Di Lăng tiếp giáp với khu vực quản lý của Vân Mộng, dưới tình huống không ngự kiếm, đường thủy chính là con đường nhanh nhất để đến Liên Hoa Ổ, gần Di Lăng có bến tàu đi thẳng, ở bến tàu đi thuyền về Vân Mộng, thậm chí không tốn tới một đêm.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ lớn lên ở Vân Mộng, lúc nhỏ hơn một chút, cũng là lưu lạc ở Di Lăng, đối với việc này đương nhiên vô cùng hiểu rõ. Tuy nhiên, sau khi xuống Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta đi đường bộ đi."
Lúc nói lời này, hắn đang ôm A Uyển, ngồi trên lưng con lừa thảnh thơi đung đưa chân, thấy bộ dáng không hào hứng lắm của tiểu a Uyển, lấy ra một quả táo từ chiếc túi trên người Tiểu Bình Quả, cầm trên tay trêu chọc a Uyển, giơ sang trái sang phải loạn cả lên, chính là không cho đứa nhỏ đụng tới một xíu nào, sau đó nhìn tiểu a Uyển gấp đến độ nước mắt sắp rơi ra, hắn cứ ở đó cười ha ha.
"......" Lam Vong Cơ yên lặng không nói gì, ôm a Uyển từ trên tay người vô lương tâm này xuống, lấy một quả táo khác đặt vào tay a Uyển, thấy đứa nhỏ ngừng vẻ mặt như sắp khóc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tùy ngươi."
Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ về phía a Uyển, chọc a Uyển cười đến rơi nước mắt, cũng cười theo vài tiếng, đem quả táo trên tay đưa đến bên miệng mình, nhìn chằm chằm bộ dáng ôm nhau cực kỳ thân mật của Lam Vong Cơ và a Uyển, răng rắc cắn một miếng, cực kỳ to rõ.
"Đúng vậy, chúng ta đi bộ sẽ đi dạo được nhiều hơn, hỏi thăm một chút những diễn biến mới trong mấy ngày gần đây, tìm hiểu thêm một ít tình huống cũng không sai, dù sao hành trình thật ra cũng không vội vàng như vậy."
Ừm, có thể, hôn kỳ đã định vào ba tháng nữa trước mắt nửa tháng đã trôi qua, quả thật không vội một chút nào →_→
Lam Vong Cơ "Ừ" không phản bác lời hắn, chỉ là nhìn về phía người này với ánh mắt nhu hòa, rõ ràng viết đầy 'Ngươi rõ ràng chỉ là ở Loạn Táng Cương bức bách, muốn đi dạo nhiều hơn mà thôi'.
Ngụy Vô Tiện hiểu được ý của y, trên mặt cũng không có nửa phần xấu hổ, ngược lại trực tiếp nói: "Hiếm khi có được mấy ngày rảnh rỗi, chúng ta cứ từ từ đi, từ từ chơi, lần này ngay cả "đứa nhỏ" cũng không thiếu nha, cơ hội lần tới như thế này còn không biết đến khi nào đâu."
Lam Vong Cơ trả lời phải, vươn một tay đỡ hắn ngồi vững, nắm chặt sợi dây thừng trong tay, ẵm tiểu a Uyển "từ từ" đi về phía trước.
Tính tình Ngụy Anh luôn luôn hiếu động, mười ngày nay trên Loạn Táng Cương rất bận rộn, có đi xa hơn cũng chỉ là đi dạo nửa ngày trong thị trấn nhỏ, bây giờ muốn đi dạo nhiều hơn cũng là tự nhiên.
Nhưng lý do lớn hơn, có lẽ vẫn là trước khi trở lại Liên Hoa Ổ muốn hiểu rõ tu giới thậm chí bình dân bá tánh đối với mình và trận 'liên hôn' này như thế nào? Mặc dù rời đi không lâu, nhưng cũng có sự hồi hộp khi về quê nhà, chỉ là như vậy.
......
Lần đi dạo "từ từ" này, hai người bọn hắn một đứa nhỏ một con lừa tốn mất năm ngày, mới đến được thị trấn có Liên Hoa Ổ.
Dọc trên đường đi, nghe nhiều vở kịch như 'Liên hôn của hai đại gia tộc Lam Giang', 'Trạch Vu Quân thâm minh đại nghĩa', 'Hàm Quang Quân lấy thân nuôi quỷ', 'Di Lăng Lão Tổ thân ở ngoại đạo nhưng lại bằng lòng chuyển sang đạo Lam thị (Phật môn?) để tu thân dưỡng tính', 'Xích Phong Tôn thiết diện vô tư, ân oán rõ ràng', 'Lan Lăng Kim thị thế cục bất ổn', 'Đốc công của Kim gia bị tà tuý phản phệ đòi mạng', 'Tính tình Tông chủ Kim Quang Thiện thay đổi lớn, đức hạnh bại hoại', 'Liễm Phương Tôn phẫn nộ rút lui khỏi gia tộc', v.v... liên tiếp không ngừng, cũng đã không còn nghe thấy mấy câu như 'Di Lăng Lão Tổ giết người luyện thi, bắt người luyện pháp, coi thường mạng người, không chuyện ác nào không làm', 'Ngụy Vô Tiện tà ma ngoại đạo, lòng muôn dạ thú, vong ân phụ nghĩa, phản đồ của Giang gia, nỗi sỉ nhục của Vân Mộng' vẫn luôn lặp lại thời gian trước, lúc Nguỵ Vô Tiện nghe được càng lúc càng cạn lời, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc lúc nghe sách, Lam Vong Cơ vẫn không chịu lấy ra mấy vò rượu để cho hắn nhâm nhi, thật sự thèm chịu không nổi.
Vì thế, vất vả mãi mới đến thị trấn nơi Liên Hoa Ổ toạ lạc, Ngụy Vô Tiện lập tức lấy lý do 'Đã lâu không uống rượu ngon Vân Mộng', giở trò xấu xa kéo Lam Vong Cơ và a Uyển đến một tửu lầu trước.
Đó là tửu lầu mà cả hai người đều rất quen thuộc, cách đây không lâu, Ngụy Vô Tiện ở trên lầu này đã ném hoa dụ dỗ người ta, gọi lại Lam Vong Cơ lúc ấy đang 'đi ngang qua'.
Tuy rằng lần đó cuối cùng cũng không phải là chia tay trong vui vẻ gì, nhưng lần này cũng không ngăn cản bọn hắn làm lơ những vị khách trợn mắt đơ họng, tiểu nhị ngây ngốc như gà gỗ, coi như không có ai bên cạnh mà nhớ lại cảm xúc tinh tế đóa thược dược màu hồng phớt lúc ấy mang lại.
Sau khi cơm no, lời âu yếm cũng đã nói rất hay, Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đến quầy thanh toán, ông chủ tửu lâu lại há miệng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ngụy Vô Tiện trước kia chính là khách quen của tiệm này, cũng rất thân thiết với tửu lâu, đang kỳ quái hôm nay ông chủ sao lại chậm chạp như vậy, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, bất ngờ bừng tỉnh vỗ vỗ bả vai ông chủ nói: "Hôm nay gia có người mời khách, không cần ghi sổ nợ, hẹn gặp lại nha ~!"
Sau đó liền dẫn theo Lam Vong Cơ để bạc lên và ra khỏi tửu lâu tiếp tục đi dạo trên con phố dài bên ngoài cửa.
Ông chủ tửu lâu đã nhận ra người, đầy mặt ngơ ngác: Đây là vấn đề ghi sổ nợ hay không ghi sổ nợ sao?
......
Chạng vạng, ráng chiều đã sưởi ấm phân nửa bầu trời Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện mang đủ thứ theo người trở về bên ngoài cổng lớn Liên Hoa Ổ, đây là nhà mình, cho dù là dẫn theo người, dắt theo con lừa, tất nhiên cũng không có ai không có mắt nhìn dám cản đường hắn, chỉ là ánh mắt của thủ vệ trước cửa nhìn hắn thật sự là phi thường khó nói hết, làm cho hắn không thể không dừng lại hỏi một câu.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? "Ngụy Vô Tiện hỏi tùy ý, đám thủ vệ vẫn ấp a ấp úng, một câu nói đầy đủ cũng không thể nói ra miệng.
Thủ vệ: Từ sáng đến giờ, Tông chủ đã cho người đến hỏi không dưới mười lần, giờ phút này ở đại sảnh đã biến thành thảm trạng tu la tràng tóm được ai mắng người nấy, thì nên nói như thế nào đây?
Cuối cùng, vẫn như trước không ai có thể cho Ngụy Vô Tiện một gợi ý hoàn chỉnh, chỉ có một thủ vệ lớn mật giơ ngón tay phải run rẩy chỉ về phía đại sảnh, sau đó 'roẹt' một cái đứng ngay lại, làm bộ dạng như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Ngụy Vô Tiện: "......" Quá kỳ lạ, mới mấy ngày, những người này tại sao lại có thêm tật xấu không biết nói chuyện vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro