Chương 66 - 67

Chương 66

Vừa đến chân núi Loạn Táng Cương, kiệu còn chưa dừng lại, Ngụy Vô Tiện đã khẩn cấp bước ra, đứng tại chỗ hít sâu vài hơi bình tĩnh lại một hồi, mới vững vàng bước chân dẫn đoàn người đi lên núi. Có một số việc thật sự không thử không biết, làm rồi lại hoảng sợ, tuy nói bốn người Nhiếp gia hạ thân phận nâng kiệu cũng là lần đầu tiên, nhưng thật ra đi rất vững vàng, ngược lại không ngờ mình là người được khiêng thế mà còn có bệnh choáng váng khi bay, thật sự là mất mặt quá rồi. Chỉ là, làm như cho dù đã qua bao lâu, trên Loạn Táng cương vẫn ngập tràn oán khí âm trầm.

Đợi cho cơn choáng váng trên người qua đi, đi trên địa bàn hang ổ của mình Ngụy Vô Tiện mới ngẫm nghĩ lại, trước mặt mọi người làm bộ làm tịch nói: "Đây là lần đầu tiên trong đời bổn lão tổ ngồi kiệu, cũng là lần đầu tiên trở về Loạn Táng Cương sau đại điển đạo lữ, không biết có tính là lại mặt gì đó như dân gian hay gọi không? Khi vị kia trở về Liên Hoa Ổ lần nữa, đợi sau khi Giang Trừng biết được, có phải là sẽ phái kiệu lớn tám người khiêng đến đón ta hay không."

Thuộc hạ của Nhiếp gia: Mỗi một chữ đều nghe hiểu rõ ràng, nhưng sao đứng chung một chỗ lại không hiểu gì nhỉ?

Vùng núi đen thui, cây cối trên núi không biết là chết hay sống đều có màu đen, thỉnh thoảng có thể thoáng nhìn thấy một chút màu trắng ở trong núi, không biết là xương phân huỷ bám vào trong đất, hay là rễ cây kỳ lạ gì đó. Nhiếp Hoài Tang ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện đang quan sát rất nghiêm túc, đột nhiên nghe xong lời này, trong lúc nhất thời quả thực không biết nên tiếp chuyện từ đâu. Lại mặt á? Đây là ngươi thật sự coi mình là người gả ra ngoài đúng không? Cho dù vậy, hôn nhân giữa Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị, bọn họ từ Thanh Hà đến Loạn Táng cương, thì xem là lại mặt về nhà nào? Với lại, chờ Hàm Quang Quân đến ngươi có dám nói lại lời này một lần nữa không?

Tư duy bị bắt cóc, khóe miệng Nhiếp Hoài Tang giật giật, trầm mặc một lát sau mới nói: "Ngụy huynh, ngươi trở về Liên Hoa Ổ mà dám kêu Giang huynh phái kiệu đi đón người, thì Giang huynh sẽ đóng chặt cổng lớn của Liên Hoa Ổ ngay trước mặt ngươi, thuận tiện trước khi đóng cửa hung hăng đạp ngươi hai cước, nhất định là đá vào chỗ hiểm."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, suy nghĩ theo lời Nhiếp Hoài Tang một chút, ngược lại không phải là không thể, không đúng, là hoàn toàn có thể nha. Sau đó Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt khinh thường, "Không mở cửa cổng ta không biết trèo tường vào sao? Hơn nữa, nói làm như Giang Trừng đạp được ta vậy."

Nhiếp Hoài Tang: ... Ngươi lợi hại coi như tin ngươi.

Mạnh Dao là lần đầu tiên đến gần Loạn Táng Cương, từ sau khi đến chân núi nhìn thấy bức tường chú văn bao quanh Loạn Táng Cương, cùng với trận pháp dọc theo bức tường chú văn, chỉ dựa vào những thứ này để trấn áp tà tuý oán khí khắp trên núi Loạn Tán Cương sao? Hay là bên trong mắt trận còn có pháp bảo gì khác? Nếu như không phải giờ phút này đang vội vàng lên núi, khả năng cao Ngụy Vô Tiện cũng không cho phép, thì hắn (Kim Quang Dao) thậm chí còn muốn cẩn thận dò xét huyền bí trong đó một phen. Nhưng tò mò quá mức cũng không phải là chuyện tốt gì, thật đáng tiếc.

Suy nghĩ một chút, Mạnh Dao nói: "Ngụy công tử, Tiết Dương ... chính là ở trên Loạn Táng Cương này sao?"

Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa kiểm tra hai bên đường núi, ngoại trừ có thêm chút dấu vết đã có người đi qua ra, thì những thứ khác không suy suyển một chút nào. Tùy ý gật đầu, đáp lại Mạnh Dao một câu: "Đúng vậy, Tiết Dương đã đúng giờ đến đây vào ngày đầu tiên chúng ta ra khỏi nơi đó, trước khi đi ta gửi gắm gã cho Ôn Tình và Ôn Ninh, không biết thằng nhóc Tiết Dương kia có lấy lòng được Kỳ Hoàng thần y trên tay đầy ngân châm hay không?"

Mạnh Dao muốn nói, lúc trước Tiết Dương dựa vào thiên phú quỷ đạo trên người mới có thể được làm khách khanh của Lan Lăng Kim thị, giữ gã ở lại Loạn Táng Cương chạy khắp nơi như thế mà yên tâm sao? Nhưng một khắc sau, sau khi nhìn thấy một hàng hung thi cao cấp đoán là đang tuần tra đối diện từ xa đã cúi đầu hành lễ với đám người bọn họ, Mạnh Dao liền biết không cần hỏi ra miệng, đây chính là sự tự tin không cần nói cũng biết của Di Lăng Lão tổ.

Người Nhiếp gia không nghĩ tới có một ngày lại được hung thi hành lễ: ......

Sau khi Ngụy Vô Tiện vung tay áo, đội hung thi kia giống như nhận được lệnh lại dần dần đi xa, mọi người lúc này mới tiếp tục đi lên núi. Nhiếp Hoài Tang cảm khái nói: "Nghĩ chắc là đối với Tiết Dương mà nói, cho dù không lấy lòng được, ở trên Loạn Tán Cương này cũng có không ít niềm vui, ngược lại còn mạnh mẽ hơn nhiều so với một số người nào đó."

Mạnh Dao thầm nghĩ, nếu người nào đó đừng có rảnh rỗi không có việc gì làm cứ đi tìm người gây chuyện, thì niềm vui của ta sẽ càng nhiều hơn.

Nghe bọn họ nói nhảm xong, Nhiếp Minh Quyết lúc này đột nhiên nói: "Thế nào, rất dễ dàng lấy lòng dưới tay ta có phải không?"

Nhiếp Hoài Tang và Mạnh Dao hầu như ngày nào cũng bị huấn luyện đến đau lưng mỏi gối: ... Dễ dàng lấy lòng cái gì chứ, đại ca trong lòng ngươi thật sự có biết đong đếm không hả?

Bầu không khí ngầm cuộn trào dữ dội cứ thế giết chết cuộc tán gẫu này, người ngại kết thúc đề tài vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, suốt đoạn đường kế tiếp, đoàn người minh hoạ rất tốt cho cái gọi là yên tĩnh như gà, lầm lì hành quân.

Cũng may chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy phía trước một sườn núi tương đối bằng phẳng, trông loáng thoáng như là cánh đồng, Ngụy Vô Tiện liền chỉ vào phía trước cười nói: "Đến nơi rồi, phía trước chính là nơi đám người đó làm việc, đi lên trên một chút là nơi ở. Tính toán thời gian, buổi sáng bọn họ hẳn là còn chưa hết giờ làm việc đâu, có lẽ không cần đi lên nữa cũng có thể gặp được người rồi."

Quả nhiên, tiếp tục đi dọc theo con đường một lát, cánh đồng được xử lý ra hình ra dạng đã xuất hiện trước mắt mọi người, còn có những người mặc quần thô áo vải làm việc trên cánh đồng, cùng với Ôn Tình ngồi trên chiếc ghế làm bằng gốc cây, và Ôn Ninh đứng bên cạnh nàng.

Ôn Tình sớm đã chú ý tới những người lên núi, sau khi đi tới gần nhìn lướt qua mặt mọi người một cái, đối với Ngụy Vô Tiện đã lâu không gặp nói: "Mới vừa rồi phát hiện trận pháp dưới chân núi khác thường, a Ninh liền cho một đội hung thi xuống núi kiểm tra, đúng là không nghĩ tới, là ngươi quay trở lại, sao không truyền tin tức trước?"

Ngụy Vô Tiện bày ra gương mặt tươi cười với nàng, "Muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ đó, nhiều ngày không gặp, Tình tỷ gần đây có tốt không?"

Chương 67

Niềm vui bất ngờ? Ôn Nhu lại nhìn đám người phía sau Ngụy Vô Tiện một cái, đối với y sư đã lâu không được chữa bệnh mà nói, bệnh nhân đưa tới cửa, đích xác coi như là một loại niềm vui bất ngờ nhỉ?

"Tất nhiên là tốt, nếu vài hôm trước người nào đó trong ngày đại hỉ đi ngang qua Loạn Táng Cương, không gây ra vụ việc hung thi đồng loạt kêu gào ở Loạn Táng Cương, thì chúng ta nhất định sẽ tốt hơn." Trên mặt Ôn Tình không biểu lộ gì, nhưng nói chuyện không chút lưu tình, ngẫm lại nàng lúc đó còn đang tính thời gian âm thầm chúc mừng hắn khổ tận cam lai, quay đầu trên núi đã bị người này dẫn ra oán khí khắp nơi, quỷ gào hết đợt này đến đợt khác, nàng lúc ấy còn tưởng rằng xảy ra biến cố gì, đã tự mình trói đệ đệ liên tục gào thét lại, sau đó dẫn người trốn vào trong Phục Ma động. Mặc dù sau đó chứng minh chỉ là một trận báo động giả, nhưng cũng đủ doạ người ta sợ tới quá mức, nếu không phải hôm đó là ngày đại hỉ của hắn, nàng nhất định tự mình tới gõ cửa! Trước khi làm việc cũng không biết đưa tin báo trước à?

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cũng nhớ tới động tĩnh ngày hôm đó mình làm ra ở Loạn Táng Cương, bị nói mà có chút ngượng ngùng, nhịn không được giơ tay sờ sờ mũi, hình như, đúng là có chút thiếu suy nghĩ.

Ôn Ninh đứng ở một bên ngược lại rất vui mừng, tuy rằng trên mặt y cũng không nhìn ra biểu tình vui mừng nào, "Công tử, đều tốt cả, ta và tỷ tỷ, và tất cả mọi người trên núi đều tốt. Công tử cũng sống tốt chứ? Hàm Quang Quân sao lại không đi cùng, còn a Uyển đâu?"

"Ồ, Ôn Ninh bây giờ nói năng rất trôi chảy nha." Ngụy Vô Tiện trong lòng nói đây mới là bộ dáng xa cách lâu ngày gặp lại chứ, mặt làm như kinh ngạc trêu chọc Ôn Ninh một câu, rồi mới đứng đắn trả lời: "Bổn lão tổ xuân phong đắc ý như vậy, chắc chắn là tốt hơn rồi, đợi hai ngày nữa Lam Trạm và a Uyển cùng tới, ngươi còn có thể trực tiếp xem thử là tốt ở chỗ nào nhé! "

Ôn Tình liếc hắn một cái, 'xuân phong đắc ý' trước mặt a Uyển hả? Nhiều ngày chưa được ngân châm hầu hạ nhớ lắm rồi phải không? Mắt thấy Ngụy Vô Tiện còn đang có ý định giới thiệu đám người đi cùng lên núi, nhưng không muốn nghe người này nói chuyện không đâu nữa, Ôn Tình cứ thể bỏ qua Ngụy Vô Tiện trực tiếp tự mình hỏi, "Nhiếp tông chủ, Nhiếp nhị công tử, Liễm Phương Tôn, không biết hôm nay đến nơi này, có thể giúp được gì?"

Nhiếp Minh Quyết chắp tay nói: "Ôn y sư đã lâu không gặp, hôm nay đến đây thực ra có việc thỉnh cầu. Mấy thuộc hạ của ta thân thể trúng loại độc mạnh tạm thời chưa tra ra, mong Ôn y sư có thể ra tay cứu giúp."

Ôn Tình đáp lễ, trong lòng có chút hồ nghi, có Ngụy Vô Tiện dẫn đường, cũng chỉ là giải độc thôi, cần gì vị Xích Phong Tôn này hạ mình đích thân đến? Nhưng với cách đối nhân xử thế xưa nay của người này, nếu đã nói như vậy, thì chính là như vậy? "Nhiếp tông chủ nặng lời rồi, hành y cứu người chính là thiên chức, nhận sự coi trọng của Nhiếp tông chủ, Ôn mỗ nhất định dốc hết toàn lực, chư vị, mời." Ôn Tình cũng không có ý định lãng phí thời gian, trực tiếp muốn dẫn người đến chỗ ở phía trước.

Làm việc dứt khoát lưu loát như thế, chính là mong muốn của Nhiếp Minh Quyết. Trong lòng một lần nữa xác định tính tình và nhân phẩm của một mạch hành nghề y sư của Ôn Tình, liền dẫn theo thuộc hạ phía sau cùng nhau đi tới trước. Có Di Lăng lão tổ làm người trung gian, cầu chữa bệnh tất nhiên không thành vấn đề, nhưng không nói chuyện xa xôi, lúc trước Ngụy Vô Tiện đại náo ở Đấu Nghiên sảnh của Kim, y còn từng nói những lời lẽ không công bằng trước mặt mọi người, hiện giờ vì thuộc hạ phải cầu xin người ta, mà còn không có bất kỳ biểu thị gì, Thanh Hà Nhiếp thị làm sao có thể mặt dày như vậy.

Ngụy Vô Tiện không muốn đi theo xem hình ảnh ngân châm đâm người đau đớn, tiến lên vài bước kéo Ôn Ninh định hỏi thêm vài câu về tình hình của Loạn Tán Cương, khi đó thật sự không xảy ra chuyện gì chứ? Ôn Ninh phối hợp với động tác của hắn, cứng ngắc tiến lại gần, hai người liền bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

Ôn Tình đi một đoạn, thấy Ôn Ninh bên cạnh mình vừa rồi không đuổi theo, liền xoay người khẽ quát: "Ôn Ninh ngươi còn đứng đó làm gì, không đi theo hỗ trợ à?"

Ôn Ninh ngơ ngác, thấy những người Nhiếp gia khí thế phi phàm, bất kỳ lúc nào cũng có thể trừ ma diệt ác cùng nhìn qua theo tỷ tỷ, lại sợ tới mức cứng đờ, lắp bắp nói: "Hả, ta .... ta cũng đi sao?"

Ôn Tình không cho phép phản đối nói: "Nói chuyện đàng hoàng vấp váp cái gì, ai sắp ăn thịt ngươi sao? Ta sắp sửa chữa bệnh không chỉ một người, ngươi cũng không biết đi theo giúp một chút à!"

"Dạ." Ôn Ninh xin lỗi nhìn Ngụy Vô Tiện, một chút cũng không dám chậm trễ chạy tới trước mặt Ôn Tình, sau đó cúi đầu đưa qua để tỷ tỷ chọc một ngón tay vào, đoàn người lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Nhiếp Hoài Tang tự giác đi theo sau đại ca: Không hiểu sao lại có ảo giác đại ca vẫn là người hòa ái dễ gần.

Ngụy Vô Tiện: ... Một thời gian không gặp, tính nóng nảy của nữ nhân Ôn Tình này càng tăng lên ấy nhỉ.

-----------------------------------------------

Tiểu kịch trường

Ba người Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang và Mạnh Dao đã từng đến không gian đều biết, cái gọi là "làm việc" của người Ôn gia trên Loạn Táng Cương thật sự là làm việc, kiểu làm nông trồng trọt, những người Nhiếp gia khác đi theo thì không rõ ràng lắm.

Đến Loạn Táng Cương, tất cả mọi người, bao gồm cả mấy người trúng độc, đều âm thầm lấy lại mười hai phần tinh thần, ánh mắt nhìn nhau đều đặc biệt sắc bén, trong lòng không ngừng xoát qua hàng loạt những lời can gián chân thành: Làm việc? Chẳng lẽ phía trước chính là lò luyện hung thi của Di Lăng Lão tổ? Nếu thật sự là như thế, cho dù Tông chủ nhất thời bị che mắt, chúng ta nhất định phải liều chết khuyên tông chủ nhìn rõ mọi việc, vì dân trừ hại!

Nhưng khi đi qua những cánh đồng lúa, nhìn dư nghiệt Ôn thị lao động trên cánh đồng, như những người dân bình thường, sau khi đỏ mặt vì xấu hổ, lại đồng loạt hét to trong lòng: Lời đồn lừa dối ta, Tông chủ uy vũ!

Đợi đến khi Ôn thần y đặc biệt triệu hoán đệ đệ trợ thủ đến gần, lại thấy y răm rắp đi bên cạnh, đám thuộc hạ lại đồng loạt sửng sốt một hồi lâu: Tông chủ, hung thi! Hung thi cao cấp! Hung thi cao cấp biết nói chuyện!

Nhiếp gia Tông chủ đang nói chuyện với Ôn thần y để hiểu rõ tình hình trước đó, cũng không để ý tới một đám thuộc hạ kiến thức hạn hẹp.

Ôn Ninh bị nhìn chằm chằm suýt nữa run rẩy: Ủy khuất.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro