phi tu cua ta ma

Phi Tử chương 16

Chương 16 Gặp Mặt

Ngày đó Jae Joong tỉnh lại cảm thấy rất hoảng hốt, giấc mộng đó…. nó như một lời cảnh báo trong tương lai.

- “ Yunho !! Người sẽ không sao phải không ? Hứa với Jae nhất định phải chờ Jae trở về, nhất định phải mạnh khoẻ chờ Jae nha Yunho….hic ”.

Tim Jae Joong đau như dao cắt, hình ảnh Yunho đứng trong biển lửa không ngừng hướng mình cầu cứu, hình ảnh đó, ánh mắt đó, câu nói đó, nó sẽ ám ảnh mãi trong lòng Jae Joong.

Cuối cùng thì Jae Joong cũng tỉnh lại, bao nỗi lo lắng sợ hãi trong hai ngày này cũng được trút xuống.

- Jae Joong !! Đệ làm chúng ta lo quá, có thấy trong người không khoẻ chỗ nào không ? – Heechul tiến đến bắt mạch cho Jae Joong, tuy chưa đến mức như Junsu được người ta phong tặng danh hiệu thần y, nhưng những ngày đi theo Junsu, Heechul cũng được cậu truyền nghề không ít .

- Cảm ơn Heechul huynh, đệ không sao !! Có lẽ lần này độc tái phát nhanh hơn bình thường nên mới hôn mê như vậy, khiến mọi người lo lắng rồi . – Vì bệnh tình của mình khiến nhiều người phải lo lắng, Jae Joong cảm thấy có chút hổ thẹn .

- Jae Joong huynh cảm ơn gì chứ, chúng ta không phải là người một nhà sao? – Chang min ôm BumMin đi đến gần Jae Joong ngồi xuống, BumMin trong lòng Chang min thấy Jae Joong liền đưa hai tay ra đòi ẵm .

- BumMin ngoan, Jae Joong thúc thúc đang mệt để thúc thúc nghỉ ngơi, phụ thân ẵm BumMin qua Bảo Bảo chơi nha . – Chang min thấy con mình sống chết nắm lấy y phục của Jae Joong không rời mà nhức đầu, cậu biết Jae Joong tỉnh lại cần phải điều khí tịnh dưỡng ba canh giờ mới thật sự khoẻ lại được .

- Chang min, huynh không sao đâu đưa BumMin huynh ẵm một cái nào . – Jae Joong nén đau cố gắng nở nụ cười thật tươi . – BumMin dễ thương như vầy sau này lớn lên nhất định làm không ít cô nương tưởng niệm nha …!!!

Mỗi lần Jae Joong ôm BumMin thì luôn cảm thấy bụng mình lại đau lên, như là có người trong ấy ra sức mà đạp vậy. Bàn tay vô tình đặt lên bụng xoa xoa mấy cái, ánh mắt cũng trở nên u buồn xuyên qua màn mưa nhìn đến một nơi nào đó .

Heechul, Chang min và cả Kibum đều biết là Jae Joong lại nhớ đến quá khứ đau buồn đó, trong lòng ai cũng muốn tiến đến khuyên nhủ, an ủi cậu nhưng không hiểu sao họ không thể đến gần con người đau khổ tĩnh mịch đó được .

Bỗng một phi tiêu xuyên màn mưa lao nhanh về phía Heechul, phi tiêu bay xẹt qua mặt anh ghim thẳng vào cây cột phía sau. Đến khi bọn họ định thần lại chỉ thấy phi tiêu đó cắm sâu vào thân thể một con rắn độc có màu sắc rực rỡ .

- Heechul xin lỗi ta đến trễ .

Bên cánh cửa có một người đang đứng, dáng người oai phong, khuôn mặt bám đầy bụi đất, phía sau còn khoảng mười người y phục hắc sắc còn thê thảm hơn Han Kyung đang đứng trong mưa .

- Ngươi muốn mưu sát ta sao, tự dưng lại phóng phi tiêu lung tung như thế hả ? – Heechul bỏ Bảo Bảo xuống xông thẳng lại chỗ Han Kyung đang đứng .

- Là ta thấy Heechul đang gặp nguy hiểm nên mới làm thế . -Hankyung phất tay ý bảo những người phía sau tiến vào trong, còn y thì cố tình đứng lại một chút. Lúc sau họ đi vào thì đã thấy Heechul mặt đỏ như quả cà chua, còn lấy tay sát sát vào môi mình, còn Hankyung thì vô cùng hài lòng mỉm cười nắm lấy tay Heechul ung dung bước.

- Han đế sao người lại đến đây?- Jae Joong vì bất tỉnh nên không biết chuyện Heechul viết thư cầu Han Kyung sang đây giúp bọn họ .

- Ha ha …là hoàng hậu của ta muốn ta đến đây giúp mọi người một tay, Ưm…..ta đương nhiên không rảnh rỗi làm chuyện không công đâu, sau này ta sẽ hướng Jung đế đòi nợ sau. Còn nữa ta cũng có lợi không ít trong chuyện này, mọi người không cần áy náy….phải không hoàng hậu của ta. – Han Kyung nở một nụ cười khiến cho Heechul lạnh cả người .

- Ngươi ……Hazz….coi như ta xui xẻo đi .

Heechul buông xuôi ôm lấy Bảo Bảo, hai năm nay anh cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện xưa. Tất cả lỗi lầm ngày ấy cũng không phải hoàn toàn thuộc về Han Kyung, cả chuyện của Bảo Bảo trở thành thế này Han Kyung cũng không muốn . Giận cũng giận rồi, oán cũng oán hai năm rồi, cũng đến lúc Heechul phải chấp nhận sự thật trở về .

- Heechul đệ chấp nhận trở về thật sao, ta không có nghe lầm phải không ? – Han Kyung vui mừng siết lấy tay Heechul .

- Ưm …..còn xem người ta có thật tâm muốn ta trở về hay không đã …!! – Heechul nở nụ cười thật hạnh phúc, lâu lắm rồi trong lòng anh mới có lại cảm giác vui sướng khó tả này .

Nhờ vào sự giúp đỡ của Han Kyung và dạ y, đoàn người Jae Joong nhanh chóng đến kinh thành. Lần đầu tiên lại được bước trên con đường lớn náo nhiệt giữa kinh thành, trong lòng ai cũng thoáng thấy xao xuyến, hai năm qua đi kinh thành vẫn đẹp vẫn nhộn nhịp như xưa, chỉ tiếc lòng người đã thay đổi.

Cũng ngày hôm đó Yoochun và Junsu nghe được nô bộc thông báo có người đến cầu kiến, tin chắc là nhóm người của Jae Joong đã đến nên nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Ai ngờ vừa đến cửa lại gặp phải một nam một nữ y phục xinh đẹp đứng ngoài đại môn, nữ nhân dùng khăn tay che nắng nép sát trong lòng người kia luôn miệng kêu nóng, nam nhân thì sủng nịnh dùng quạt tạo gió làm mát.

Yoochun và Junsu nhìn thấy cảnh này mà đau lòng thay cho Jae Joong .

- Thảo dân tham kiến hoàng thượng, hoàng phi . – Yoochun và Junsu dù không muốn cũng phải hành lễ gọi nữ nhân kia một tiếng “hoàng phi”.

- Mau đứng lên đi không cần đa lễ , hôm nay trẫm vi phục xuất tuần muốn ngủ nhờ Yoochun một đêm. Còn nữa giống ngày xưa gọi một tiếng Yunho được rồi .- Yunho đỡ Yoochun lên, thoáng nhìn qua người quỳ kế bên y, khuôn mặt đó hắn thấy rất quen nhưng không biết là đã gặp ở đâu . – Yoochun, vị công tử này là bằng hữu của ngươi à ? – Yunho không khỏi hiếu kì hỏi .

Một lời Yunho vừa nói ra khiến cho lòng của ba người ở đây khẽ biến . Junsu quan sát Yunho một lúc rồi quay qua đối mắt với Yoochun như trao đổi cái gì đó, Jessica trong lòng thấp thỏm không yên cầu Yunho đừng chú ý đến thân phận của Junsu nữa.

- Hoàng thượng người không sao chứ , thảo dân Kim Junsu từng là ….- Junsu nói chưa hết lời đã bị Yoochun chặn lại .

- Ha ha ha ….Yunho sao ngươi lại hay quên như thế, Junsu là nương tử của ta mà, không nhớ sao ngày đó ngươi còn tặng cho ta cả biệt viện này mà .

Yoochun không muốn nói sự thật , bởi vì nếu nói sự thật thì Junsu từng là một phi tử chạy trốn theo hắn nhất định sẽ bị mang ra xử tội. Yunho ngày đó có thể không xử tội thanh toàn cho bọn họ , nhưng không phải vì vậy mà một Yunho không nhớ gì ngày hôm nay có thể tha thứ, trong khi đó bên cạnh hắn còn có một con rắn độc không biết khi nào thì lại cắn người ta một phát, Jae Joong là một ví dụ điển hình .

- Vậy sao, sao ta lại không nhớ cái gì hết nhỉ ? –Yunho nhìn Junsu chăm chăm rồi cố nhớ lại, nhưng mãi trong đầu vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng, thậm chí đầu hắn lại bắt đầu đau lên – Đau đầu quá ….Jessica mau đưa thuốc cho ta …..đầu ta đau quá ….- Yunho ôm đầu suy sụp té trên mặt đất .

- Yunho ngươi xảy ra chuyện gì vậy ? – Yoochun thấy Yunho như vậy liền đỡ hắn vào phòng. – Junsu mau bắt mạch xem Yunho bị bệnh gì vậy ?

- Ừm….- Junsu liền tiến tới nhưng bị Jessica cản lại .

- Không cần đâu chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, ở đây ta có thuốc của thái y , hoàng thượng uống vào sẽ không còn thấy đau đầu nữa. – Jessica lấy từ trong ngực một lọ thuốc màu trắng , trút ra một viên thuốc màu đỏ rồi nhanh chóng bỏ vào miệng Yunho, chỉ một lúc sau Yunho lại sinh long hoạt hổ như trước .

- Hoàng thượng người có cần thảo dân bắt mạch không ? – Junsu thấy sự việc diễn biến kì lạ trước mắt không khỏi bàng hoàng, dù có là thuốc tiên cũng không thể nhanh khỏi như vậy .

- Phải đó Yunho , để Junsu bắt mạch cho ngươi , nương tử của ta là một thần y đấy nha . – Yoochun một mặt lo lắng cho Yunho, một mặt không quên đề cao nương tử nhà mình .

- Không cần đâu, chỉ là chút tiểu bệnh năm đó để lại thôi . Hơn nữa Jessica có thuốc rất hay chỉ cần uống vào một lúc lại không sao nữa . – Yunho khách sáo từ chối, dù gì còn có Jessica bên người, nàng ấy lại là một thần y (tự phong) . Bệnh tình của mình từ trước đến nay đều do nàng ấy chữa trị , không lẽ hôm nay trước mặt người khác hạ thấp người của mình sao .

- Vậy thôi chúng thảo dân cáo lui , người nghỉ ngơi trước, có gì cứ sai bảo. – Yoochun và Junsu hướng Yunho cáo lui, sau đó liền chạy nhanh về phòng thương thảo sự việc bất thường kia .

Khi nhóm người Jae Joong đến được toà biệt viện của Yoochun đã là xế chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống che phủ cả bầu trời. Nhìn đến cảnh này Jae Joong lại nhớ đến giấc mơ đó, cũng đỏ rực một màu như vầy, Jae Joong thấy tim mình lại bắt đầu đau lên .

Nô bộc nhận được sự chỉ thị của Yoochun cứ có người đến thì mời vào đại sảnh không cần thông báo, cho nên nhóm người của Jae Joong một đường thẳng tiến vào đại sảnh , khi đi qua một hoa viên vô tình có một người thân mặc lam y đang đi dạo trông thấy. Cả một đoàn người nhưng người đó chỉ chăm chú nhìn theo duy nhất con người vận một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ quí phái, bước đi nhẹ nhàng, cốt cách tao nhã tựa bạch mai kia.

Áo tựa như mây , mặt tựa hoa,

Long lanh xuân sớm gió xuân qua .

Nếu không người ở non Quần ngọc,

Cùng khách Dao đài dưới bóng nga.

Yunho không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp tựa thiên tiên trước mắt , lòng thầm ao ước có thể chung đôi lối về cùng mỹ nhân.

Yunho đâu biết ánh mắt say mê đó của mình tất cảđều lọt vào trong đáy mắt của người phía sau. Jessica căm tức nhìn đoàn người mới bước qua, trong lòng không ngừng dâng lên những suy nghĩ độc ác, khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì sự tà ác của mình mà trở nên xấu xí.

Tối hôm đó toà biệt viện vẫn luôn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp khác hẳn , Đông viện nô nức tiếng trẻ con hết khóc lại cười, Tây viện bởi vì Jessica muốn trang trí sắp xếp lại phòng mà người ra kẻ vào không ngừng nghỉ. Đau đầu nhất chính là kẻ làm chủ, Yoochun và Junsu không biết phải xử trí ra sao với sự tình cờ chết người này .

- Chun à làm sao đây, Jae Joong huynh ở Đông viện, Yunho huynh ở Tây viện, nếu bây giờ hai người họ gặp nhau nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra đó. – Junsu vò tai bức tóc nhìn Yoochun.

- Chun cũng đang không biết xử trí sao đây này, mà hai người đó gặp nhau chưa chắc đã xảy ra chuyện gì. Có chuyện là người bên cạnh kia kìa , Heechul huynh sẽ để yên sao, Chang min mà không làm rùm lên à, còn Kibum và Han Kyung nữa, chắc gì hai người đó không lén lúc hạ thủ đoạn với Jessica chứ. Mà theo như Su nói nếu Jessica có chuyện gì Yunho cũng xem như hết đời sao. – Yoochun cũng rất đau đầu không kém Junsu .

- Vậy đừng để hai người đó gặp nhau có được không ? – Junsu đưa ra ý kiến.

- Ừm cũng chỉ có thể làm vậy thôi, dù gì ngày mai Yunho cũng đi rồi, chúng ta bàn bạc lại kế hoạch đối phó trước với Jae Joong rồi hẵng để hai người đó gặp mặt sau vậy. Mà Su đưa thuốc giải cho Jae Joong chưa ? – Yoochun tạm gác chuyện nhức đầu đó sang một bên, quay sang hỏi Junsu vấn đề khác.

- Su định lúc nữa mới mang thuốc qua cho huynh ấy, cũng tại chuyện lúc nãy, thôi nếu đã sắp xếp như vậy Chun cùng Su mang thuốc qua cho Jae Joong huynh luôn đi , tiện thể xem hài tử của Heechul huynh và Chang min luôn.

- Hazzz……Sao chúng ta không tốt phước như Heechul huynh hay Chang min nhỉ, ta cũng muốn có một tiểu hài tử với Su nữa. – Yoochun ôm lấy Junsu mà cảm thán số phận .

- Chun ngốc ….Heechul huynh là bộ tộc huynh ấy có đặc tính đặc thù nam nhân cũng có thể sinh con, Chang min thì nhờ năm đó tiên hoàng ban cho Thiên Quả làm cho nam nhân cải biến cơ thể có thể giống như nữ nhân mang thai sinh hài tử. Còn Su chỉ là một người bình thường , cũng không được như Jae Joong, một thân tuyệt thế võ công có thể luyện phá công dục thai mà sinh hài tử, càng không thể may mắn như Chang min có được Thiên Quả trân quý. Xin lỗi Chun, Su không thể cho Chun một mái nhà trọn vẹn được….hic

Junsu cảm thấy rất đau lòng , cậu cũng muốn có những đứa con xinh đẹp chạy theo mình gọi một tiếng mẫu thân, nhưng có lẽ giấc mộng đó kiếp này cậu không tài nào thực hiện được. Yoochun thấy nương tử của mình vì chuyện không thể sinh được hài tử mà tủi thân trong lòng thấy càng yêu thương Junsu nhiều hơn, lúc bắt đầu Yoochun đã biết trước tương lai mình nhất định là tuyệt tử tuyệt tôn, y đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Hôm nay nói ra những lời đó chỉ là lỡ miệng, không ngờ lại khiến Junsu đau thương như vậy.

- Su ngốc, có được Su là tâm nguyện lớn nhất trong đời ta, khi bắt đầu ta đã biết trước kết quả này rồi. Vì vậy không khóc nữa, khóc mặt sẽ xấu không dễ thương Chun không thích đâu. – Yoochun hôn lên mắt Junsu rồi nói khẽ vào tai cậu. – “đổi lại Su phải ngoan, lúc ta muốn thì nhiệt tình một chút, đừng giống như mấy lần trước đá ta xuống giường nha

- Hưm…..ghét Chun quá đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện xấu hổ đó không hà !! – Nói rồi Junsu mặt đỏ bừng ôm lấy một cái hộp gỗ chạy ra khỏi phòng .

- Su à !! Đừng chạy nhanh như vậy chờ Chun với …..Ha ha ha……

Thế là Yoochun và Junsu tìm trăm phương nghìn kế cố gắng không cho Jae Joong và Yunho gặp nhau, nhưng người tính không bằng trời tính, khi mọi người đã say giấc nồng thì có hai người không hiểu sao không thể ngủ được, cuối cùng họ quyết định ra ngoài đi dạo .

Cảnh đêm khuya khoắt, trăm hoa đều khép mình trong cơn gió lạnh, chỉ duy nhất bạch liên trong hồ vẫn ung dung khoe sắc. Bên bờ hồ có một tiểu đình nhỏ, từng nhánh liễu cạnh bên đang du dưa trong gió.

Bỗng trời đổ cơn mưa bất chợt, Jae Joong nhanh chóng chạy về đình viện phía trước trú mưa. Phía ngược lại cũng có một người đang hướng đình viện chạy đến. Mưa càng ngày càng lớn thấm ướt y phục của cả hai, khi họ đến nơi đã ướt không sót một chỗ.

- Sao tự dưng lại mưa lớn thế không biết ? – Yunho cúi đầu đi vào đình viện nên chưa phát hiện bên trong có một người đang nhìn mình không chớp mắt. Đến khi hắn phát hiện ra ánh mắt đó thì người ấy đã ôm chặt lấy hắn.

- Là Jae nằm mơ có phải không ? Yunho là người thật sao ? Có phải là người không Yunho???

Jae Joong xúc động ôm lấy mặt Yunho không ngừng hôn lên từng nơi trên khuôn mặt tuấn tú đó, cảm nhận từng hơi thở quen thuộc phả vào mặt mình, nước mắt không kiềm chế được vui mừng mà trào ra .

Yunho bị người lạ ôm lấy rất muốn lập tức đẩy người đó ra, nhưng không hiểu sao khi tay mình vừa chạm vào cơ thể người kia liền luyến tiếc không rời, hắn cảm thấy cơ thể này rất thân thuộc, cứ như đã từng chạm qua vậy. Nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm mĩ lệ phía trước không ngừng rơi nước mắt, tim hắn chợt nhói đau. Vô thức Yunho vòng tay siết chặt người ấy vào lòng, dùng đôi môi mình lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt kia.

- Đừng khóc……Jae Joong . – Yunho bất ngờ bật ra cái tên của một người mà hắn chưa bao giờ biết đến . Hoảng hốt hắn thoáng nhìn qua sắc mặt của người phía trước nhưng không thấy có sự phản ứng nào , Yunho không khỏi tự nghĩ có lẽ mình gặp may, mỹ nhân không có nghe thấy hắn nói.

- Yunho ….hu hu hu…..Jae rất nhớ người …hu hu hu …….- Jae Joong vẫn cứ khóc mãi, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, như muốn khóc một lần cho cạn hết vậy .

- Mỹ nhân mà khóc sẽ không đẹp nữa đâu, đừng như Đông thi bắt chướt người ta nhăn mặt, đã không đẹp lại càng xấu hơn. – Yunho nói một câu trào phúng gây cười , quả thật nó rất có tác dụng, người trong lòng đã không còn khóc nữa.

- Phì…..người học đâu ra mấy câu này vậy. – Jae Joong nở nụ cười như hoa nhìn người phía trên.

- Mỹ nhân chỉ khi cười là đẹp nhất, thánh nhân quả nói không sai .

Yunho cúi đầu định hôn nhẹ lên làn môi xinh đẹp đó, không ngờ lại trầm mê mãi không thể rời . Nâng cằm Jae Joong lên, Yunho mạnh bạo khai mở đôi môi ấy, hương vị ngọt ngào khiến hắn mê muội, sự nhiệt tình của Jae Joong khiến hắn trầm luân.

Dây dưa triền miên đến khi đối phương mặt đỏ bừng không còn dưỡng khí mới luyến tiếc rời đi .

Yunho khẽ vuốt ve bờ môi vì bị hôn đến sưng tấy cả lên , người trong lòng hắn vẫn còn chưa lấy lại hô hấp bình thường, đôi mắt vẫn còn vương hơi nước mông lung.

- Mỹ nhân , nói cho ta biết tên ngươi là gì ? Nhà ở đâu ? Ta rất muốn mang ngươi về cung làm phi tử. Nói thật đây là lần đầu ta lại động tâm trước một người xa lạ như thế , ở bên cạnh ngươi ta có một cảm giác rất quen thuộc. – Yunho nói ra suy nghĩ của mình , không ngờ mỹ nhân lại kinh hách đẩy hắn ra .

- Người……người không biết ta là ai sao ? – Jae Joong trong lòng kinh hãi.

- Chúng ta lần đầu gặp mặt, ta làm sao biết mỹ nhân là ai chứ ? Sáng này ta có thấy ngươi cùng ai đó đi vào biệt viện, lúc đó ta rất muốn gặp lại ngươi nhưng không được, ngươi là bằng hữu của Yoochun sao ? – Yunho hỏi nhưng Jae Joong không có trả lời , cậu đang bận suy nghĩ một chuyện nào đó.

- “Yunho không có vẻ gì là đang nói dối cả , nhưng nếu Yunho không nhớ gì vậy tại sao lúc nãy lại gọi tên mình chứ. Chuyện này nhất định có âm mưu nào đó , phải tìm Yoochun hỏi cho ra lẽ mới được.”

- Này ngươi không sao chứ ? – Yunho thấy mỹ nhân cứ đứng đơ ra thì lo lắng.

- Xin lỗi, là ta nhận lầm người, cáo từ .

Nói rồi Jae Joong nhanh chóng rời đi, mục tiêu chính là phòng của Yoochun và Junsu .

Yunho bị bỏ lại còn ngơ ngác không biết chuyện gì , hắn không hiểu tại sao mỹ nhân lại bỏ đi như vậy, nhưng hắn tin chắc một điều rằng, nếu hai người đã cùng ở chung một nhà sợ gì chẳng gặp lại nhau. Ôm mối hi vọng có thể gặp lại mỹ nhân, Yunho cũng nhanh chóng li khai trở về phòng .

Hết chương 16.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: