "Ngươi đã biết?"

Nam Cung Lưu Vân xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói hai chữ, sau đó hỏi: "Có phải hay không?"

"Coi như ngươi thông minh." Tô Lạc dương dương đắc ý mà dương cằm, "Cô nương ta rốt cục đã lĩnh hội được thuấn di rồi! Xích Huyết huyền sâm này đúng là đại thuốc bổ đệ nhất thiên hạ, không chỉ có thể cho ta thăng liền hai cấp, còn có thể thuấn di đến nơi xa."

Ban đầu Tô Lạc không phải không thuấn di được, mà là vì nàng chỉ có thể thuấn di trong khoảng cách mười mét. Lúc trước mười mét thuấn di này cũng đã cứu được mạng nàng. Nhưng dù sao thì, mười mét thuấn di cũng có chút rắc rối, thật tốt là lần này có thể thuấn di cự ly xa.

Bất quá chính Tô Lạc cũng không rõ, rốt cuộc thuấn di lần này có thể được bao xa.

Tô Lạc nói ra chuyện nàng có thể thuấn di, tất cả mọi người đều mừng cho nàng, Tử Nghiên kích động muốn thử, muốn Tô Lạc mang nàng theo.

Nếu là bình thường, Tô Lạc không nói hai lời khẳng định sẽ đồng ý, nhưng vì trải qua việc ngồi lên cổ người khác vừa rồi, Tô Lạc dù lòng dạ sắt đá vẫn cảm thấy có chút bất an, chính đang không biết làm thế nào, Nam Cung Lưu Vân bên này liền nói.

"Có đoàn người đang tới." Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân híp lại, nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Tuy rằng thực lực của hắn hiện giờ ở cấp bảy, nhưng cái cảm giác này đến từ bản năng sẽ không vì thực lực giảm xuống mà biến mất.

Cô nương Tô Lạc kia chột dạ kêu a một tiếng, nàng soạt soạt hai cái đã bay lên cây cao nhìn ra xa.

"Thực sự có đoàn người đang tới." Tô Lạc từ trên cây nhảy xuống, tuyết trên cây rơi xuống thân nàng, nàng cũng không phát hiện.

"Sao vậy? Ngươi biết đoàn người kia?" Tử Nghiên thấy Tô Lạc sững sờ, ánh mắt có chút không đúng, không khỏi trêu ghẹo hỏi.

"Ha ha ha, làm sao có thể." Tô cô nương gượng cười mấy tiếng, giả bộ một chút cho qua, nàng lại khụ khụ hai tiếng.

"Lạc Lạc, ngươi có chuyện gạt chúng ta nha." Tử Nghiên cười mờ ám tới gần nàng, ý đồ thẩm vấn.

Tô Lạc nghiêm trang mà trả lời nàng: "Chuyện gì gạt ngươi? Sao ta lại không biết?"

Tô Lạc một bên vừa nói, một bên yên lặng từ không gian rút ra áo da lông chồn màu vàng nhạt thay cho bộ lông cừu xám trắng trên người.

"Được được, mà tại sao phải thay quần áo vậy." Tử Nghiên càng thêm khó hiểu.

Nói nhảm, không thay quần áo chờ người ta tới bắt à? Tô Lạc ở trong lòng yên lặng phun trào.

Nàng tuy rằng xác định cô nương bị nàng ngồi lên kia không thấy rõ mặt nàng, nhưng y phục thì có thể, nói không chừng đã để nàng trong mắt.

Tô Lạc đem thay bộ lông chồn rồi ném vào không gian, đã "Hủy thi diệt tích", sau đó mới chậm rì rì đi đến bên người Nam Cung Lưu Vân, bộ dạng giống như chuyện gì đều chưa từng xảy ra.

"Chúng ta muốn tránh đi không?" Tô Lạc nhìn điểm đen phía xa càng ngày càng rõ, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

"Tại sao lại tránh bọn họ?" Bắc Thần Ảnh ưỡn ngực đi tới, dương dương đắc ý nói "Lấy thực lực vài người chúng ta hiện tại, bọn họ cũng có thể xông vào cùng lúc, chỉ có người khác tránh chúng ta, không có chuyện chúng ta tránh người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro