Người xưa chốn cũ (6)

Cảnh báo: H+++++

Chương này không thích hợp với những mầm non đất nước muốn giữ gìn trong sáng, đề nghị tự xem lại tuổi rồi mới lướt xuống nha các chế.
***

Trời về cuối đông, gió càng thêm lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp bên trong phòng.

Lúc đầu cả hai còn có chút ngại ngùng gượng gạo, rồi không biết từ khi nào, những nụ hôn thuần thục tản mạn rơi lên từng tấc da thịt, khiến đầu óc Lý Liên Hoa dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể trầm mê theo từng cử động của Địch Phi Thanh.

Thấy Lý Liên Hoa thật sự không quá ác cảm với những động tác của mình, Địch Phi Thanh lúc này mới yên lòng, thuận thế ngậm lấy vành tai y, bàn tay tự nhiên vuốt lên vùng da nhạy cảm non mịn giữa đùi, mập mờ nói:" Chịu không được thì nói với ta, có biết không?"

Lý Liên Hoa hơi nghiêng mặt đi, không muốn trả lời vấn đề khó mở miệng này.

Y thật sự không biết trong loại chuyện này Địch Phi Thanh lại có nhiều kiên nhẫn cùng cẩn thận tới vậy, hoàn toàn không giống tính khí bá đạo nóng nảy bình thường của hắn chút nào. Dường như tất cả ôn nhu trong cuộc đời này Địch Phi Thanh đều đặt hết lên người Lý Liên Hoa vậy.

Lý Liên Hoa còn đang miên man suy nghĩ, bàn tay ấm áp chai sạn của Địch Phi Thanh đã lần xuống, bao bọc lấy nơi yếu hại của y, nhẹ nhàng xoa nắn nó.

Hắn cúi đầu, hôn lên cần cổ trắng gầy của Lý Liên Hoa khi thấy y hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thán, vì sao thân thể người này lại đẹp tới vậy, rõ ràng y trúng độc gần mười năm, nhưng cơ bắp dẻo dai của người luyện võ lại chưa từng biến mất, đem lại cảm giác tinh tế mềm mại không chút dư thừa.

Địch Phi Thanh biết rõ hắn không phải là người có ham muốn quá lớn, ngoại trừ võ học hắn đối với mỹ nam mỹ nữ chưa từng mảy may động sắc tâm.

Chẳng ngờ được, tới ngày hôm nay suy nghĩ ấy liền bị quét sạch hoàn toàn.

Địch Phi Thanh cảm nhận được cơ thể Lý Liên Hoa theo sự động chạm của hắn mà hơi căng cứng lại, nghĩ nghĩ một lúc, liền ở hạt đậu nhỏ trước ngực y, há miệng cắn nhẹ.

Thân thể Lý Liên Hoa cực kì mẫn cảm, vốn bị Địch Phi Thanh trêu chọc hồi lâu đã sớm không chịu được, phía dưới theo tiết tấu bàn tay hắn đân cứng rắn mà dựng lên, nhưng hành động đột ngột này của Địch Phi Thanh khiến y cảm nhận được một trận tê dại truyền tới từ sống lưng, ngay cả tiếng nói cũng khàn đi:" A.. Phi Thanh...ngươi đừng..."

" Tương Di, ngươi thoải mái sao?" Địch Phi Thanh phát hiện điểm nhạy cảm của Lý Liên Hoa, thanh âm mang theo ý cười, không khỏi nổi lên tính xấu muốn trêu chọc y, đưa tay vân vê điểm nhỏ còn lại, miệng vừa hôn vừa cắn khối da thịt mềm mại kia.

" Ưm.."

Ba điểm mẫn cảm đều bị kích thích trêu đùa khiến cổ họng y vô thức bật thốt lên thanh âm tràn đầy tình sắc, Lý Liên Hoa nào đã trải qua sự kích thích mãnh liệt như thế này bao giờ, y khẽ thở dốc, bàn tay muốn đẩy Địch Phi Thanh ra, nhưng cuối cùng chỉ có thể vô lực giữ lấy bả vai hắn. Chẳng mấy chốc trước mắt hoa lên, cảm giác bụng dưới dồn nén tới nóng nảy trong chớp mắt được giải thoát, hạ thân Lý Liên Hoa rung một cái, bạch dịch trong suốt không thể kiềm nén được nữa mà bắn ra, nhuộm ướt bàn tay của Địch Phi Thanh.

Gương mặt tái nhợt ốm yếu của Lý Liên Hoa lúc này đã nhiễm một màu hồng nhuận, khiến ngũ quan của y thêm thanh tú gấp bội, càng làm người ta có cảm giác thương tiếc yêu thương. Lồng ngực phập phồng thở dốc, y chỉ có thể mất hết mặt mũi xấu hổ vùi mặt vào khuỷu tay của chính mình, không dám nhìn Địch Phi Thanh dù chỉ một chút.

Nhưng Địch Phi Thanh nào buông tha y dễ dàng như vậy, hắn nhấc cao đôi chân thon dài của Lý Liên Hoa ra, ngón tay mang theo bạch dịch lần mò tới nơi bí mật kia.

Trước đó hắn đã dùng dược cao Dược Ma chuẩn bị nới rộng cho y nên lúc này ngón tay tiến vào huyệt khẩu chật hẹp cũng không quá khó khăn, ngón tay hắn đâm vào càng sâu, thân thể của Lý Liên Hoa càng không khống chế được mà run run, mắt khẩn trương mà nhắm chặt, dưới ánh nến nhìn rõ làn mi không ngừng run rẩy tựa như những cánh bướm yếu ớt đầy mê hoặc.

Lý Liên Hoa thế mà không biết việc mất đi tầm nhìn lại càng làm y cảm nhận rõ ràng hơn từng động tác của Địch Phi Thanh, mỗi khi ngón tay hắn ở trên cơ thể y xoay tròn dò xét, cổ họng y không nhịn được phát ra thanh âm nức nở nho nhỏ, nửa như thống khổ bất kham lại nửa mang vui thích chờ mong.

Địch Phi Thanh kiên nhẫn chờ tới khi cơ thể Lý Liên Hoa dần dần thả lỏng, tiếp nhận dị vật xâm nhập rồi mới bắt đầu đưa ngón thứ hai, rồi thứ ba, trìu sáp liên tục, khiến địa phương kia dần trở nên ẩm ướt mềm mại, thuận lợi tiếp nhận hắn.

" Ngươi...đủ rồi... ngươi tiến vào.." Lý Liên Hoa chưa bao giờ thống hận sự chậm chạp của Địch Phi Thanh như lúc này, cảm giác nơi đó ngày một ngứa ngáy khó chịu, ngón tay cơ hồ không thể khỏa lấp nỗi trống rỗng trong lòng y, chỉ có thể vứt liêm sỉ qua một bên, tự mình lên tiếng cầu hoan.

Lý Liên Hoa hoàn toàn không biết, Địch Phi Thanh đã sớm nhẫn nại tới cực điểm, nếu không phải sợ tổn thương tới y, hắn đã lao tới đè y mà mãnh liệt làm từ lâu rồi.

Chút lý trí còn sót lại trong đầu Địch Phi Thanh liên tục nhắc nhở hắn không được làm Lý Liên Hoa đau, ánh mắt hắn tối đi, hơi thở cũng trở nên nóng như lửa, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc:" Cố nhịn một chút, lúc đầu ngươi nhất định sẽ rất đau."

Lý Liên Hoa hơi cảm động, vươn tay ôm lấy cổ hắn, hai chân tự động tách ra rộng hơn để Địch Phi Thanh thuận lợi tiến vào, cố tỏ ra thản nhiên nói:" Bích Trà Độc phát tác ta cùng chịu được, chút đau đớn này có là gì... A!"

Đáng thương cho Lý Liên Hoa chưa hiểu chuyện, y vừa dứt lời đã cảm nhận hạ thể như bị xẻ làm đôi, cự vật khổng lồ nóng tựa sắt nung chẳng chút lưu tình thâm nhập vào cơ thể, chướng đau tới nỗi Lý Liên Hoa vốn tự tin với khả năng chịu đựng của mình không nhịn được mà kêu to thành tiếng.

Y há miệng thở dốc, nước mắt sinh lý không kiểm soát được chảy ra, thấm ướt tóc mai, hổn hển nhìn thứ khó tả khi từng chút một càn quét đâm sâu vào cơ thể.

" Hức...ngươi chậm...đau quá.." Lý Liên Hoa run run giãy dụa, muốn tách khỏi Địch Phi Thanh một chút, nhưng hắn lúc này sao có thể để y toại nguyện, một tay giữ chặt eo của y, hạ thân mãnh liệt tiến xuất.

Mị thịt nóng bỏng như có sinh mạng, mỗi khi cự vật tiến vào đều ra sức hút chặt lấy, khiến Địch Phi Thanh thoải mái tới không thể ngừng lại.

Hắn cố ý ma sát thật sâu, khẽ rút ra rồi lại đỉnh mạnh vào, từng chút một chiếm lấy người kia.

Lý Liên Hoa bị hắn thao lộng tới hai chân phát run, mấy lần suýt rơi xuống đệm lại bị Địch Phi Thanh tóm chặt lấy, đặt lên bờ vai săn chắc của hắn. Thắt lưng cũng bị nhấc lên cao, tùy ý để người nọ hung hăng khi dễ.

" Ưm... ngươi...khốn nạn... ngươi nói.. không làm ta đau...a..." Lý Liên Hoa đứt quãng kêu lên, lần đầu tiên trong đời cảm thấy Địch Phi Thanh đang bắt nạt y, nhưng còn chưa nói xong, từ sâu trong cơ thể giống như bị đánh mạnh, không biết Địch Phi Thanh chạm vào nơi nào lại khiến y không khỏi rùng mình, cảm giác đau đớn bị gạt qua một bên mà bùng lên sự thư sướng, khoái cảm dồn dập tích tụ lần nữa tưởng như sắp tuôn trào, đến ngón chân y cũng không nhịn được co rút một trận, chới với trong không trung.

Nghe thanh âm của Lý Liên Hoa đột ngột thay đổi, ý cười trên môi Địch Phi Thanh càng sâu, cố ý nhắm vào điểm nọ, đâm mạnh vào:" Chỉ có đau thôi sao? Tương Di, cơ thể ngươi thành thật hơn miệng ngươi rất nhiều đó."

" A..." Lý Liên Hoa hơi lắc đầu, hoàn toàn không chịu nổi sự kích tình mãnh liệt tới mức này, rốt cuộc không chịu nổi cầu xin tha thứ:" Ngươi... đừng động chỗ đó..hức...hỏng mất.."

" Sẽ không, ta không bao giờ tổn thương ngươi, tin ta." Địch Phi Thanh cúi người hôn Lý Liên Hoa, đem tiếng rên rỉ vụn vặt của y nuốt xuống, bên dưới vẫn không ngừng hung hăng va chạm.

Trong không gian không ngừng lặp đi lặp lại tiếng da thịt va vào nhau cùng thanh âm hổn hển thở dốc.

" Hức...sướng... thoái mái... ngươi muốn giết ta a.."

Lý Liên Hoa chỉ cảm thấy hạ thân bị ma sát tới sắp mất cảm giác, nhưng cảm giác cực khoái ngày một lớn hơn, khiến y chẳng còn giữ được lý trí mà từng ngụm kêu lên những tiếng rên rỉ dâm mỹ, hai tay nắm chặt tấm đệm dưới thân tới nhàu nát, thắt lưng tự giác nâng cao, tựa như dâng hiến thân mình đắm chìm vào mùi vị tình ái.

Tình cảm sâu đậm, dư vị ngọt ngào, hoan ái mãnh liệt, tất cả những thứ đó Lý Liên Hoa hoàn toàn không dám nghĩ tới mình có ngày được nếm trải qua.

Cuối cùng ở khoảnh khắc thăng hoa, hai người đều không chịu được phát tiết, một trận ấm nóng bắn vào trong hạ thể, tưởng như muốn thiêu đốt từng lớp mị thịt mềm mỏng yếu ớt của Lý Liên Hoa, y cũng chỉ có thể vô lực tiếp nhận, thân thể mềm nhũn như không xương, thả người xuống lớp đệm mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngược lại Địch Phi Thanh dường như chẳng mệt mỏi chút nào, cự vật trong cơ thể Lý Liên Hoa vẫn cứ cứng rắn nóng bỏng như cũ, hiển nhiên là chưa được thỏa mãn hoàn toàn.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ lý do vì sao bọn họ phải song tu, chậm rãi rời khỏi người y rồi nhanh tay bắt mạch cho Lý Liên Hoa.

Mạch đập vẫn còn hơi yếu, nhưng không còn mong manh như trước nữa, Địch Phi Thanh lúc này mới yên tâm, vỗ nhẹ lên mặt Lý Liên Hoa gọi y:" Ngươi thấy trong người thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn hắn, đôi môi bị hôn tới mức sưng đỏ kiều diễm hơi mấp máy, phun ra đúng một chữ:" Cút."

Địch Phi Thanh không tin nổi mà nhìn Lý Liên Hoa, cảm thấy y giống như đang giận lẫy với mình, cười cười ôm chặt lấy cơ thể y, để cơ thể hai người lần nữa áp sát vào nhau.

" Ngoan, đừng cố quyến rũ ta, cơ thể ngươi còn yếu."

Lý Liên Hoa nghe hắn nói tới ngẩn người, không hiểu từ cút làm thế nào vào tai Địch Phi Thanh lại mang hàm ý quyến rũ, không nhịn được có chút tức giận mà tung một chưởng về phía hắn.

Thật ra y chỉ muốn đánh cho hả giận một chút, hoàn toàn không cố ý dùng nội lực, nhưng không biết vì sao một chưởng kia đánh ra mang theo kình phong mạnh mẽ, Địch Phi Thanh theo bản năng nghiêng đầu tránh né, thế mà cái bàn phía sau hắn bị đánh cho tan nát, nhất thời sững sờ nhìn Lý Liên Hoa không thốt lên lời.

" Ta...ta không cố ý. Nội lực của ta sao lại tăng mạnh như vậy?" Lý Liên Hoa lúc này cũng nhận ra mình phản ứng quá lớn, sợ Địch Phi Thanh tức giận trở mặt, vội vã lên tiếng biện minh.

Nhưng y không ngờ Địch Phi Thanh lại tóm chặt lấy tay y, lần nữa ấn Lý Liên Hoa xuống lớp chăn đệm mềm mại.

" Lý môn chủ, ngươi đây là lợi dụng xong thì muốn diệt khẩu đấy à? Hay là chê ta chưa thỏa mãn được ngươi?" Địch Phi Thanh cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn ghé sát lại gần Lý Liên Hoa, hỏi.

" Không phải...ta.." Lý Liên Hoa còn muốn giải thích, Địch Phi Thanh đã lật người y lại, từ phía sau cố định hai tay y.

Một trận ấm nóng lại cọ sát nơi hạ thân, thanh âm của Địch Phi Thanh mang theo ý trêu đùa vang lên bên tai Lý Liên Hoa:" Xem ra song tu thật sự rất có hiệu quả, coi như ta chịu thiệt, tiếp tục hạ mình giúp Lý môn chủ tu luyện thần công vậy."

" Địch Phi Thanh, ngươi vô sỉ...không muốn..." Lý Liên Hoa xấu hổ kêu lên, còn chưa nói xong lại bị đè xuống hôn.

Địch Phi Thanh thì vui vẻ vô cùng, mĩ danh giúp người trong lòng luyện công, thực tế chính là tìm niềm vui cho bản thân, dù sao làm một lần thật sự không đủ chút nào a.

Đêm... còn quá dài.

( CÒN TIẾP)

Mỗi lần chém H xong phải thắp hương đuổi đàn quỷ sau lưng đi, tội lỗi quá trời🤣

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro