CHƯƠNG 1 - HẮC KHỔNG TỪ ĐẠI LÂM
—
Gió sớm len qua tầng lá rậm rạp, lướt trên gò má tái nhợt của một thiếu niên đang nằm bất tỉnh.
Hắn nằm đó — giữa lớp lá mục ẩm ướt, áo đồng phục nhàu nát, tóc đen dài bết lại, trên cổ áo vẫn còn dính vài vệt máu khô. Khuôn mặt thanh tú tái nhợt khác thường, vẻ đẹp vượt khỏi giới hạn mà một thiếu niên chừng16- 17 tuổi nên có: hàng lông mi dày, sống mũi cao, đường nét sắc sảo như được chạm trổ, chỉ là môi hơi tái.
Một lát sau, mí mắt hắn khẽ run.
> “Ưm…”
Thị giác mơ hồ. Cây cối chập chờn.
Tiếng chim hót xa xăm, mùi đất ẩm len vào trong hơi thở.
Hắn nhíu mày, cảm giác trong đầu như ai dùng búa gõ mạnh nhiều lần. Phải mất mấy chục giây, hắn mới ngồi dậy được.
> “Mình… đang ở đâu?”
Trí nhớ đứt đoạn.
Hắn chỉ nhớ trường tổ chức giã ngoại, rồi…
Một nhóm bạn cùng lớp, khuôn mặt mỉm cười khó hiểu,.. (bị đánh lén)
Hắn đưa tay chạm đầu, đau đến mức tê dại.
Không có vết thương rõ ràng, nhưng cảm giác yếu ớt lan khắp cơ thể.
Vài dấu chân lộn xộn quanh hắn — hơi nông, có lẽ thuộc về đám học sinh.
Nhưng sau đó là khoảng đất bị xáo tung — chứng tỏ hắn đã bị kéo vào trong rừng một đoạn.
Không thấy ai.
Không thấy đồ đạc.
Chỉ còn lại hắn.
Phi Hàn khẽ cười khổ:
> “Vẫn là bị chơi rồi…”
---
Trái đất đã biến đổi.
Khoảng 200 năm trước, cánh cổng không gian mở ra ngoài tầng khí quyển, vô số chủng tộc xa lạ ào ạt xâm chiếm.
Thành phố sụp đổ, nhân loại gần như diệt vong.
Sau đó, con người dần tiến hoá — thể chất mạnh hơn, trí tuệ sắc bén hơn, có người thân thể cứng như thép, có người tốc độ vượt xa bình thường,...
Phi Hàn từng là thiên tài giữa thời loạn Hoa Hạ.
Ở tuổi mười bốn đã một mình hạ sát dị nhân cấp cao; mười sáu được quân đội trọng dụng; thành tích chiến đấu vượt xa người cùng tuổi.
Cho đến trận chiến năm ngoái.
Hăn đối đâu cùng một dị nhân lạ, thân bị thương nặng, sức mạnh tán loạn, gần như tàn phế.
Thân thể của hắn từ đó yếu dần, không còn phục hồi được như xưa.
Và giờ… người từng đứng trên đỉnh tuổi trẻ, lại bị đồng học ghen ghét, mưu tính hại.
> “Thật nực cười…”
Hắn đứng lên, thân thể hơi run, cố ổn định nhịp thở.
Cơ thể yếu đến mức chỉ bước vài bước đã nhói từng cơn.
---
Dựa vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán cây, hắn xác định hướng quay về, nhưng…
Càng đi càng thấy lạ.
Không có tiếng người.
Không có dấu tích cắm trại.
Thậm chí không có âm thanh của thành phố dù nơi đây vốn không xa khu dân cư.
Thay vào đó —
Không khí trong rừng càng lúc càng lạnh, như bước vào nơi mà ánh mặt trời không thể chạm đến.
Khoảng một giờ sau...
Một mùi kỳ lạ xuất hiện — không hôi, không tanh, nhưng mang cảm giác “trống rỗng”, như thứ gì đó không thuộc về nơi này.
Hàn dừng lại, ánh mắt nghi hoặc.
Rừng rậm bỗng mở ra, trước mắt hắn…
---
Một hố lớn xuất hiện.
Không phải hố bình thường —
Nó rộng gần một kilomet, sâu không nhìn thấy đáy.
Xung quanh là đất đá khô cứng như bị sức mạnh không thể tưởng tượng nghiền nát.
Cây cối quanh mép hố đều chết khô, thân cây cháy sém như từng bị ngọn lửa vô hình thiêu qua.
Gió thổi lên từ dưới đáy, lạnh như xương.
Hàn đứng lặng.
> “Ở nơi gần thành phố thế này… lại có thứ… thế này?”
Điều kỳ lạ hơn: Không có dấu vết khảo sát. Không có dấu hiệu dây phong toả, trạm nghiên cứu — hoàn toàn trống rỗng.
Không thể nào một cái hố khổng lồ như vậy lại không bị phát hiện.
Trừ khi… nó mới xuất hiện.
Nhưng cách nào tạo nên thứ này?
Bom hạt nhân cũng không thể tạo nên hình dạng hoàn mỹ, sạch sẽ đến lạ như vậy.
Hàn nuốt nước bọt, tim đập mạnh.
Dù cơ thể yếu, bản năng chiến đấu từng trải khiến hắn không lùi mà tiến lên.
> “Phải có thứ gì đó dưới kia…”
Hắn tìm một đoạn dốc tương đối an toàn bên cạnh, men theo đó xuống.
Đất dưới chân thỉnh thoảng vỡ vụn, khiến tim hắn như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Xuống hơn bốn trăm mét, gió đen càng rõ.
Không phải gió thực — mà giống như luồng khí khô, lạnh, ẩn chứa cảm giác kỳ dị.
Ánh sáng dần mờ, chỉ còn bóng tối đặc quánh.
---
Đến khoảng giữa lòng hố —
Một luồng u tối lơ lửng trong không trung.
Nhỏ.
Chỉ bằng nắm tay.
Màu đen không phải kiểu màu đen thông thường — nó như hút mọi ánh sáng, khiến không gian quanh nó mờ đi.
Không phát sáng.
Không phát nhiệt.
Chỉ tồn tại —
Lặng lẽ.
Cô độc.
Như một phần của thế giới không thuộc về nơi này.
Hàn nhìn nó, cảm giác sống lưng lạnh toát.
Suy nghĩ đầu tiên: nguy hiểm.
Nhưng hắn cũng biết — thứ nguy hiểm nhất, thường là thứ có ý nghĩa nhất.
Đã từng, hắn nhiều lần phải đưa ra lựa chọn như vậy trên chiến trường.
Hắn đưa tay…
Khoảnh khắc ngón tay vừa chạm vào luồng u tối—
Vút!
Luồng u tối hoá thành một sợi tơ đen, như bị kích hoạt, lao thẳng vào giữa chân mày của hắn.
> “—!!”
Cơ thể hắn cứng lại.
Tầm mắt tối sầm.
---
Trong nháy mắt —
Ý thức phi Hàn chìm vào khoảng không tăm tối.
---
“Ư…”
Đầu óc nhói như bị ai đó dùng búa nện, từng luồng rung động lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cậu mở mắt, ánh nhìn mơ hồ rồi dần rõ nét — nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cậu hoàn toàn chết lặng.
Không phải trần nhà quen thuộc.
Không phải mặt đất xi măng bẩn bụi.
Là một vùng trời tối như đêm không trăng, chỉ có ánh sương xanh lam yếu ớt lập lòe như ma trơi. Mặt đất không phải đất thật, nhìn giống thủy tinh đen, phẳng lặng đến đáng sợ.
Vừa đứng dậy, trước mắt cậu lập tức biến dạng.
Không phải hoa mắt —
Không gian thật sự đang run rẩy.
Một luồng khí lạ, đen đặc, lạnh như kim loại áp sát vào da thịt. Nó không giống gió, cũng không giống sương… mà như chất lỏng vô hình bám chặt lấy cơ thể, liên tục ăn mòn.
Chỉ trong tích tắc, cơ thể pji Hàn bắt đầu trở nên trong suốt, từng sợi thịt, từng đường gân như đang phai màu.
> “Mình… tan ra sao!?”
Cậu muốn hét, nhưng cổ họng cứng đờ.
Ngay lúc đó —
Luồng sáng đen bên trong mi tâm tự bùng lên, như một lớp màn mỏng bao quanh cơ thể. Làn khí ăn mòn kia chạm vào lớp sáng liền tiêu tán như khói gặp lửa.
Nhờ nó, thân thể cậu ngừng tan rã.
Hơi thở dồn dập, nhưng phi Hàn vẫn cảm giác được… chỉ cần nó yếu đi một chút, cậu sẽ biến mất hoàn toàn.
---
Cậu nhìn quanh.
Không gian rộng lớn vô biên, nhưng cảm giác bản năng cho cậu biết:
Dù cậu có đi thế nào, cũng chỉ nhìn thấy khu vực khoảng hai cây số vuông. Ngoài phạm vi ấy, mọi thứ như bị sương đen che kín, mờ mịt không thể xuyên qua.
Giống như nơi này quá rộng —
Nhưng tầm nhìn cậu bị khóa lại.
Không biết là do nơi này bị phong bế, hay bản thân cậu quá yếu.
---
Đúng lúc ấy —
“Ầm…”
Không khí trước mắt nhấp nhô. Từ hư không, từng nét chữ kỳ lạ xuất hiện, ngưng tụ thành hàng chữ lơ lửng:
> 『Thủy Ma Kinh – Tầng 1』
— Luyện… ma khí.
Chữ không phải tiếng trái đất cũng chẳng giống bất kỳ văn tự nào cậu từng thấy. Thế nhưng, một luồng hiểu biết tự nhiên chảy vào trong đầu — như thể có ai thì thầm, buộc cậu hiểu ý nghĩa của nó.
“Ma khí… là gì?”
Cậu vô thức đọc.
Từ ấy như nắm như không, không ai giải thích, chỉ khiến cậu cảm giác mơ hồ — mạnh mẽ nhưng nguy hiểm.
Ngay dưới hàng chữ, lại hiện thêm một dòng:
> Ma Đồ– cửu trùng (9 tầng)
Chỉ có thế. Hoàn toàn không giải thích.
Không có minh họa.
Không có chỉ dẫn.
Cứ như có người ném một quyển sách lạ vào đầu cậu, chỉ nói: “Tự mà hiểu.”
---
Không gian lặng ngắt.
Chỉ còn sương đen lượn lờ.
Pji Hàn siết tay. Cơ thể vẫn run rẩy, như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vào bóng tối. Nhưng ánh sáng đen trong mi tâm vẫn yên lặng bảo vệ, giống như một chiếc ô nhỏ giữa bão tố.
—
Nơi này là đâu?
Thứ kia muốn làm gì?
“Ma khí” là gì?
Vì sao mình hiểu được chữ?
Phi Hàn vẫn còn run nhẹ, hơi thở loạn nhịp.
Ánh sáng đen trong mi tâm đã yên lại, chỉ còn chút tàn quang chìm khuất như giọt mực.
Cậu không biết mình đã ở nơi đây bao lâu, chỉ cảm giác cơ thể không còn trong suốt như lúc mới tới.
Mặc dù khí tức quanh mình vẫn rất đáng sợ, nhưng nó đã không tiếp tục ăn mòn cậu nữa.
Cậu hít sâu, quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Con đường tuy không rõ ràng, nhưng đất dưới chân là thật — lạnh lẽo, khô cứng như đá được nghiền lại, vừa bước đã tạo nên những tiếng “lạo xạo” nhỏ, khô như tiếng cành khô gãy.
Xung quanh chỉ có những thân cây màu xám đen mọc thưa thớt.
Vỏ cây giống như vết than cháy, sờ vào có cảm giác lạnh hơn băng.
Trên không, một lớp sương tối mù lửng lơ, như tấm màn mục nát mở ra vô tận… nhưng không phát ra ánh sáng.
Nó khiến người ta không phân biệt được thời gian — như lúc này là bình minh hay nửa đêm cũng chẳng rõ.
Phi Hàn đi một lúc khá lâu.
Dần dần, tầm nhìn xuất hiện thứ giống như… biên giới.
Không có vách đá.
Không có tường chắn.
Mà là — một “bức tường sương đen”.
Sương đen không cuồn cuộn như khói, mà đứng yên như mặt nước phẳng, lặng yên vô hạn, khiến người ta không hiểu là thứ gì.
Cậu đưa tay chạm thử.
—— “Xìii!”
Đầu ngón tay vừa chạm vào, lập tức tê buốt như kim đâm.
Một luồng lạnh lẽo theo ngón tay xộc vào tim, khiến cậu giật mình rụt tay lại.
Nơi đó… không thể vượt qua.
Chỉ mới chạm nhẹ, Phi Hàn đã cảm thấy như khoảnh khắc ấy toàn thân sắp bị gió cuốn thành tro bụi.
Cậu không dám thử lại.
“Giống như tấm kính vô hình… hoặc là… giới hạn.”
Cậu nghĩ vậy.
Không biết tại sao mình chỉ thấy được phạm vi khoảng hai cây số vuông.
Ngoài biên giới đó, chỉ có một màu đen sương lạnh, như nuốt cả thế giới.
♦︎
Phi Hàn quay lại.
Bỗng — dưới chân “cộp” một tiếng nhỏ.
Ngay dưới lớp đất đen là thứ gì đó cứng rắn.
Cậu cúi người, chùi nhẹ đất bụi — là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm dài gần ngang thân, toàn thân đen kịt như được đúc từ mực đặc.
Mặt kim loại lạnh đến mức bàn tay tê dại ngay khi chạm vào.
Không hề có hoa văn, chỉ đơn giản như một khối kim loại thô nhưng lại mang theo sự tịch mịch đáng sợ.
Điều kỳ lạ hơn —
Trên thân kiếm… lờ mờ quấn lấy vài tia khói tối, như những sợi lông chim đang bay nhẹ.
Màu sắc không đậm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sống sờ sờ.
Phi Hàn thử nhấc.
— Nặng!
Nặng khủng khiếp.
Rõ ràng bề ngoài không lớn, nhưng trọng lượng lại như cả ngọn núi ép xuống.
Vai cậu run lên, cánh tay tê rần.
Nếu là người bình thường, chắc đã không thể cử động nổi.
“Thứ gì vậy… sắt à? Không giống.”
Cậu vẫn cố gắng mang theo —
Không phải vì tham, mà bởi… cậu cảm thấy thanh kiếm có ích.
Giống như đang gọi cậu vậy.
Cậu siết tay, thu thanh kiếm lại.
Ngay khoảnh khắc ấy —
ẦM!!!
Toàn bộ thế giới rung chuyển.
Không có cảnh báo.
Không có dự cảm.
Mặt đất như bị ai đó nắm lấy lắc mạnh, từng vết nứt đen lan ra dưới chân.
Những tán cây xám rung động, lá rơi xuống nhưng không có tiếng.
Màn sương phía xa cuộn lại như bị gió hút vào.
Thính giác trong khoảnh khắc bị bóp nghẹt —
Không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập.
“Đừng nói…”
Phi Hàn chưa kịp nghĩ hết —
Trước mắt chợt tối sầm.
Cảm giác như có bàn tay vô hình tóm lấy mình rồi kéo mạnh ra khỏi thế giới đen kia.
Xung quanh xoáy thành đường hầm dài vô tận.
Rồi…
—— “Phụt!”
Cậu bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro