Chương 13
Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục, "Thật sự đã quyết định rồi sao? Vậy thật đúng là đoán không ra dụng ý bên trong, những đại gia tộc này ấy mà, sao có thể làm chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, hai người cùng là nam tử không nói, lại còn là một chính một tà không đội trời chung nữa chứ."
Một người khác lại cắt ngang, "Quan hệ Long Dương xưa nay cũng có, tuy nói xảy ra trong Lam tộc của Cô Tô thì hơi kinh thế hãi tục một chút, nhưng một chính một tà á? Sợ là chưa chắc đâu nha?"
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, lời này nghe ra ... thế mà còn có người nghiêng về phía hắn?
"Sao chưa chắc, Ngụy Vô Tiện đó con đường dương quan đang yên đang lành không đi, lại đi tu quỷ đạo tối tăm kia, còn chưa đủ tà sao?"
"Quỷ đạo không dễ nghe, nhưng đó không phải vì trận chiến trừng phạt họ Ôn sao? Nếu không phải Di Lăng Lão Tổ nhiều lần lấy một địch ngàn quân, đánh đâu thắng đó, thì trận chiến này sợ là tới bây giờ vẫn chưa đánh xong đâu, tại làm sao, chấm dứt chưa bao lâu, đã vội vàng qua cầu rút ván, xếp người ta vào tà ma ngoại đạo rồi?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở trước mặt không ai tranh cãi nữa, nói ngàn lời vạn lời, Ngụy Vô Tiện là chủ lực giết địch trong Xạ Nhật Chi Chinh là điều không thể phủi bỏ, hơn nữa, hễ ra tay là tiêu diệt toàn quân, không để lại một cọng cỏ, vết máu trên chiến trường của Di Lăng Lão Tổ sợ là đến giờ vẫn chưa xoá sạch. Nếu đang ở trong vùng đất của các đại gia tộc khác, bọn họ còn có thể mượn gan hô hào một câu, có rất nhiều người có công lao nhiều hơn hắn, nhưng không chỉ không phải như vậy, mà nơi này, còn là Di Lăng, 'Di Lăng' trong Di Lăng Lão Tổ.
Giống như là sợ đắc tội yêu ma quỷ quái khắp trên núi Loạn Táng Cương, một lúc lâu sau, có người nhỏ giọng nói: "Nói mới nhớ, Di Lăng Lão Tổ mặc dù mang tiếng tàn ác, nhưng dường như ngoại trừ mấy đốc công Kim gia kia, thì chưa hề lạm sát người vô tội."
Còn có người phụ họa nói: "Đâu chỉ không có lạm sát người vô tội, cẩn thận tính thử, từ khi xuất hiện một Lão Tổ, vùng đất Di Lăng này của chúng ta, không chỉ giảm bớt các loại tà tuý rất nhiều, mà ngay cả cuộc sống của thường dân bá tánh cũng bình yên không ít, những lời đồn Di Lăng Lão Tổ bắt người để luyện thi, bắt người để luyện tà công này nọ, rốt cuộc là ai truyền ra vậy?"
Người nọ giống như có được chứng cứ mạnh mẽ nào đó, tiếp tục nói với vẻ bàn chuyện quốc gia đại sự: "Hơn nữa, tin tức từ hai nhà Lam, Giang vừa truyền ra, không đến nửa ngày, Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị đã phái thân tín tặng lễ đến Cô Tô, chính là Xích Phong Tôn tính nóng như lửa, cương trực liêm chính đó nha, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự bị xem là tà ma ngoại đạo, tội ác tày trời, người đầu tiên muốn giơ đao chém hắn chính là ngài ấy, còn có thể đi tặng lễ sao?"
So với tiếng xấu có thể doạ con nít hết khóc đêm của Di Lăng Lão Tổ, Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết cũng có uy danh, vả lại tu sĩ ngưỡng mộ sùng bái Xích Phong Tôn rất nhiều, không ai dám ở trước mặt người khác nghi ngờ vị Tông chủ Nhiếp gia thiết diện vô tư này. Nếu Xích Phong Tôn cũng tán thành việc liên hôn hoang đường như thế, vậy chẳng lẽ bên trong thật sự có ẩn tình gì hay sao?
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, cười khẽ không nói, ai có thể nghĩ đến, có một ngày đại danh của Xích Phong Tôn lại có thể trở thành lá chắn cho Di Lăng Lão Tổ? Có lẽ, chút vấn đề kia của Nhiếp gia, hắn nên để ý nhiều hơn một chút mới được.
Lúc này, lại có người nói: "Như vậy xem ra, trong tứ đại gia tộc, chỉ có Lan Lăng Kim thị còn chưa tỏ thái độ, vị Kim tông chủ kia, cùng với Nhiếp tông chủ của Thanh Hà, Lam tông chủ của Cô Tô, Giang tông chủ của Vân Mộng không hòa hợp à?"
"Chuyện này còn chưa rõ ràng hả, ai biểu Di Lăng Lão Tổ điều khiển hung thi giết mấy đốc công của Kim gia ở Cùng Kỳ Đạo, lại còn là vì những tên Ôn cẩu kia!"
Vị tu sĩ vùng Di Lăng trước đó lại lắc đầu, nói: "Mấy người Ôn thị chạy trốn lên Loạn Táng Cương cũng có nghe nói, đều là mấy người y tu mà thôi, ngoại trừ mang họ Ôn ra, ta chưa từng nghe bọn họ đã gây ra chuyện ức hiếp gì, thậm chí còn thường xuyên khám bệnh tặng thuốc, dù sao, trước thời Di Lăng lão tổ, Ôn Tình kia chính là Trạm chủ trạm giám sát Di Lăng, cũng nhờ vậy, cho dù là giai đoạn gió tanh mưa máu nhất, Di Lăng chúng ta cũng là nơi thái bình hiếm có. Chư vị, lời nói này cũng không phải là nói nhăng nói cuội, các ngươi có thể tùy tiện đi đến bất kỳ thị trấn, thôn xóm nhỏ nào ở Di Lăng để hỏi thăm, nếu có thể chứng minh nửa câu giả dối, tại hạ dập đầu tạ tội trước mặt mọi người!"
"Mà Kim gia gần đây, cũng không biết thế nào, Liễm Phương Tôn đến Thanh Hà giống như là một đi không trở lại, Tần tông chủ rất oán hận, nhưng hai cha con Kim gia đối với chuyện đó dường như có vẻ đối lập nhau, thật sự là loạn trong giặc ngoài ......"
......
Những lời sau đó, không cần phải nghe nữa. Ngụy Vô Tiện uống cạn chút rượu còn lại, xác nhận Lam Vong Cơ và a Uyển đều đã ăn xong, liền cùng nhau xuống lầu, khi đi ngang qua chiếc bàn những người bàn tán xôn xao, dùng động tác bí mật từ dưới tay áo rộng dài ném ra các lá bùa bị vo viên lên từng người trong đó, sau đó thản nhiên đi ra khỏi tửu lầu trong ánh mắt của mọi người.
Những người vẫn đang cao giọng bàn luận kia nhìn thấy nhân vật mặc hắc y này từ trên lầu đi ra, trong nháy mắt giống như gặp quỷ lặng ngắt như tờ, đợi bóng dáng hai lớn một nhỏ đi xa hồi lâu, mọi người mới dám xì xào bàn tán tiếp.
Tuy rằng cũng là một đen một trắng, nhưng bên hông người mặc đồ đen không có sáo, vị mặc đồ trắng kia cũng không có mạt ngạch vân văn, hơn nữa còn mang theo một đứa nhỏ ba tuổi, hẳn là không phải hai người mà bọn họ đang đàm luận đâu nhỉ ...?
......
Đoàn người Ngụy Vô Tiện vẫn chưa đi xa, sau khi dắt Tiểu Bình Quả, dẫn theo Lam Vong Cơ rẽ vào một con hẻm khuất ở góc phố tiếp theo, sau đó nói phải đợi một người. Lam Vong Cơ cũng không hỏi, vừa trông coi a Uyển vừa nói chuyện với hắn một số đề tài khác.
Quả nhiên, một khắc sau, một người chạy vào trong ngõ khom người hành lễ chào hỏi Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, đợi người nọ ngẩng đầu lên, chính là một trong những người nói năng hùng hồn trong tửu lầu.
Ngụy Vô Tiện nói, "Không cần đa lễ, Giang Trừng phái ngươi tới?"
Người nọ trả lời "Vâng", nói: "Không chỉ Di Lăng, trong lãnh thổ Vân Mộng và các vùng đất phụ thuộc, tông chủ đều phái người ẩn mình trong các quán cơm quán rượu, nếu có người chỉ trích 'Di Lăng Lão Tổ' thì xen vào cuộc nói chuyện để dẫn dắt." Cũng may vào lúc này, cũng không phải là chuyện quá khó khăn, Ngụy công tử bọn họ ngoại trừ tu ngoại đạo, cuồng vọng một chút, thêm mấy mạng người Kim gia có nội tình khác, với lại đào tẩu lên Loạn Táng Cương ra, những chuyện khác cũng không có đại sự gì không thể vãn hồi (?).
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Các ngươi trắng trợn lộ liễu như vậy, không sợ bị người ta phát hiện ra manh mối?"
Người kia nói: "Dù sao cũng là trong địa phận của Vân Mộng, công tử là người Vân Mộng, những lời đồn đãi kia cũng không tính là quá trở ngại, Tông chủ dặn dò bảy phần giả ba phần đúng, không để cho những tu sĩ và dân chúng kia bị che mắt là được, thuộc hạ hôm nay cũng do kết giao với một vị tu sĩ từng chịu ơn cứu mạng của người Ôn gia, mới có thể nói thẳng như thế."
Ngụy Vô Tiện: "......"
Người nọ lại ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, nói tiếp: "Đây là quyết định của Tông chủ và Lam Tông chủ của Cô Tô sau khi đã bàn luận, không chỉ Vân Mộng, Cô Tô cũng vậy, còn có Thanh Hà cũng đã biết tin tức, Tông chủ nói, đợi mấy thứ đó trở thành lời vô căn cứ ở dưới ba nhà chúng ta, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ còn một chỗ Lan Lăng thì không đáng phải lo lắng thậm chí sẽ hoàn toàn trái ngược".
Được rồi, đây thực sự là một ý tưởng hay, hơn nữa vừa vặn tranh thủ được thời điểm rất khéo.
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, thông báo chuyện mấy đốc công còn lại trong mấy ngày này sẽ bị ngược đãi đến chết bằng cách thức giống với cách thức mà những người Ôn gia bị hại, dặn thuộc hạ này trong lúc tán phét có thể thêm thắt vài câu như 'Nhân quả tuần hoàn, thiên đạo luân hồi' này nọ, sau đó lại hỏi: "Tin tức lễ đại điển là ba tháng sau, thật hay không?"
Thuộc hạ ngẩn người, ngơ ngác đáp: "Là thật." Sau đó liền bị Ngụy Vô Tiện phẩy tay cho lui.
Ngụy Vô Tiện lại đi tới đi lui tại chỗ mấy vòng, lấy ra một cái túi khoả linh nang trong tay áo. Trong túi đó là ba con lệ quỷ bị hắn hút hết oán khí lúc kết đan, ở trong không gian, không phải, hiện giờ cũng không tính là lệ quỷ. Gọi ba con quỷ ra, Ngụy Vô Tiện nói: "Đi Kim Lân Đài, chia nhau theo dõi chặt chẽ Kim Quang Thiện và Kim Tử Huân, đứa còn lại kịp thời truyền tin tức." Trên người ba con quỷ này đã không còn khí âm sát, lại nhận chủ lúc hắn bế quan, giờ phút này dùng để dò xét tin tức là không thể thích hợp hơn.
Đợi ba con quỷ biến mất trước mắt, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta thu dọn một chút, cũng đã đến lúc trở về Vân Mộng rồi."
Lam Vong Cơ nói: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro