Chương 51 - 52
51.
Lúc này, mây đen che khuất mặt trăng, hai ngôi sao mờ mờ, nến trong mấy cái đèn lồng cũng sớm đã bị dập tắt, nhưng cũng không cản trở Nhiếp Minh Quyết vốn chuẩn bị chiến đấu từ nãy giờ nghiêng người né qua, để cho con yêu thú đến đột ngột lọt vào trong trận, sau đó cầm đao ngăn lại, một người một thú giằng co một hồi, yêu thú gầm lên một tiếng vang vọng rung chuyển khắp bầu trời, hai bên càng quấn lấy nhau chiến đấu.
Thân thủ thật tốt! Ngụy Vô Tiện nhịn không được âm thầm cổ vũ, vừa rồi hắn còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Minh Quyết sớm chuẩn bị sẵn sàng hành động đã nghênh chiến với con yêu thú lao tới, quả nhiên kinh nghiệm săn yêu thú vô cùng lão luyện mà.
Khi Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Nhiếp Minh Quân nghênh chiến với con yêu thú mang trên người hoa văn vằn vện, ngược lại hiểu được tại sao phản ứng của mình lại chậm một bước, bởi vì dưới chân có đệm thịt mềm mại thật dày, khi hổ di chuyển đều lặng yên không một tiếng động, con hổ yêu thú này tất nhiên cũng vậy. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là "Một núi không thể có hai hổ", nếu yêu thú cao cấp sinh ra trành quỷ là một con hổ, vậy thì ngược lại không cần lo lắng trong núi Âm Lăng còn có yêu thú cao cấp khác bị Chiêu Âm Kỳ dẫn tới, không cần lo lắng nữa.
Đang đợi thu hồi Triệu Âm Kỳ trên bầu trời, đột nhiên tiếng chó sủa cực kỳ khủng bố vang lên bên tai hắn, Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa hồn bay lên trời ngay tại chỗ! Hắn gần như gan mật nứt ra mà cố nhịn xuống cơn thôi thúc lao thẳng lên trời, chạy như điên kêu 'cứu mạng', chỉ còn lại một tia lý trí trong đầu kêu gào nhắc nhở, lúc này là lúc nào và đây là đâu.
Ngụy Vô Tiện run rẩy ép mình tỉnh táo lại, hơi lấy được một chút can đảm bằng cách thầm niệm "Lam Trạm" không ngừng, thuận tiện đưa một ánh mắt trấn an tràn ngập sợ hãi cho Lam Vong Cơ vẫn đang đánh nhau với lệ quỷ (Lam Vong Cơ: ......) Sau đó, mới buộc mình xem xét kỹ lại một phen con yêu thú đang đánh nhau qua lại với Nhiếp Minh Quyết kia, sau đó bị kinh hãi đến mức hít sâu một hơi!
Hắn rõ ràng nhìn thấy con yêu thú trong trận há to cái mồm đầy máu phát ra tiếng gào rú như chó sủa, lòi ra cặp răng nanh lấp loáng, dài chừng hai thốn (khoảng 5cm)! Lại thấy được đuôi yêu thú rõ ràng khác với đuôi hổ, trong nháy mắt liền hiểu rõ thân phận thật sự của con yêu thú trong trận chiến.
Đây không phải là hổ yêu thú gì đó, mà là "Trệ" thú.
Dị chí từng ghi lại, núi có con thú này, hình dáng như hổ mà đuôi trâu, âm thanh như chó sủa, tên gọi là Trệ, ăn thịt người.
Dù vậy, nghe qua rất có lai lịch, thoạt nhìn cũng có chút dọa người, nhưng thấy con Trệ thú này bị lão Nhiếp đuổi chạy tới chạy lui, dáng vẻ càng lúc càng nóng nảy, nghĩ chắc không cần hắn nhúng tay vào đâu nhỉ!
Dưới sự bức bách của tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, liên miên không ngừng, Ngụy Vô Tiện bất giác lui miết về phía sau, sau khi dứt khoát thuyết phục mình một trận như vậy, thu lại Triệu Âm Kỳ rồi lui ra đằng sau hai người Nhiếp Hoài Tang, Mạnh Dao.
Niếp Hoài Tang Và Mạnh Dao: "......"
Ngụy Vô Tiện vốn phụ trách đoạt trận, đóng giữ trận pháp lại dứt khoát lưu loát rời khỏi như thế, Nhiếp Minh Quyết, Lam Vong Cơ trong lúc đánh nhau vẫn chưa cảm nhận được có ảnh hưởng gì, Nhiếp Hoài Tang, Mạnh Dao ngay từ đầu không được giao nhiệm vụ gì đã không còn lời nào để nói.
"......" Kỳ thật Nhiếp Hoài Tang cũng vô cùng kinh hồn bạt vía nhìn người đang rút lui dường như có chút run rẩy ở đằng sau, không hiểu sao lại cảm thấy mình không có gì phải sợ, nhịn không được nói: "Ngụy huynh, không phải ngươi nên đi vào trong trận, để trợ giúp đại ca ta và Hàm Quang Quân một tay bất cứ lúc nào sao?"
Ngụy Vô Tiện cẩn thận mò khắp người một lượt, cũng không tìm ra được thứ gì thích hợp để bịt tai, dứt khoát giơ tay che kín hai tai, mang theo vài phần không đủ tự tin nói: "Ngươi cảm thấy bọn họ cần sao? Hai thứ này muốn sử dụng được, đương nhiên chỉ có thể để cho bọn họ từ từ giày vò, bằng không ta đưa tỏa linh nang, với túi càn khôn phong ác cho ngươi, đợi lát nữa giày vò đủ rồi, thấy đúng thời cơ thu vào là được." A a a a a a, tại sao con heo ngu xuẩn này, không phải, âm thanh ngu xuẩn này lại lớn như vậy, còn kêu mãi không ngừng nữa chứ!
Cứu mạng a! Lúc này hắn vạn phần hối hận, tại sao không kêu tiểu quỷ tìm hiểu cho rõ ràng trong núi này đến tột cùng là cái thứ gì, tại sao lại nghĩ quẩn như vậy chạy tới đây săn đêm!
Mạnh Dao: Cái này gọi là 'người tính không bằng trời tính' đúng không.
Nhiếp Hoài Tang thấy thế, liền biết cái bệnh sợ chó của Nguỵ Vô Tiện thật sự là không có thuốc chữa rồi, cũng may toàn bộ con hổ này, thật ra con yêu thú chẳng giống con giáp nào này không phải là chó thật, ngẫm nghĩ một chút, kêu lên với Nhiếp Minh Quyết đang bó tay bó chân ở trong trận pháp do phải băn khoăn việc bắt sống yêu thú: "Đại ca, trước hết đánh cho cái thứ này câm miệng đi."
Vì nó cứ sủa như chó, để nó không kêu nữa là được chứ gì. Túi càn khôn phong ác và túi tỏa linh dùng để chứa yêu thú cao cấp, hung sát lệ quỷ, tùy tùy tiện tiện là có thể cầm lấy hay sao?
Lời này ngược lại nhắc nhở Nhiếp Minh Quyết, không thể đánh chết, nhưng đánh gần chết, đánh ngất xỉu luôn thì không sao.
Con Trệ thú toàn thân đầy thương tích ở trong trận đã sớm bị ép đến không còn chiêu thức gì, hành động chỉ dựa vào bạo lực cố gắng xông lên. Nhiếp Minh Quyết nắm lấy cơ hội, nghiêng người né tránh, sau đó lập tức chuyển hướng thanh đao, sống đao Bá Hạ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém vào gáy yêu thú, một tiếng rống cuối cùng của trệ thú phát ra, thân hình khổng lồ cũng theo đó ầm ầm ngã xuống đất.
Không còn tiếng chó sủa kinh thiên động địa, Ngụy Vô Tiện đứng thẳng lên lại trở thành một hảo hán như không có việc gì đi ra, lấy túi càn khôn phong ác ra, Trệ thú ngã xuống đất không dậy nổi lập tức biến mất.
Con Trệ thú bị trọng thương vừa trải qua phong ấn, hành động và sát khí của bản thân trành quỷ cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, Ngụy Vô Tiện lại quay sang Lam Vong Cơ còn đang quần nhau với trành quỷ hét lên: "Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!"
Lam Vong Cơ vẫn luôn phân tâm trên người hắn, chỉ là trong lúc nhất thời không rảnh lo, nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy khoả linh nang được chế tạo đặc biệt trong tay Ngụy Vô Tiện ném lên không trung, con trành quỷ quần đấu hồi lâu, hành động đã có vài phần chậm chạp, cứ thế bị nhân cơ hội nhốt vào.
Tay trái là túi càn khôn phong ác, tay phải là khoả linh nang, Ngụy Vô Tiện thở phào một hơi, cười nói: "Được rồi, chỉ cần tìm thời gian vấn linh trành quỷ trong khoả linh nang cho rõ ràng, dù sao chuyến săn đêm cũng đã thành công tốt đẹp, bây giờ có thể xuống núi ăn gà nướng!"
Lam Vong Cơ đã cất xong đàn Vong Cơ và kiếm Tị Trần, bộ dáng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Mạnh Dao: "......" Hình như có chút đầu voi đuôi chuột.
Nhiếp Minh Quyết: "......" Thôi, ít nhất cũng coi như là đánh nhau sảng khoái.
Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu nhìn chân trời đã hửng sáng, hiện tại giờ này, hẳn là không có gà nướng để mua đâu nhỉ? Chẳng lẽ Ngụy huynh còn muốn bẫy gà rừng rồi mới đi à?
--------------------------------------
PS: Trệ (quái vật trong Sơn Hải Kinh) núi Phù Ngọc, có con thú này, hình dạng như hổ có đuôi trâu, âm thanh như chó sủa, tên của nó là Trệ, ăn thịt người.
Khúc này mượn dùng, vốn định viết thành Bạch hổ bạo lục, nhớ mang máng có người đã viết con này rồi, lại xem xét độ dài và số lượng từ, chọn một con trong Sơn Hải Kinh.
52.
Sau đó, vẫn là không kịp đi bẫy một con gà rừng địa phương.
Lúc Ngụy Vô Tiện đang nóng lòng muốn thử chuyện này, Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn, chuyện đã đến đây, nhưng vẫn chưa tính là kết thúc.
Lần săn đêm này của bọn họ là đáp ứng lời cầu xin của Diêu tông chủ, yêu thú và trành quỷ gây họa một phương tất nhiên phải diệt trừ, nhưng năm vị tu sĩ Lan Lăng Kim thị, cùng với Diêu công tử được đồn đại là ở trên núi, nói chung là sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Mạnh Dao nói, "Trong núi này sương đen mờ mịt, nguy nga hiểm trở, muốn tìm tung tích mấy người đó, sợ không phải là chuyện dễ dàng gì."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Vậy cũng không cần từ từ đi tìm đâu. Lúc trước đã từng nói, ta sắp xếp một tiểu quỷ tướng bên cạnh họ Diêu, bởi vậy mới căn cứ vào một chút dấu vết mà phán đoán trên núi có quỷ, Trệ thú mà chúng ta bắt được cũng là con thú có thực lực mạnh nhất trong núi này, tuy rằng người của Diêu thị không nói rõ ràng ra hết mọi chuyện, nhưng tám chín phần chính là một thú một quỷ mà chúng ta đã bắt được, vấn linh hỏi thăm ngọn ngành một chút rồi lại đi tìm, chắc chắn có thể tiết kiệm nhiều công sức."
Những người khác không có dị nghị gì, dù sao lúc này cũng không có thêm manh mối, trước tiên vấn linh cũng không làm chậm trễ chuyện gì.
Lam Vong Cơ tháo đàn xuống định bắt đầu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên kéo y lại, cởi áo khoác ngoài màu đen trên người mình trải trên mặt đất, lúc này mới cho phép Lam Trạm nhà hắn ngồi xuống. Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn một cái, theo lời ngồi xuống, vạt áo xoè ra ngay ngắn, vừa vặn phủ lên áo khoác đen trên mặt đất, sau đó đặt đàn vững vàng trên đầu gối.
Ngụy Vô Tiện đặt khoả linh nang thu quỷ trước mặt Lam Vong Cơ, khoả linh nang này là hắn tìm chất liệu đặc biệt để chế tạo, mặc dù nhốt quỷ trong đó, cũng không cản trở việc vấn linh nó.
Lam Vong Cơ giơ tay lên, một chuỗi âm thanh tuôn ra giữa các ngón tay. Y chỉ tấu một đoạn ngắn, tay phải đã rút ra khỏi phần trên của thân đàn, tập trung nhìn dây đàn vẫn đang rung lên.
Một lúc lâu sau, dây đàn rung lên, bật ra bốn âm như đá và kim loại vỡ vụn.
Thấy Lam Vong Cơ nhíu mày, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Sao lại là biểu tình này, ngươi đã hỏi cái gì vậy? "
Lam Vong Cơ nói: "Bao nhiêu tuổi, người phương nào."
"Vậy nó trả lời cái gì?" Đoạn nhạc vấn linh này chính là một trong những tuyệt kỹ của Cô Tô Lam thị, Nhiếp Hoài Tang vốn là người ham vui, lần đầu tiên chính tai nghe được linh khúc cỡ này, thật sự rất là tò mò, trong lúc nhất thời lại xem nhẹ kẻ trả lời chính là trành quỷ mới vừa rồi kêu gào thê lương rùng rợn.
Lam Vong Cơ nói: "Mười tám tuổi, Thanh Dương Diêu thị."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trành quỷ lại chính là Diêu gia công tử đã mất tích ư?
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, vậy ngươi lại hỏi nó một chút, bị ai hại."
Lam Vong Cơ theo lời tấu đàn, Nhiếp Minh Quyết nói: "Lời này của ngươi là ý gì? Mấy vết thương trên người trành quỷ kia, rõ ràng là bị thương bởi răng nanh của Trệ thú, tất nhiên là chết trong miệng thú, còn có gì để hỏi đâu."
Nhiếp Hoài Tang kéo tay áo đại ca hắn xuống, nói: "Đại ca, lời của Ngụy huynh là 'do ai hại', không phải 'tại sao chết', kiểu như có người đưa hắn vào miệng thú, nguyên nhân chết là do yêu thú, con nguyên nhân bị hại tất nhiên là do người hãm hại."
Nhiếp Minh Quyết: .....
Lam Vong Cơ hỏi câu đó vừa đúng lúc này nhận được tiếng đàn đáp lại, chậm rãi giải thích: "Bị cha ta hại."
...... Nói như vậy, Diêu tông chủ hại con ruột rồi diễn tuồng vừa ăn cướp vừa la làng? Hổ dữ còn không ăn thịt con, họ Diêu thân là người đứng đầu một tông, cả ngày giương cờ danh môn chính đạo, lại không bằng súc sinh, mặt người dạ thú!
Nhiếp Hoài Tang: Trời ơi chỉ là theo lời Ngụy huynh nói tiếp một câu, có cần chuẩn xác vậy không?
Nhiếp Hoài Tang nghe xong bốn chữ này, lại nhớ tới bộ dáng hung dữ của trành quỷ mới vừa rồi, không khỏi sợ hãi, suy nghĩ một chút, hỏi Ngụy Vô Tiện: "Tại sao Ngụy huynh biết trong đó có nội tình khác?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Suy đoán, không phải ta đã nói, tên họ Diêu kia từng âm thầm sai khiến một đám quỷ đạo giả vờ đến cửa Liên Hoa Ổ gây náo loạn sao, nếu bản thân gã không liên can một chút nào, chẳng lẽ lôi kéo đám quỷ tu kia chỉ là để chờ cơ hội hãm hại ta sao? Tựa như vị Kim tông chủ kia, thèm muốn Âm Hổ Phù mà không được, liền triệu đám quỷ tu đi luyện, cùng một kiểu mà thôi."
Mạnh Dao lại nghe những lời này, trên mặt đã không còn thấy chút khác thường nào, ngược lại tiếp lời: "Diêu gia đúng là có một vị công tử, nhưng từ nhỏ đã ít giao du với bên ngoài, nếu không phải chuyện đột nhiên mất tích gây ầm ĩ lớn, chỉ sợ vẫn không ai biết đến sự tồn tại của vị Diêu công tử này ấy chứ."
Từ xưa có người bị hại mà chết, ngoại trừ xui xẻo tai bay vạ gió, thì không ngoài những nguyên nhân như bị đố kỵ, mưu tài, đoạt bảo, trả thù, bịt miệng, chuyện cha con tương tàn mặc dù khiến người nghe kinh sợ, nhưng lúc này nếu đã bại lộ, thì ngày sau tất nhiên có người đòi công bằng giải oan cho. Việc cấp bách trước mắt, vẫn còn năm người của Lan Lăng Kim thị chưa rõ tung tích.
Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho Nhiếp Hoài Tang kéo Nhiếp Minh Quyết toàn thân đầy lệ khí, sẵn sàng cầm đao hành động, đừng nói chuyện y đi giết người đổ máu như vậy cực kỳ không ổn, mà là Thanh Dương Diêu thị, ở trong tiên môn bách gia cũng coi như là một thế gia không nhỏ, cứ thế lao xuống núi chém tông chủ người ta, làm sao ngăn cản được miệng mọi người bàn tán?
Ngụy Vô Tiện quay sang Lam Vong Cơ, nói: "Trực tiếp hỏi đi, xem nó có biết những tu sĩ kia ở đâu hay không."
Lam Vong Cơ nghe lời tấu đàn. Sau khi rút tay, một sợi dây khác mạnh mẽ bật lên, Lam Vong Cơ dịch: "Biết."
Ngụy Vô Tiện: "... Hỏi tiếp, họ đang ở đâu."
Lam Vong Cơ tiếp tục tấu đàn hỏi, lần này đáp lại khá dài, Lam Vong Cơ nghe xong, nói với Ngụy Vô Tiện: "Phía bắc ngọn núi, có một đầm lầy, dưới đầm lầy, có một hang động, yêu thú sống ở đó, tìm dưới đáy động."
Ngụy Vô Tiện rất là khó hiểu, nghe đồn Trệ thú thường ở trong bụi cây, làm sao có thể chạy tới đáy động?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro