Phiên Ngoại Sinh Nhật Cố Thanh Bùi
Weibo Thủy Thiên Thừa ngày 09.04.2016
-----------------------------------------------------------------------------
Sinh nhật Cố Thanh Bùi ngày đó mời tới không ít bằng hữu, y đối với sinh nhật thật ra cũng không quá quan tâm, chủ yếu là tìm lý do bạn bè lâu ngày tụ họp một chút. Có điều vì không muốn cho mọi người phải nhọc lòng suy nghĩ về quà tặng nên trước đó y cũng không nói là sinh nhật mình.
Trong việc giữ gìn các mối quan hệ xã hội, y luôn tự có biện pháp duy trì. Tất nhiên y không định tỏ ra thân mật với bất kỳ ai, nhưng vẫn luôn muốn nếu có dịp vào ngày nghỉ lễ liền hội tụ mời bạn bè quen biết một bữa, làm như vậy một là để các mối quan hệ thêm thân thiết, hai nữa là cũng để thể hiện y là một người rất coi trọng các mối giao hảo với bạn bè.
(QT là 让人打从心底感到被重视 dịch ra sẽ là làm cho mọi người cảm thấy bản thân họ được coi trọng. Nhưng dịch như thế thì hới khó hiểu 1 chút nên mình sẽ dịch lái đi)
Nguyên Dương lại giao tiếp cực kém ,tính tình lại không tốt. Hắn luôn suy nghĩ đối phương kém cỏi hoặc không kém cỏi thì sẽ là người không đáng để hắn coi trọng. Nếu gặp vấn đề thì chỉ có thể giải quyết bằng cách khác, cho nên Cố Thanh Bùi có đôi khi thật sự thực hoài nghi Nguyên Dương dựa vào cái gì có thể gây dựng công ty phát triển như hiện nay, chẳng lẽ lại dùng thủ đoạn bạo lực ức hiếp?
Mỗi lần Cố Thanh Bùi khuyên bảo hắn, Nguyên Dương đều một bộ vô lại đắc ý mà nói: “Tôi không phải còn có em sao.”
Cố Thanh Bùi vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu không tính thay đổi tính tình để nâng cao địa vị lên hay sao??"
“Cao quá liền đụng phải khung cửa đó.”
Cuối cùng hai người lại cãi nhau chỉ vì sinh nhật Cố Thanh Bùi, cụ thể thì Nguyên Dương chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người ,còn người kia lại muốn mời bằng hữu đến tổ chức. Nguyên Dương đen mặt chẳng ngại ngần đem hai chữ “Khó chịu” viết trên mặt.
Nhưng mà cũng chẳng việc gì, Cố tổng nhà ta đương gia cơ mà ~~
* đương gia: nôm na là người có quyền trong nhà
Tới hôm sinh nhật, ngay cả cả Hà Cố, Bành Phóng cũng tới, Vương Tấn vì ở nước ngoài nên có việc không thể về kịp, có thể là không muốn gặp Nguyên Dương. Trong đám người đó chói mắt nhất phải kể tới vị siêu sao quốc tế Tống Cư Hàn kia, vẻ đẹp và hào quang của y làm sáng bừng cả góc phòng khiến cho mọi người cảm thấy rõ ràng chỉ đang đứng ở đại sảnh khách sạn mà như thể xung quanh có hàng ngàn chiếc đèn flash chiếu rọi vào.
Cố Thanh Bùi vốn từ đầu không thích Tống Cư Hàn, tên nhóc này tuyệt nhiên không coi ai ra gì. Một thân làm dáng, cũng chỉ nói chuyện với người quen, hoặc là dựa vào tường chơi điện thoại, lúc nào thấy có gì thú vị mới lại gần mà xem, cũng không biết y tới làm gì.
Chẳng qua vì "người nhà mình" mà tới đi, nhìn sao cũng không thấy có ý tốt mà tới.
Hà Cố tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, hơn mười người tới trong nhóm bằng hữu quen biết chỉ có y nhớ rõ sinh nhật Cố Thanh Bùi, còn tặng quà llà một quyển sách có chữ kí của Milan Kundera* mà Cố Thanh Bùi đã yêu thích từ lâu.
*Milan Kundera là một nhà văn Tiệp Khắc, hiện mang quốc tịch Pháp. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết Đời nhẹ khôn kham(nguồn Wikipedia)
Đương nhiên Vương Tấn cũng nhớ rõ còn cố ý gửi một bó hoa thật to tới hiện trường, vừa to lại vừa đẹp như thể cố tình hướng về Nguyên Dương khiêu khích.
Nguyên Dương tùy tay ngắt một đóa hoa ném vào trong miệng oán hận mà nhai rau ráu.
Cố Thanh Bùi mang theo không ít rượu ngon, mọi người uống rượu vừa nói chuyện phiếm không khí rất hòa hợp.
Nguyên Dương cùng Bành phóng đứng ở một bên, mắt trông mong mà nhìn Cố Thanh Bùi vui vẻ trò chuyện, cảm giác như mình bị bỏ rơi rồi, trong lòng có chút tủi thân.
“Haizzi.” Bành Phóng khoa trương mà thở dài, đang tính mở mồm.
“ Câm miệng.” Nguyên Dương không khách khí quát.
“Đệt tao còn chưa nói gì mà?”
“Miệng chó không khạc được ngà voi, không nghe.”
“Người anh em, mày có phải muốn mất đi người anh em duy nhất thân thiết với mày không?”
“Thằng nhóc mày không nói lời nào sẽ nghẹn chết sao?”
“Dĩ nhiên.” Bành Phóng chém đinh chặt sắt mà nói.
“Mẹ nó, mày nói.”
“Tao nói này mày xem mày tìm bà xã kiểu gì mà chẳng lúc nào thấy mày bớt lo lắng vậy."
Nguyên Dương dùng sức đẩy đầu y một phen, “ Cút, mày vẫn nên nghẹn chết đi!”
“Sao vậy, bị tao nói trúng rồi đi. Kỳ thật cũng không trách được, nếu tao cưới một cô vợ đặc biệt thế, tất nhiên cũng phải lo lắng mà đề phòng.”
“Có cái chym ấy, em ấy chỉ đang xã giao, tao sao lại có keo kiệt như vậy được.”
“Mày tất nhiên có.”
“Biến đi, sao lâu ngày không gặp càng lúc cảm thấy mày càng ngày càng thiếu đánh?”
“Có phải đặc biệt nhớ tao không.”
“Có cái rắm.”
Hai người tao một lời mày một câu cãi nhau vui vẻ, phần nào khiến Nguyên Dương giảm bớt một chút buồn bực.
Cho tới khi bạn bè quen biết đã chào hỏi hết một vòng lúc bấy giờ Cố Thanh Bùi mới trở lại bên người Nguyên Dương, y vừa thấy bộ mặt cúi gằm ủy khuất kia liền biết tiểu chó săn nhà y lại đang nghĩ cái gì rồi, phải chạy lại xoa xoa dỗ dành thôi
Nguyên Dương tính tình cũng rất dễ dỗ, chỉ là oán giận vài câu, rất nhanh liền vui vẻ.
Cố Thanh Bùi thích nhất điểm này của y, có thể dỗ, cũng rất dễ dỗ. Nguyên Dương không phải dạng không biết phân biệt phải trái, nên y chỉ cần vuốt lông một chút tiểu chó săn liền lập tức lại vui vẻ.
Tiệc tan, Cố Thanh Bùi đi tới tiễn người cuối cùng đến tận cửa, trông thấy Tống Cư Hàn cùng Hà Cố đều uống rượu, nhưngkhông mang tài xế, liền muốn tìm người đưa bọn họ về.
Hà Cố còn chưa có mở miệng, Tống Cư Hàn liền ném xuống một câu “Không cần”, lôi kéo Hà Cố rời đi.
Hà Cố bất đắc dĩ mà nói:” Em không thích tham gia, còn một vừa hai phải theo tới làm gì.”
“Thế nào, mang em ra ngoài làm anh mất mặt phải không?”
“Anh nói vậy bao giờ…… Ah, em lại muốn chơi trò giận dỗi có phải hay không?”
Tống Cư Hàn bĩu môi: “Em phải trông anh.”
“Trông anh làm gì?”
“Cố Thanh Bùi kiểu gì cũng ở trước mặt anh nói xấu em.”
“Cố tổng không phải là người như vậy.”
Hà Cố ôm hắn, “Em nhạy cảm quá, việc gì phải quản người khác nói gì.”
Tống Cư Hàn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh chính là cùng lão hồ ly đó thân quen rồi, miệng lưỡi càng lúc càng lợi hại."
Hà Cố nở nụ cười, nếu miệng lưỡi quả thật lợi hại hơn một chút anh sẽ thấy cao hứng. Điều đó chứng tỏ bản thân đã có chút tiên bộ.
“Anh còn cười, lại để người khác khi dễ ông xã anh.”
“Ai lúc nào khi dễ em?” Hà Cố dở khóc dở cười, “Ai mà dám chứ .”
“…… Dù sao em nhìn là thấy phiền. Anh đi làm mỗi ngày thấy y, cuối tuần còn muốn gặp y, so với gặp em lại nhiều hơn nhiều.”
“Anh và em ở chung một nhà đương nhiên phải gặp em nhiều hơn rồi.”
“……” Tống Cư Hàn nhất thời ngụy biện không nổi, tức nói, “Dù sao em cảm thấy anh đối với y tốt quá. Quyển sách kia anh nhờ mẹ em mang về , em còn tưởng rằng là anh thích, kết quả hóa ra là tặng y!”
Hà Cố ôm cổ hắn, ở trên tóc hắn hôn một cái: “Cuối tuần vui vẻ như vậy, sao em lại muốn cãi nhau? Chúng ta nói chuyện vui vẻ khác không được sao.”
Tống Cư Hàn nghĩ nghĩ, cũng đúng một phen đem Hà Cố ấn lên cửa xe triền miên hôn.
Hai người thân thể ma sát tới phát hỏa, Hà Cố hé mắt liền thấy gì đó, y mở mắt lập tức đẩy Tống Cư Hàn đứt quãng mà nói, “Có người…… Chụp ảnh……”
Tống Cư Hàn đè ót anh đem đầu lưỡi luồn vào, thô lỗ lại nhiệt tình mà hôn, đồng thời gắt gao nắm chặt eo anh.
Hai người thở hồng hộc mà tách ra, Hà Cố thở dốc nói: “Em lại nháo cái gì thế?”
Tống Cư Hàn một phen ôm eo anh: “Ai mới là người nháo, kẻ phá bĩnh người ta đang thân mật yêu đương mới là cẩu phá đám.”
Hà Cố phụt cười thành tiếng.
Tống Cư Hàn lười biếng vuốt phía sau lưng anh: “Làm phiền ông đây yêu đương, em còn tha không thèm đánh bọn họ. ”
Hà Cố nhẹ nhàng cụng cụng cái trán y: “Em đấy, nào có ai lại tùy hứng giống vậy, mặc kệ cả thế giới."
Tống Cư Hàn lại hôn anh một ngụm: “Bởi vì toàn thế giới này người em yêu nhất là anh.”
Hà Cố cảm thấy trong lòng như quết một lớp đường, vô cùng ngọt ngào.
Edit by me
Beta: Chee :3
-----------------------------------------------------------------------------
Cún nhà tui cưng chết được =)))). Đúng cầm tinh con cún mà
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro