Trọng sinh ta bẻ cong ánh sáng chính đạo (10)
Cảnh báo: H++++
Trước khi ngược anh Thanh thì thôi ít nhiều gì cũng phải để ảnh ăn no một bữa, không ảnh chém tui chớt. Thế nên nội dung chương này là song tu trong tối đó, đề nghị mầm non đất nước muốn giữ gìn trong sáng nhỡ tay nhấn nhầm thì quay xe hộ cái nha.
****
Trong một căn phòng lớn nọ, Kiều Uyển Vãn bình tĩnh dựa vào đầu giường, khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng không có vẻ gì là suy yếu, an tĩnh ngẩn người nhìn không trung, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lúc Giác Lệ Tiếu bước vào thấy bộ dạng của nàng như vậy không khỏi bất ngờ, hỏi:" Ngươi không thử tìm cách bỏ trốn à?"
Kiều Uyển Vãn liếc nàng một cái, cười nhạt:" Nội lực trong người ta vẫn còn, ngươi cũng không trói ta lại, vậy chứng tỏ bên ngoài có đặt cơ quan phức tạp, hoặc rất nhiều người canh giữ, đảm bảo ta không thể thoát khỏi đây được. Nếu đã như vậy ta tốn công vô ích tìm cách bỏ trốn làm gì?"
" Thiên hạ đều nói ngươi dựa vào việc làm hồng nhan tri kỉ của Lý Tương Di mà nổi danh, ngoại trừ chút nhan sắc thì võ công và trí tuệ chẳng có gì nổi bật. Nhưng chỉ bằng một câu nói rất biết người biết ta như thế này, cũng thông minh hơn khối kẻ tự xưng đại hiệp trên đời này rồi." Giác Lệ Tiếu dường như cảm thấy phản ứng của Kiều Uyển Vãn rất thú vị, bàn tay nắm chặt lấy cằm nàng, ép nàng nhìn ả, mỉm cười khen ngợi.
Ánh mắt Kiều Uyển Vãn trong suốt, chẳng có chút gì sợ sệt hay mưu toan, thẳng thắn đối diện với Giác Lệ Tiếu.
Giác Lệ Tiếu còn cho rằng nàng thật sự không sợ ả, nhưng ả rất nhanh phát hiện, bàn tay của Kiều Uyển Vãn đang phát run nhè nhẹ, phải nắm chặt vào nhau để khống chế tâm tình của bản thân.
Còn thích giả bộ kiên cường...
Bật cười một tiếng, Giác Lệ Tiếu buông Kiều Uyển Vãn ra, ngồi một bên tự rót cho mình chén trà, thờ ơ nói:" Không cần sợ, ta không giết ngươi, mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà chết, hẳn sẽ làm bao ngươi tan nát trái tim mất. Ta lại không giống tên tình nhân thối kia của ngươi, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào."
Nghe thấy ả nhắc tới ba chữ tình nhân thối, biểu tình bình tĩnh mà Kiều Uyển Vãn khó khăn lắm mới ngụy tạo được lập tức tan vỡ, đôi mắt thế mà nhanh chóng đỏ lên, mang theo bao cảm xúc từ vui sướng, hối hận, tới đau lòng, trộn lẫn vào nhau khiến nhan sắc của nàng càng thêm yêu kiều lay động lòng người.
" Ngươi gặp Tương Di rồi sao? Chàng còn sống ư?" Thanh âm Kiều Uyển Vãn run lên, nghẹn ngào truy hỏi.
" Hắn sống tốt lắm, nhưng rất nhanh ta sẽ tiễn hắn xuống âm phủ lần nữa." Giác Lệ Tiếu bật cười, tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương đau nhức do Thiếu Sư gây ra, ánh mắt kiều diễm lúc này lạnh lẽo khôn tả, lẫn cả sát khí làm người ta kinh hãi.
" Không cho phép ngươi làm hại Tương Di!" Kiều Uyển Vãn gấp gáp kêu lên, mặc kệ bản thân đang rơi vào tình cảnh khốn cùng, vẫn quyết tâm bảo vệ cố nhân.
Giác Lệ Tiếu nhìn nàng với ánh mắt châm chọc, tựa như bị sự si tình ngu ngốc của nàng làm cho bật cười, lắc đầu nói:" Ngươi ở đây hết lòng bảo vệ tình nhân, hắn thì sao? Sau Đông Hải chi chiến, hắn dù sống sót nhưng không trở về tìm ngươi, còn có tâm tư trốn ở Vân Ẩn Sơn song tu cùng tôn thượng của ta, ta muốn giết kẻ bội tình bạc nghĩa ấy, đáng lẽ ngươi phải là người đầu tiên vỗ tay ủng hộ mới đúng."
" Song tu?" Hai chữ này quá mức kinh hãi, Kiều Uyển Vãn khẽ lẩm bẩm, không tin vào tai mình.
" Đúng, ta tới đưa tôn thượng trở về, hắn lại dám dùng Bi Phong Bạch Dương đối phó ta, hắn đây là đang giễu võ dương oai với ta!" Giác Lệ Tiếu cứ nghĩ tới trận chiến hôm đó mà giận tới phát điên, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, vỗ mạnh bàn một cái.
Lý Tương Di vì sao có thể sử dụng Bi Phong Bạch Dương thuần thục tới vậy, chỉ có thể là do tôn thượng truyền lại cho hắn!
Ả nghĩ rằng Kiều Uyển Vãn yêu Lý Tương Di như vậy, nếu biết chuyện hoang đường này cũng sẽ giận dữ oán trách kẻ vô tâm kia, không ngờ nàng chỉ tỏ vẻ nhẹ nhõm, thậm chí còn vui vẻ mỉm cười.
" Ngươi cười cái gì?" Giác Lệ Tiếu hỏi.
" Chỉ cần Tương Di còn sống, những chuyện khác chẳng có gì quan trọng." Kiều Uyển Vãn lau sạch nước mắt trên mặt, lẩm bẩm nói.
" Chính là do cái thái độ ngu ngốc này của ngươi, ngươi không chịu quản tốt nam nhân của mình, y mới có cơ hội đi câu dẫn tôn thượng của ta!" Giác Lệ Tiếu bị biểu tình này của nàng làm cho bùng nổ, tức giận vô cùng.
Ai ngờ Kiều Uyển Vãn bình thường ôn hòa, thậm chí có thể nói là nhu nhược lại đột nhiên trừng mắt với ả, phản bác lại:" Ngươi nói ai câu dẫn ai, Tương Di không phải người như vậy!"
" Còn nữa, ngươi hễ mở miệng là một câu tôn thượng của ta, hai câu tôn thượng của ta, ai trong thiên hạ này chẳng biết Địch Phi Thanh là một võ si, hắn đối với nữ nhân chẳng có chút quan tâm nào hết, ngươi đừng có tự mình đa tình rồi trách lầm người khác."
" Ai nói tôn thượng không quan tâm tới nữ nhân? Ngài ấy cùng Lý Tương Di còn sống sau Đông Hải chi chiến, vậy đương nhiên biết chuyện ta hạ độc hắn, thậm chí cũng đoán ra được ta là người đứng đằng sau cho nổ tổng đàn giết chết mười hai hộ pháp, nhưng ngài ấy không hề giết ta, chỉ cho người đuổi ta đi. Ngài ấy ghét nhất là bị phản bội, nhưng lại tha thứ cho ta, bởi vì ta là ngoại lệ trong lòng tôn thượng!" Giác Lệ Tiếu không ngừng ảo tưởng, còn rất biết cách trong khổ đau tìm vui sướng, điên cuồng giải thích thay Địch Phi Thanh.
Lại không biết biểu tình này vào trong mắt Kiều Uyển Vãn đáng thương tới mức nào, dù sao nàng cũng là nữ nhân, hiểu rõ một khi rơi vào lưới tình, bản thân sẽ mệt mỏi bất chấp tất cả mà theo đuổi người trong lòng tới mức nào.
Nếu so ra Giác Lệ Tiếu còn đáng nể hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ vì không thể kiên trì nhẫn nại mà lựa chọn bỏ lỡ người xuất chúng như Lý Tương Di, còn yêu nữ như Giác Lệ Tiếu lại có thể vì người mình yêu làm biết bao chuyện, không oán không hối, Kiều Uyển Vãn tự nhận bản thân không thể hi sinh được như vậy.
Thấy người nọ yên lặng, Giác Lệ Tiếu còn cho rằng mình nói vô cùng có lý, cười lạnh kết luận:" Nếu không có Lý Tương Di, tôn thượng nhất định sẽ nhìn tới ta."
" Không nhìn ngươi, là vì hắn không thích ngươi, không liên quan tới người khác." Kiều Uyển Vãn có chút không đành lòng nhìn nữ nhân này cùng lún càng sâu, liền mở miệng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Giác Lệ Tiếu mở to mắt, kinh hãi tột độ, còn chưa kịp tức giận đã nghe người kia tiếp tục:" Yêu được cũng phải buông được, không học cách buông, người tổn thương chỉ có mình ngươi."
Những lời này quá mức chân thành, Giác Lệ Tiếu muốn nổi giận cũng không giận được, hùng hổ nửa ngày cũng chỉ có thể hung hăng trừng Kiều Uyển Vãn một cái, sau đó phất tay áo bỏ ra ngoài, không muốn tranh luận vô nghĩa với nữ tử chẳng hiểu chuyện đời như Kiều Uyển Vãn nữa.
Kiều Uyển Vãn thấy ả tức giận bỏ đi như vậy còn nghĩ bản thân sẽ bị trừng phạt thê thảm, không ngờ chờ mãi cũng chỉ thấy hai tiểu nha đầu mang thức ăn tới cho mình rồi vội vã rời đi.
Yêu nữ ma giáo, cũng không phải quá mức độc ác như trong lời đồn...
Kiều Uyển Vãn thầm cảm thán, trong lòng lại đang suy tính làm thế nào để thoát khỏi đây đi tìm Lý Tương Di. Nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến người đó khỏe mạnh mới có thể xua tan cảm giác áy náy hối hận trong lòng bao lâu qua...
****
" Hay là lấy máu của ta nuôi Vong Xuyên Hoa đi." Lý Liên Hoa cau mày nhìn Địch Phi Thanh làm như không có chuyện gì thong dong đem ngân châm kéo ra khỏi ngón tay, nói.
" Ngươi trúng Bích Trà Độc, những độc dược khác không có tác dụng với ngươi, không cẩn thận sẽ làm hỏng Vong Xuyên Hoa." Địch Phi Thanh sắc mặt hơi tái đi, mặc kệ toàn thân đã đau tới sũng mồ hôi, thanh âm trầm thấp còn mang ý cười, ghé mặt tới gần Lý Liên Hoa:" Vong Xuyên Hoa mà hỏng, ngươi định làm thế nào trả cho ta một đời bên nhau?"
Thanh âm trầm thấp của Địch Phi Thanh lướt qua tai, nhưng Lý Liên Hoa chẳng có tâm tình để ý thâm tình thẫm đẫm trong đó, ngược lại còn càng thêm trầm mặc, đem thuốc giải độc nhét vào miệng hắn, sau đó lại cúi đầu cầm bàn tay sưng đỏ còn dính máu của Địch Phi Thanh, đem dược cao lành lạnh cẩn thận bôi lên đó.
Địch Phi Thanh nhìn sắc mặt y không tốt, chỉ có thể thở dài nói:" Đã bảo ngươi là không có chuyện gì nghiêm trọng, ngươi cứ phải khăng khăng bám theo ta."
" Ngươi còn dám nói? Ngươi chỉ nói phải lấy máu nuôi Vong Xuyên Hoa, không hề nói là phải uống thuốc độc, hơn nữa còn phải dùng cách phương pháp rách nát này hàng ngày!" Lý Liên Hoa có chút khó thở, nếu không phải y phát hiện tay trái của Địch Phi Thanh không những không tốt lên mà càng ngày càng sưng đỏ, thậm chí tới việc cầm bát cũng khiến hắn đau tới cau mày, y còn thật sự tin hắn nói Vong Xuyên Hoa chỉ cần dùng máu nuôi dưỡng vài ba lần là nở!
Thịt trong ngón tay của Địch Phi Thanh đã bị đâm nát rồi, Vong Xuyên Hoa còn chẳng nhú lên tý nào, phương pháp của lão hồ đồ Dược Ma có tý nào đáng tin chứ?! Dù sao lão già ấy còn chế ra loại độc mà đến bản thân còn không giải được cơ mà, nghe qua đã thấy là lang băm rồi!
" Nói bậy, so với lúc ta hái về Vong Xuyên Hoa lớn hơn một chút rồi." Địch Phi Thanh thấy bộ dạng tức giận muốn xù lông của Lý Liên Hoa rất đáng yêu, không nhịn được bật cười nói, không ngờ dư độc vừa phát tác chưa tan hết, ngực truyền tới một trận âm ỉ, tiếng cười liền biến thành ho khan, cơ thể cũng hơi nghiêng ngả.
Lý Liên Hoa vội đỡ lấy, dìu hắn ngồi xuống.
" Phía sau sơn cốc có ôn tuyền, ngâm một lúc liền không sao, ngươi đừng lo." Khóe miệng Địch Phi Thanh giương lên, cười nhẹ trấn an Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa gật đầu, chờ hắn bình ổn lại hô hấp mới đưa người đi.
Không thể không nói, Địch Phi Thanh rất biết chọn địa điểm để bế quan tu luyện, sơn cốc phong cảnh hữu tình, hơi nước từ ôn tuyền tràn ngập, khói trắng lượn bay, hướng tầm mắt ra xa là một mảnh rừng đào tuyệt mỹ, đẹp mắt vô cùng.
Địch Phi Thanh ngâm trong nước nóng gần nửa canh giờ, độc tố trong người đã được giải trừ hoàn toàn, cảm giác thư thái hơn rất nhiều, mở mắt ra, liền thấy Lý Liên Hoa đang ngồi ở một tảng đá bên cạnh, hiển nhiên là nhìn chằm chằm hắn sợ xảy ra chuyện.
Lúc xuống nước y phục đương nhiên ra cởi sạch sẽ, lúc này Địch Phi Thanh chỉ cần ngồi thẳng người, bờ vai rộng cùng lồng ngực săn chắc phơi bày hoàn mỹ, ẩn hiện dưới nước, rất có phong vị nam nhân.
Lý Liên Hoa vốn chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Địch Phi Thanh, giờ hắn cử động như vậy, tầm mắt của y vô thức di động theo, vô thức nuốt khan một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thán: Cơ bắp của A Phi nhà y còn rất đẹp.
" Lý Liên Hoa." Địch Phi Thanh ngẩng đầu nhìn người nọ, đột nhiên gọi.
Lý Liên Hoa cho rằng hắn muốn lên bờ, liền đưa tay muốn kéo hắn lên, không ngờ Địch Phi Thanh thế mà vận công, đem y kéo thẳng xuống nước!
Nước ôn tuyền ấm nóng thoải mái, Lý Liên Hoa rơi xuống còn chưa kịp làm gì đã bị người nọ ôm lấy, giữ trên mặt nước.
" Làm cái trò gì vậy?" Khẽ vuốt mặt một cái, nước sặc vào mũi còn có cảm giác chua chua, toàn thân ướt sũng khiến y có chút buồn bực với trò đùa trẻ con của Địch minh chủ, dở khóc dở cười hỏi.
Địch Phi Thanh sán lại gần Lý Liên Hoa, bàn tay vuốt lên vòng eo tinh tế, thấp giọng đáp:" Muốn làm ngươi."
Ánh mắt hắn thâm trầm lại thâm tình, khiến Lý Liên Hoa phút chốc quên cả giãy dụa, cả khi khuôn mặt người nọ tiến sát lại, y cũng không đẩy ra, lỗ tai đỏ rực lên, khóe mi run run nhắn mắt lại.
Môi lưỡi giao nhau, là ấm áp xâm lược, là nhiệt tình quyến luyến, phân không rõ là ai đang nắm thế chủ động.
Động tác vuốt ve trên thân thể đối phương theo từng tiết tấu của nụ hôn mà càng nhanh, lúc Lý Liên Hoa lấy lại thần chí, phát hiện ngoại bào của mình đã bị lới lỏng, rũ sang hai bên, một tay của Địch Phi Thanh ôm chặt eo y, một tay duỗi về phía tóc mai, khẽ vén những sợi tóc hỗn độn ẩm ướt của y qua một bên.
Đôi mắt Lý Liên Hoa vốn rất đẹp, con ngươi đen nháy trong làn sương mờ càng thêm vài phần trong trẻo, ánh mắt cũng mập mờ hơi nước mà thêm ba phần mềm mại bảy phần động tình.
Ý cười trên khóe miệng Địch Phi Thanh càng sâu, vuốt lên cơ thể thon gầy nhưng không hề gầy yếu, vô cùng săn chắc tinh tế trong tay, thanh âm khàn khàn không lạnh lùng giống như thường ngày, hỏi:" Tương Di, có được không?"
Mỗi tấc da thịt được bàn tay kia nhẹ nhàng sờ qua trở nên cực kì nóng bỏng, phảng phất sắp bị ngữ khí ôn nhu kia làm cho bốc cháy, khuôn mặt trắng nõn của Lý Liên Hoa trở nên đỏ bừng, vô thức vòng tay ôm lấy cổ Địch Phi Thanh, vùi mặt vào hõm vai hắn trốn tránh ánh mắt thâm tình kia, cổ họng khẽ động, cực nhỏ phát ra một tiếng:" Ừm."
Được sự đồng ý của người trong lòng, Địch Phi Thanh nghiêng đầu hôn lên cổ ý, bàn tay càng lúc càng lớn mật, dần dần một đường vuốt ve xuống dưới, đem tất cả vật trở ngại loại bỏ sạch sẽ.
Lúc bàn tay kia nắm lấy bộ vị trọng yếu phía dưới, Lý Liên Hoa theo bản năng rùng mình một cái, đầu hơi ngửa về phía sau, mày hơi nhíu lại, muốn tránh khỏi sự tiếp xúc thân mật quá mức kia.
Nhưng Địch Phi Thanh làm gì cho y có cơ hội chạy trốn, cúi đầu phủ môi lên môi Lý Liên Hoa, đem tất cả thanh âm vụn vỡ của y nuốt giữa ái tình triền miên.
Ngón tay phía dưới ra sức vân vê nhào nặn, tựa như đang thưởng thức báu vật nhân gian, nước nóng theo sự luân động mãnh liệt bao trọn lấy hạ thân, thoải mái đan xen khoái cảm ngày một dâng trào.
Bên tai Lý Liên Hoa chẳng còn chút tiếng động nào hết, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy duy nhất tiếng thở dốc xa lạ của chính mình.
" A..." Lý Liên Hoa không khống chế được tiếng rên rỉ trầm thấp kìm nén phát ra từ cổ họng, hai mắt khép hờ, cần cổ thon dài ưỡn lên, phơi bày hình dạng đẹp đẽ một cách hoàn hảo, ngửa về phía sau.
Một cỗ nhiệt lưu nóng rực cuối cùng cũng đầu hàng mà tuôn trào ra ngoài, phóng thích trong tay Địch Phi Thanh.
Cao trào qua đi, Lý Liên Hoa hơi thoát lực, dựa vào người Địch Phi Thanh thở mấy hơi lấy lại sức, lại vô tình cảm nhận bộ vị nóng rực của đối phương chạm vào đùi non, liền nghiêng đầu thấp giọng nỉ non bên tai hắn:" Ngươi tiến vào..."
Địch Phi Thanh hơi chấn động, hít sâu một hơi rồi mới gật đầu, cắn nhẹ lên vành tai non mịn của đối phương, thanh âm khàn khàn bật ra giữa môi:" Lần đầu sẽ đau, ngươi nếu khó chịu..."
Địch Phi Thanh châm chước từ ngữ, liếc khối thân thể mê người trong lòng, cuối cùng vẫn không thể lừa y, thành thật dặn dò:"...thì chịu đựng một chút, ta chắc chắn không dừng lại được."
Lý Liên Hoa:"..."
Nếu không biết nói lời đường mật, ngươi có thể câm miệng.
Lý Liên Hoa buồn bực nghĩ, cảm nhận một ngón tay thon dài mang theo nước ấm đi vào cơ thể, liền căng cứng cả người, ôm chặt Địch Phi Thanh thêm một chút.
Đầu ngón tay ở bên trong hết sức nhẹ nhàng mà xoay tròn nhấn nhá, giúp phía sau của Lý Liên Hoa dần thả lỏng.
Tốc độ trừu sáp ngày một nhanh, mị thịt mềm mại được nước ấm bao bọc là cảm giác kì dị không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng Địch Phi Thanh mới dùng mấy ngón tay đã khiến cả người Lý Liên Hoa cảm thấy bị xỏ xiên tới rã rời, ngón tay thon dài xinh đẹp không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
Ma sát liên tục khiến nơi đó vừa nóng vừa ngứa, cảm giác kì quái ướt át ngày một rõ rệt, Lý Liên Hoa kiềm nén hơi thở nặng nề, nhưng không biết ngón tay Địch Phi Thanh tác quái thế nào, ở bên trong cơ thể y đánh sâu vào một điểm, khiến đôi chân vốn vô lực của y khựng nhẹ xuống, cũng may được vòng tay săn chắc của Địch Phi Thanh giữ chặt mới không mất mặt ngã ở trong nước.
Địch Phi Thanh ôm Lý Liên Hoa lên, đem hai chân thon dài của y vòng qua eo mình, vuốt ve tấm lưng trắng mịn, thanh âm trầm thấp đã nhuốm một tầng tình dục nồng đậm khó nén :" Ôm chặt ta."
Động tác này khiến khoảng cách hai người càng thêm thân mật, cơ hồ dính sát vào nhau, hốc mắt Lý Liên Hoa đã đỏ bừng, khóc không ra nước mắt khi cảm nhận dục vọng nóng bỏng cứng rắn gấp mấy lần ngón tay đang ma sát huyệt khẩu của mình, chỉ có thể siết chặt nắm tay, nhắm nghiền mắt, cố gắng chịu đựng cảm giác xâm chiếm xa lạ trước nay chưa hề có.
Địch Phi Thanh thật sự vô cùng nhẫn nại với Lý Liên Hoa, hắn chậm rãi tiến vào từng chút một, cho tới khi sát nhập toàn bộ rồi cũng không vội luân động mà cố ý lấy lòng, quyến luyến hôn lên cánh môi của y, đợi y dần dần thích ứng.
Cho đến khi nét khó chịu kìm nén trên mặt Lý Liên Hoa hoàn toàn biến mất, Địch Phi Thanh mới bắt đầu trìu động.
Đau!
Đó là cảm giác đầu tiên Lý Liên Hoa cảm nhận được thì bị thứ nóng bỏng cực đại ấy xuyên vào thân thể, mặc kệ Địch Phi Thanh có bao nhiêu ôn nhu, y cũng không tài nào thích ứng được với kích thước đáng sợ ấy của hắn. Mị thịt mềm mại thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng từng khối gân trên thứ đó khi nó tiến vào, nước ôn tuyền nóng bỏng ma sát ở giữa khiến cơ thể y càng thêm kì quái, phải khó khăn lắm y mới không đá Địch Phi Thanh ra để bỏ chạy.
Nhưng mà sau đau đớn cùng cực tới tê dại là một khoái cảm to lớn như muốn bay lên thiên không, có thứ gì đó đang lặng lẽ trào dâng trong lòng.
Lý Liên Hoa theo thói quen khẽ cắn lên ngón tay, muốn chịu đựng cảm giác quái lạ đến cực điểm đang được khơi gợi sau mỗi cú thúc sâu của Địch Phi Thanh. Không ngờ hắn lại kéo tay y ra, hôn lên vết cắn đỏ hồng, âm thanh đi kèm tiếng thở dốc vang lên:" Đừng chịu đựng, ta muốn nghe tiếng của ngươi. Tương Di, không thoái mái sao?"
Hắn hỏi như vậy, nhưng động tác ra ra vào vào dưới thân càng lúc càng nhanh, hài lòng khi nghe tiếng rên rỉ nhỏ vụn giữa cánh môi đỏ hồng xinh đẹp của người kia khó nén nổi mà thoát ra:" Ân... Phi Thanh...hức...ngươi nhẹ...ha...không được...mà."
Nhịn không được ngâm nga thành tiếng, Lý Liên Hoa lắc đầu, thanh âm mang ý tứ cầu xin chưa từng có.
" Ừm... cố chịu một chút..." Địch Phi Thanh hàm hồ đáp, vừa hôn vừa cắn lên cần cổ đã nhuộm một ửng đỏ trước mặt, để lại một hôn ngân cực kì chói mắt. Hắn tóm chặt eo của Lý Liên Hoa, động tác xâm nhập càng thêm mạnh bạo, khiến cơ thể y không ngừng ở dưới nước nhấp nhô, khó nén tiếng nức nở ôm chặt hắn hơn.
" Ngươi... cầm thú..ưm..hỗn đản... ngươi cút..." Lý Liên Hoa chỉ cảm thấy phía dưới bị ma sát tới sắp hỏng mất rồi, mà Địch Phi Thanh hoàn toàn không có ý dừng lại, cự vật bên trong cơ thể y hùng hổ xâm chiếm, mỗi lần rút ra rồi lại đỉnh mạnh vào, như thể muốn đem linh hồn y kéo ra khỏi cơ thể, sảng khoái tới đáng sợ.
Bất chợt từ sâu trong cơ thể truyền tới một trận tê dại, Lý Liên Hoa bất thình lình vươn cao cổ, nhục cảm tích tụ bấy lâu cuối cùng tới cực điểm mà mãnh liệt phun trào, đột ngột tới nỗi y chẳng kịp chuẩn bị tinh thần, cao giọng kêu lớn một tiếng.
" Ngươi...chạm vào đâu...hức..." cao trào tới quá đột ngột, Lý Liên Hoa run run hỏi, không thể tin nổi cơ thể mình nhạy cảm tới mức chỉ trừu sáp mặt sau cũng đạt được khoái cảm nhanh tới vậy.
" Chỗ này..." Địch Phi Thanh còn rất thành thật, theo trí nhớ đỉnh mạnh nơi đó lần nữa, tức thì Lý Liên Hoa co quắc tay chân, cảm nhận một cơn tê dại truyền tới từ sống lưng, thấp giọng rên một tiếng.
Mị thịt đột nhiên siết chặt lấy cự vật, Địch Phi Thanh biết nơi này là yếu điểm của Lý Liên Hoa, ý cười trên mặt đã biến thành gian manh, cúi đầu hôn lên môi y ngăn chặn hết những lời khướt từ giả dối, lần nữa mạnh bạo tấn công nơi mềm mại tiêu hồn đó.
Trong không gian lặng im lượn lờ hơi nước hư ảo, chỉ còn tiếng rên nho nhỏ khiến người ta đỏ mặt tía tai không ngừng vang lên giữa hai cánh môi đang quấn quít dây dưa, cùng tiếng nước sóng sánh theo mỗi động tác kịch liệt tản mản rơi vào không gian.
Từ này gió chẳng còn buồn thương vì đã tìm được chốn về, biển Tây Hải cuối cùng cũng ôm được ánh trăng của mình vào lòng.
(CÒN TIẾP)
Tiểu kịch trường:
Lý Liên Hoa: Ngươi sao không hạ thủ với Giác đại mỹ nhân, thật sự là không nỡ sao?
Địch Phi Thanh: Quên.
Giác Lệ Tiếu: Ta không nghe. Ta không nghe! Tôn thượng không giết ta vì trong lòng ngài có ta!
Kiều Uyển Vãn: A Tiếu, ngươi không thể chấp mê bất ngộ như vậy, học ta đây này, ta viết thư đá thiên hạ đệ nhất kiếm chỉ vì y không thèm nghe ta buôn chuyện. Ái tình ấy mà, nam nhân không hợp còn có thể tìm nữ nhân nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro