Chương 31
Cơn mưa mùa hạ đổ xuống Seoul không báo trước. Trời không quá lạnh, nhưng đủ khiến con người ta muốn chậm lại, ngồi bên nhau một chút – không vì điều gì đặc biệt, chỉ vì bên nhau đã là điều đủ đặc biệt.
Phòng thu nhỏ của trung tâm trị liệu im ắng. Trẻ con đã về từ sớm, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp ngoài mái hiên, và tiếng gõ nhè nhẹ lên phím đàn – không thành giai điệu, chỉ là thói quen của người nghệ sĩ khi đầu óc lặng lẽ.
Ami ngồi ở góc bàn, chỉnh lại bản thảo âm thanh cho buổi trị liệu tuần sau. Yoongi ngồi đối diện, cuốn sổ nhạc mở trước mặt nhưng chưa viết gì. Họ im lặng – không phải vì ngại ngùng, mà vì sự tĩnh lặng giữa họ giờ đây không còn nặng nề.
"Em từng nghĩ... nếu có ngày mình ngồi lại như thế này, chắc sẽ lạ lắm." Ami cất giọng, nhẹ như hơi thở, mắt vẫn dõi theo màn hình laptop.
"Và giờ thì sao?" Yoongi hỏi, giọng anh trầm và dịu, như thể cũng không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.
"Lạ thật," cô mỉm cười. "Nhưng là kiểu lạ khiến người ta thấy bình yên."
Yoongi ngẩng nhìn cô. Ánh mắt anh vẫn là thứ ánh sáng dịu dàng từng khiến cô chao đảo trong suốt những năm tháng thanh xuân – nhưng giờ đây, nó chậm rãi và trưởng thành hơn, như đã đi qua đủ nhiều vết nứt để biết cách nâng niu.
"Có bao giờ em cảm thấy... mình sai không?" anh hỏi, đột ngột.
Ami ngẩng lên. "Sai vì điều gì?"
"Vì đã rời đi."
Im lặng. Một nhịp. Hai nhịp. "Không," cô đáp. "Em chỉ thấy... tiếc."
Yoongi gật nhẹ. "Anh cũng vậy."
Cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ, mang theo mùi đất ẩm và hương hoa nhài ngoài sân. Những kỷ niệm ùa về – không dữ dội, không dằn vặt – mà dịu dàng như một khúc ca cũ.
"Anh từng sợ..." Yoongi nói khẽ, "Sợ một ngày em biến mất khỏi âm nhạc của anh. Không phải vì không còn bên cạnh, mà vì... trái tim em không còn lắng nghe nữa."
Ami nhìn anh thật lâu. "Vậy... anh có từng ghét em không?"
"Có," anh cười nhạt. "Một chút thôi. Khi em biến mất. Khi em để lại một khoảng trống quá lớn mà không ai thay thế nổi."
Rồi anh nghiêng đầu, ánh mắt thành thật: "Nhưng nhiều hơn cả là... anh ghét chính mình. Vì đã khiến em nghĩ rằng, để anh tỏa sáng, em phải rút lui."
Lòng ngực Ami nhói lên, như có ai đó vừa chạm vào nơi cô giấu kỹ nhất.
Cô không đáp, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài trời mưa.
"Ngày em rời đi," cô thì thầm, "em đã ngồi trong tàu điện, tay nắm chặt một bản nhạc chưa hoàn thành."
"Em nghĩ... nếu có một ngày anh hoàn thành nó, thì có lẽ là khi không còn cần em nữa."
Yoongi cười – không phải nụ cười vui, mà là kiểu cười khi trái tim chợt nhói."Anh từng hoàn thành rất nhiều bài hát... nhưng duy nhất bản đó, anh chưa bao giờ viết đến đoạn kết."
Ami quay lại nhìn anh.
"Vì anh biết, nếu viết phần kết, nghĩa là anh phải chấp nhận rằng em đã đi mất."
Mưa vẫn rơi, nhưng trong phòng lại ấm dần lên.
Yoongi đưa tay lấy cây guitar nhỏ ở góc phòng. Anh lên dây, ngồi tựa vào tường và bắt đầu ngân lên một giai điệu quen mà xa – một bản chưa bao giờ phát hành.
Ami lặng lẽ nghe.
Mỗi nốt nhạc như một mảnh hồi ức, như thể anh đã cất giấu từng khoảnh khắc của họ trong từng âm thanh.
"Anh nhớ lần đầu em chỉnh cho anh một đoạn hợp âm, anh đã cãi lại."
"Ừ," Ami bật cười. "Vì anh nghĩ em phá hỏng cái 'chất' của anh."
"Cuối cùng cũng dùng đúng bản em chỉnh."
"Đúng rồi. Vì em đúng."
Cả hai cùng bật cười. Rồi lại im lặng.
Không khí giữa họ như tràn đầy mà lại trống rỗng – một dạng im lặng chỉ có thể có giữa những người từng đi rất xa trong nhau."Yoongi," Ami cất giọng, lần đầu gọi tên anh trọn vẹn như thế sau rất lâu. "Nếu chúng ta không còn là nghệ sĩ – chỉ là hai con người bình thường... thì anh có nghĩ mình vẫn sẽ viết cho em?"
"Anh không biết," Yoongi đáp thành thật. "Nhưng anh biết, dù là ai, dù ở đâu, nếu có em trong thế giới đó – thì anh vẫn sẽ viết."Ngoài trời, cơn mưa đã ngớt.
Một tia nắng xuyên qua mây, chiếu nhẹ vào ô cửa kính.
Ami ngồi gần hơn với Yoongi, tay cô chạm nhẹ vào cổ đàn, gõ một nhịp nhỏ.
Anh đưa mắt nhìn, không nói gì – nhưng trong mắt có điều gì đó vừa mềm lại.
Chỉ là một đêm, không ồn ào, không tuyên bố.
Chỉ là... Yoongi và Ami – hai con người lặng lẽ, sau tất cả những đổ vỡ, lại có thể ngồi cạnh nhau – và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro