Chương 25

Đêm ở Seoul vào đầu đông luôn mang theo một kiểu lặng im rất riêng.

Gió không gào thét, mưa không rơi, chỉ là không khí cứ nhẹ như tờ giấy mỏng – đủ để mỗi bước chân chạm đất đều vang lên tiếng của nỗi nhớ.

Ami ngồi trước khung cửa sổ nhỏ trong căn phòng trọ gần trung tâm trị liệu.

Đèn vàng lặng lẽ chiếu lên bàn làm việc chất đầy giấy ghi chú, hồ sơ trẻ em, và một bản nhạc dở dang mà cô đã cố tránh chạm tay suốt ba ngày nay.

Ngoài trời, ánh đèn xe hắt xuống từng vệt loang lổ trên tường.

Trên laptop, playlist đang chạy một bản ballad cũ – bài hát mà cô biết, chắc chắn là của anh.

Không có tên người sáng tác, nhưng chỉ cần vài nhịp đầu tiên, tim cô đã co lại theo quán tính.

Câu hát cuối cùng như tiếng thở dài bị kìm nén qua bao lớp nhạc cụ, cuối cùng rơi xuống như một giọt nước – nhỏ vào đúng điểm sâu nhất trong tâm hồn cô.

Ami ngước mắt lên trần nhà, tay vô thức nắm chặt tách trà đã nguội từ lúc nào.

Cô không biết vì sao lại đến buổi concert ở Seoul đêm đó.

Không phải vì nỗi nhớ—ít nhất là cô vẫn cố thuyết phục bản thân như thế.

Không phải vì mong đợi một điều gì, càng không phải vì còn giữ lại chút hy vọng mơ hồ.

Một lực hút vô hình, như một nốt nhạc lạc quãng buộc phải tìm về đúng vị trí trong bản nhạc dang dở.

Một phần rất nhỏ trong cô, chưa bao giờ ngừng ngân lên khi nghe âm nhạc của anh—dù cho năm tháng có phủ mờ bao nhiêu.

Cô nhớ anh.

Rất nhớ.

Nhớ đến mức chỉ cần tiếng dạo đầu trong một bản nhạc do anh viết cũng khiến tim cô co thắt.

Nhớ đến mức từng đêm vẫn bật playlist cũ, vẫn giữ thói quen vô thức chạm vào những phím đàn mà tay anh từng đặt lên.

Nhưng cô không muốn chạm vào anh lần nữa.

Vì cô sợ, một lần chạm vào, là một lần kéo anh trở lại những giằng xé mà anh đã cố gắng vượt qua.

Cô biết để có được ánh hào quang rực rỡ hôm nay, anh đã đánh đổi nhiều hơn bất kỳ ai hiểu được.Cô không muốn là vết xước thêm vào thứ ánh sáng anh đang nắm giữ.

Cô chọn đứng trong bóng tối.

Chỉ để nhìn thấy anh sáng lên một lần nữa.

Và nếu phải hy sinh cảm xúc của mình để đổi lại điều đó, thì cô sẽ im lặng.

Im lặng để giữ lấy anh, theo cách duy nhất mà cô biết – bằng sự biến mất của chính mình.

Vài hôm sau, khi Yoongi bất ngờ xuất hiện ở trung tâm trị liệu, cô đã không kịp chuẩn bị gì.

Tim cô chệch nhịp, mọi cẩn trọng dựng lên trong hai năm qua gần như sụp đổ.

Nhưng cô đã giữ lại kịp.

Lặng lẽ, đúng như cách cô đã từng rút lui khỏi cuộc đời anh năm ấy.

Tối nay, cô tự hỏi: Mình có đang hèn nhát?

Lý trí gằn giọng: Không. Đó là tự bảo vệ.

Trái tim thì thì thầm: Vậy tại sao em vẫn nghe nhạc anh mỗi đêm?

Cô không có câu trả lời.

Chỉ biết rằng, từ ngày rời đi, có một phần trái tim cô vẫn ở lại.

Nằm đâu đó trong phòng thu cũ, trong những buổi diễn ngắn ngủi, trong những chiếc khăn lau mồ hôi cho anh sau hậu trường...Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Là cô bé Hara – một trong những bệnh nhi cô đang trị liệu bằng âm nhạc."Cô Ami, hôm nay con luyện piano được một đoạn bài của chú Yoongi nè."

Ami sững lại."Ai dạy con?"

"Chú đó dạy con mấy hôm trước". Chú nói 'khi không biết diễn tả nỗi buồn, thì hãy đàn nó ra'. Con thử rồi, thấy nhẹ lòng thiệt đó cô!"

Cô mỉm cười, nhẹ đến mức đau lòng.

Sau khi bé Hara rời đi, Ami ngồi xuống đàn.

Cô đặt ngón tay lên phím, run nhẹ.

Từng nốt nhạc vang lên – bài hát của anh, lần đầu tiên cô đàn lại, kể từ ngày họ xa nhau.

Giờ em đang ở nơi đâu...Cô nhắm mắt. Một giọt nước mắt rơi xuống phím đàn.

Em ở đây. Vẫn luôn ở đây, chỉ là... em không biết làm sao để bước lại gần anh, mà không đánh mất chính mình thêm lần nữa.

Đêm đó, Ami viết một email. Không gửi.

Cô chỉ viết: "Có những giai điệu mắc lại trong tim, không phải vì nó không được viết tiếp...Mà vì người nghe chưa sẵn sàng đối diện với nó. Nhưng nếu một ngày anh vẫn còn viết, thì có lẽ... em sẽ bắt đầu lặng lẽ lắng nghe lần nữa."

Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn vàng, Ami ôm lấy chính mình.

Không khóc to. Không gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro