Chương 18 - 19

18.

Thủ vệ canh gác một đêm, kiên trì đợi đến khi môn sinh đổi phiên đến cổng, liền vươn vai duỗi thắt lưng, ngáp một cái lắc lư đến trước chảo dầu của người bán hàng rong, gọi hai cái bánh rán để cúng cho ngôi đền ngũ tạng một phen, ngay sau đó một bóng người mặc áo trắng bay bay đập vào mắt, lại lập tức đứng thẳng người cung kính chào hỏi: "Hàm Quang Quân."

Lúc này đang là cuối giờ mẹo, Lam Vong Cơ giờ mẹo đã dậy bèn ra ngoài tu luyện buổi sáng, thuận tiện thưởng thức phong cảnh bình minh của Vân Mộng vẫn luôn được Ngụy Anh khen ngợi, ánh mắt vốn đang nhìn thẳng đi về phía cổng lớn, nghe thấy tiếng chào này liền quay lại gật gật đầu với thủ vệ, sau đó không thể không chú ý tới quầy hàng nhỏ bên cạnh thủ vệ, cùng với hai chiếc bánh ngọt đang bập bềnh trong chảo dầu trước quầy hàng nhỏ.

"Lam Trạm tới đây tới đây, bánh này rất ngon. Ta mời ngươi nha! Làm ơn cho hai cái đi."

Trong đầu Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ tới bộ dáng người nào đó kéo y đi dạo trên đường, nếu ngụy Anh ở đây lúc này, nhất định cũng là vẻ mặt tươi cười nói một câu như vậy, rồi đi không nổi nữa. Nghĩ đến đây, một khắc sau, bước chân Lam Vong Cơ tự nhiên xoay lại, nhìn chảo dầu đã toả mùi thơm bốn phía, nói với người bán hàng rong: "Cho ... ba chiếc bánh." Trong không gian từng nghe nói, Ngụy Anh một lần có thể ăn được ba cái, chỉ không biết có phải là quầy hàng này hay không.

Thủ vệ: "......" Không phải nói là người Lam gia từ trước đến nay ăn uống thanh đạm sao? Vậy ta, ta có nên để Hàm Quang Quân xếp hàng trước không? Nhưng ta vẫn đang chờ ăn no rồi quay về ngủ á!

Người bán hàng rong: "......" Thần thánh thiên địa ơi, có một tiên nhân sống đến quầy hàng của ta mua bánh nè!!

......

Lam Vong Cơ cầm ba cái bánh rán nóng hổi được bọc trong giấy dầu rời đi rồi, chỉ còn lại một mình thủ vệ gà gật buồn ngủ, đành vuốt ve cái bụng đói réo liên tục tiếp tục chờ đợi trong đau khổ, sau đó tán gẫu với người bán hàng rong đang ngơ ngẩn về thân phận của vị tiên quân ăn khói lửa nhân gian này, bất tri bất giác lại sinh ra một cảm giác tự hào, quả nhiên ẩm thực Vân Mộng bọn họ nổi danh thiên hạ nha!

......

Giờ thìn sắp đến, mọi người ở Liên Hoa Ổ đã thức dậy, lục tục rải rác bắt đầu làm việc, trên giáo trường cũng văng vẳng truyền đến động tĩnh môn sinh đi luyện tập sớm, nhưng trong đó vẫn không bao gồm cái người tối hôm qua lại giở trò xấu. Lam Vong Cơ đi đến bên ngoài viện tử nơi Ngụy Vô Tiện ở, giữa một mảnh yên tĩnh mới nhớ ra, bánh đã chiên rồi, hẳn là ăn lúc nóng sẽ càng ngon hơn đúng không?

Cầm bánh rán nóng vừa ra khỏi chảo, Lam Vong Cơ yên lặng suy nghĩ, thật ra vẫn nên điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi làm việc đảo lộn ngày đêm như thế.

"Giang tỷ tỷ, sáng nay có món gì ngon nha?"

Sau mấy tiếng gậy trúc gõ xuống mặt đất, lọt vào trong tai chính là câu nói của một bé gái. Hẳn là a Thiến cô nương kia đang nói chuyện với Giang cô nương.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, lại xoay người về hướng có tiếng nói chuyện, không ngoài dự đoán, chỗ hai người đang đứng quả nhiên là phòng bếp của Liên Hoa Ổ hôm qua đã đi tới.

Sau khi ba người nói chào buổi sáng xong, Lam Vong Cơ chú ý tới đôi mắt trắng của a Thiến mấy lần lướt qua động tác trên tay mình, vì thế giơ tay đưa túi giấy dầu ra.

A Thiến tiểu cô nương len lén nuốt nước miếng nhìn túi giấy tỏa ra mùi thơm lừng ở trước mắt, tuy vậy cũng không lập tức nhận lấy, chỉ hơi ngượng ngùng hỏi: "Có ... có được không?"

Giang Yếm Ly cười nói: "Hàm Quang Quân mua ở quầy hàng trước cổng sao? Mua cho a Tiện à?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Nguỵ Anh vẫn chưa dậy, đồ ăn mua lại là được." Câu sau là nói với a Thiến, tay cầm bánh rán lại duỗi về phía trước một chút.

A Thiến lại nhìn Giang Yếm Ly, thấy Giang tỷ tỷ cũng gật đầu, liền cầm lấy rồi nói cảm ơn: "Cám ơn đại ca ca."

Giang Yếm Ly giờ thìn đến phòng bếp, tất nhiên là muốn tự mình xuống bếp, nói: "Hôm qua không kịp thời gian, nên định hôm nay tới sớm một chút, nấu ít canh sườn hầm củ sen cho a Tiện, thế nào? Hàm Quang Quân có muốn xem một chút không?"

Giang Yếm Ly hỏi câu này, thật sự là chịu ảnh hưởng của Vô Tự Thiên Thư kia, dù sao đoạn cuối cùng trước khi bọn họ đi ra có đọc thấy chuyện Hàm Quang Quân xuống bếp. Nhưng thật ra từ xưa đã có câu 'Quân tử tránh xa phòng bếp', Lam gia lại là gia phong nhã chính, nếu không phải hiện tại tận mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ mua bánh ngọt, nàng cũng sẽ không hỏi như vậy.

Quả nhiên, Lam Vong Cơ gật đầu, theo Giang Yếm Ly vào phòng bếp.

Nhưng ngoài dự đoán của Giang Yếm Ly chính là, vị Hàm Quang Quân này dường như không chỉ có ý định "xem một chút", cẩn thận ghi chép lại các bước từ chuẩn bị gia vị nguyên liệu nấu ăn đến cách nấu trên bếp không nói, mà có điểm thắc mắc cũng sẽ không ngại hỏi, 'Làm sao để chọn nguyên liệu cho đúng? Làm sao có thể nêm ra được vị?' Hai câu hỏi quen thuộc này tất nhiên cũng không bỏ qua.

Trong nháy mắt này, Giang Yếm Ly cảm thấy, a Tiện cho dù tương lai đến Cô Tô Lam thị, hoặc nói đúng hơn là ở bên cạnh vị Lam nhị công tử này, cũng không cần phải lo lắng gì nữa.

Giang Yếm Ly đột nhiên nói: "Hàm Quang Quân, không biết Yếm Ly mạn phép, gọi ngươi một tiếng 'a Trạm' có được không?"

Mặc dù không biết tại sao đề tài chuyển sang vấn đề xưng hô, nhưng ngạc nhiên là, từ sau khi lấy tên tự, huynh trưởng cũng chưa từng gọi lại cách xưng hô thời thơ ấu này nữa, vậy mà từ trong miệng vị nữ tử dịu dàng trước mắt này gọi ra, Lam Vong Cơ không hề cảm thấy một chút mâu thuẫn nào, ngại vì luôn luôn ít nói, cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật gật đầu.

Giang Yếm Ly tất nhiên là biết tính tình của đạo lữ sư đệ nhà mình, thấy vậy lại mỉm cười nói: "Đã như thế, a Trạm hẳn là không ngại, gọi ta là 'sư tỷ' theo a Tiện đi."

Lam Vong Cơ sửng sốt trong một chớp mắt, khom người giơ tay hành lễ gọi: "Sư tỷ."

Giang Yếm Ly đưa tay làm động tác đỡ lên, sau đó nói 'Người một nhà không cần đa lễ', rồi lấy ra một thìa cẩu kỷ tử ngâm trong nước, tiếp theo nói, "Ta thấy sắc mặt a Tiện vẫn có chút không khoẻ, cho một ít cẩu kỷ tử vào canh có thể bồi dưỡng, cho một ít là được, a Trạm cũng chú ý đừng để a Tiện uống rượu ăn cay ..."

......

Vì thế, đợi Ngụy Vô Tiện cuối giờ thìn thức dậy như mọi khi, sau khi đánh răng rửa mặt một hồi, miễn cưỡng tỉnh táo, thức ăn sáng bày trước mặt hắn chính là ba miếng bánh rán mới mua, một thố canh sườn hầm củ sen thanh đạm với một ít cẩu kỷ tử nổi lơ lửng.

Ngụy Vô Tiện: "... Đây là cho thiếu thứ gì đó đúng không, không sao, ta đi lấy hũ dầu ớt là được."

Lam Vong Cơ: "Sư tỷ nói không được."

Ngụy Vô Tiện: "???!!!"

19.

Hôm trước nghe Giang tỷ tỷ nói muốn mình dẫn đứa nhỏ ngủ gật kia chơi chung với nhau, a Thiến cự tuyệt, mình là cô nương không nói, lại còn là một đại cô nương sắp được mười tuổi, sao có thể chơi cùng một đứa nhỏ ba tuổi nha? Nàng không muốn trông coi đứa nhỏ!

Nhưng mà đợi đến lúc thật sự phải chơi chung với nhau, a Thiến mới biết rằng mình đã nghĩ quá ngây thơ, tiểu cô nương mười tuổi đương nhiên có thể chơi chung với đứa nhỏ ba tuổi, dù sao người dẫn bọn chúng nhảy nhót khắp nơi, là một người thoạt nhìn giống như người lớn, nhưng thực tế cũng là một đứa trẻ ba tuổi —— đáp án đáng tin cậy này đến từ một vị Giang gia tỷ tỷ nào đó đang che miệng cười.

......

Sau những thăng trầm của bữa sáng, Ngụy Vô Tiện lại nhận được lời hứa xem như khá hài lòng từ Lam Vong Cơ, liền nhanh chóng khôi phục tinh thần, cộng thêm trở lại Liên Hoa Ổ đã lâu không gặp (kỳ thật thời gian rời đi thật sự không đến một tháng -_-||), cho dù còn dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng không cản trở hắn lấy lại uy danh luồn lách như 'trạch' trong Vân Mộng ngày xưa!

Sau khi trở lại nghề cũ, đã không còn làm mấy chuyện như đánh bả chó được nuôi trong mấy hộ nông gia, chọc cho mấy thím nhà nông đuổi theo chiếc thuyền bỏ chạy nữa, mà trước mắt cũng không phải là mùa có thể hái trộm đài sen, nhưng những chuyện như xuống nước bắt cá, lên núi bẫy gà rừng, trèo cây lấy trứng chim vẫn không cần phải nói, bản thân mình chơi tận hứng thì thôi, còn dụ dỗ được hai đứa nhỏ không muốn về nhà ăn cơm, dùng nguyên liệu kiếm được đốt lửa nấu ăn ngay tại chỗ, no bụng một phen.

Ngụy Vô Tiện đối với chuyện này rất tiếc nuối, lúc ra ngoài quên chuẩn bị đầy đủ, những hũ lọ kia không kịp mang theo trên người, món ăn nấu ra chỉ là dùng lửa nướng chín mà thôi. A Tinh, a Uyển đang hưng phấn cũng rất vui vẻ ăn no một bụng, đánh bậy đánh bạ hên sao tránh được "tuyệt học" tay nghề nấu ăn của Di Lăng lão tổ, thật sự là đáng mừng ~

Cho đến khi trời tối dần, ba người chơi còn chưa đã mới trở về Liên Hoa Ổ với vẻ mặt hào hứng, vừa đi vừa nhớ lại hôm nay coi như là một ngày thu hoạch khá phong phú.

Lúc Giang Yếm Ly nhận được con gà rừng màu lông rực rỡ do Ngụy Vô Tiện và hai đứa nhỏ giao vào tay nàng, không cần đoán cũng biết ba người đi làm chuyện gì, bất đắc dĩ nhận lấy con gà rừng, sau đó tự mình kiểm tra hai đứa nhỏ, thấy hai đứa nhỏ không bị thương gì, chỉ là quần áo bẩn không ra hình người, lúc này mới yên tâm. Dặn dò sư đệ ba tuổi phải chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, chơi đùa cũng không được đến nơi nguy hiểm, mới đáp ứng hôm nay sẽ cho bọn họ uống canh gà thơm ngon.

Tối đó, Giang Trừng, Lam Vong Cơ được chia canh nấm gà rừng trên bàn ăn: ......

......

Cứ thế trôi qua hai ngày, đã chơi một lượt tất cả những nơi thú vị bên ngoài Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện rốt cục không dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài cả ngày nữa. Nhưng ở trong Liên Hoa Ổ, trước mặt đông đảo môn sinh, khách khanh, rốt cục nhớ ra còn phải bảo vệ thể diện vốn chẳng còn lại bao nhiêu của mình, lôi kéo Lam Vong Cơ và hai đứa nhỏ chơi diều giấy, sau khi thả diều thì bắn diều, rồi lại không tìm thấy trò chơi thú vị nào khác.

Ngụy Vô Tiện đã chơi hoang dã xong lại bắt đầu thấy nhàm chán, bứt rứt khó chịu, gãi đầu gãi tai nửa ngày, nghĩ Ôn Tình không có ở đây, không ai đâm kim, rốt cục gan làm ác nổi lên, vươn móng vuốt lên người con mèo nhỏ a Uyển.

Sau khi lừa gạt một phen các kiểu như 'tưới nước nhiều là có thể phát triển cao lên, hơn nữa còn cao hơn cả a Thiến tỷ tỷ, cao như a Tiện', sau khi có được sự đồng ý nóng lòng muốn thử, vẻ mặt tràn đầy tin phục của tiểu a Uyển, Ngụy Vô Tiện thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, dăm ba nhát đào xong một cái hố, sau khi chôn a Uyển vừa vặn chỉ chừa phần trên vai trở lên, mới xách bình nước sắp sửa tưới lên, đã bị Giang Yếm Ly chạy tới bắt ngay tại trận.

Ngụy Vô Tiện không thể không đào a Uyển ra, lại bị sư tỷ mãnh liệt giáo dục một phen, sau khi dạy dỗ xong lập tức dẫn hai đứa nhỏ rời đi. Ngụy Vô Tiện vội vàng đi theo, làm nũng và nhận sai với sư tỷ hồi lâu, rốt cục làm cho sư tỷ của mình bớt giận, đương nhiên cuối cùng trong một thời gian ngắn sẽ không để hắn "gây họa" cho hai đứa nhỏ nữa.

......

Không có hứng thú đi ra ngoài tìm vui vẻ nữa, cũng không có đám nhỏ vui vẻ ở bên cạnh để trêu chọc, Ngụy Vô Tiện rốt cục nhớ tới còn có một đạo lữ đã cùng mình ngủ chung giường, chơi với Lam Vong Cơ cũng là một trò tiêu khiển rất tốt nha.

Lam Vong Cơ: ......

Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ buông "bài tập về nhà" xuống, đi khắp nơi trong Liên Hoa Ổ, cho Lam Vong Cơ xem qua một lượt tất cả những nơi mình từng lớn lên, chơi đùa, khóc nháo lăn lộn, kể cho y nghe những chuyện xấu mình từng làm, những trận chiến mình từng đánh, những trò chơi mình từng chơi ở đó, rồi hỏi Lam Vong Cơ nghĩ gì đối với mỗi một chuyện nhỏ lông gà tỏi, sau khi nghe y thật sự 'nhận xét' nghiêm túc, thì không lần nào nhịn được cười tiến tới ôm hôn thân mật.

Trong "hành trình" tăng thêm hiểu biết, tăng cường tình cảm như vậy, đương nhiên không thể thiếu cái cây trước cửa Liên Hoa Ổ mà hắn lần đầu tiên leo lên. Mặc dù Lam Vong Cơ đã biết lai lịch của lần 'leo cây' đó, cũng không cản trở Ngụy Vô Tiện cao hứng nói lại một lần nữa, sau đó nhanh chóng leo đến vị trí trên cây năm đó, 'một lần nữa' gấp gáp nhảy vào trong lòng Lam Vong Cơ đã sớm đứng dưới tàng cây giang hai tay ra.

Cách đó không xa, Giang Trừng vừa ra ngoài đi công việc trở về lại 'thêm lần nữa' tận mắt chứng kiến: ......

----------------------------------------

Tiểu kịch trường

Người Vân Mộng rất biết ăn cay, khẩu vị của Ngụy Vô Tiện càng là nặng nhất trong tất cả, tuy rằng canh sườn hầm củ sen rất ngon, nhưng hắn đối mặt với thố canh chỉ có một chút vị cay trước mắt này, thật sự là không thể gợi lên một chút thèm ăn nào, vì thế Ngụy Vô Tiện bắt đầu làm nũng với Lam Vong Cơ, lăn lộn khóc lóc, cực kỳ đeo bám, dưới sự nhượng bộ dường như trầm mặc của Lam Vong Cơ, tuy rằng chỉ thêm ba muỗng dầu ớt, Ngụy nào đó vẫn rất cao hứng.

Lam Vong Cơ lại nêu ra, sau này uống rượu chỉ có thể uống từ từ và ba ngày mới có thể uống một vò, lần này làm thế nào cũng không nhượng bộ, Ngụy Vô Tiện chỉ đành an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng có để uống mà đúng không, hơn nữa tương lai còn có thể một lần yêu cầu Lam Trạm thêm hầm rượu vào trong Tĩnh Thất, bèn đồng ý.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện nằm dài trên bàn, trả lời ỉu xìu như quả cà tím gặp sương giá, liền nói thêm chuyện đã đi học nấu ăn, sau này cũng có thể nấu ăn cho hắn, hài lòng nhìn bộ dáng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng khôi phục tinh thần, thậm chí sắp nhảy dựng lên.

Lam Vong Cơ: Lấy lùi làm tiến, đánh một gậy rồi cho quả táo gì đó, sư tỷ quả nhiên là sư tỷ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro