Chương 85 - 86
Chương 85
Sau khi thảo luận sâu sắc với đạo lữ nhà mình về chỗ ảo diệu của việc 'trồng chuối', Ngụy Vô Tiện ngày hôm sau ngồi nghiêm túc trên đệm mềm trong thư viện, ấn ấn lên thắt lưng của mình, cảm thấy rằng mình đã bị lừa theo một cách nào đó. Hắn chỉ nghĩ Vân Thâm Bất Tri Xứ là một tiên phủ được bao phủ trong bầu không khí thiền định, nhưng không triệt để hiểu rằng, có đôi khi, núi yên tĩnh nhưng con người không thể yên tĩnh, càng không nói đến những người chỉ có thể cảm thụ được tâm trí tĩnh lặng như nước khi bận rộn.
Tàng Thư Các sắp sửa hoàn thành, cần có người tinh thông phụ trách kiểm tra các cơ quan trận pháp cấm chế bên trong, vì hắn và Lam Vong Cơ cùng chịu trách nhiệm giám sát, nên ở một phương diện nào đó có thể nói hắn đã có được quyền ra vào Tàng Thư Các và Cấm Thư Thất để đọc các sách vở trong đó, Ngụy Vô Tiện cảm thấy phấn khích, nhanh chóng liệt kê ra các vấn đề bị chậm trễ đến tận hôm nay, cần nghiên cứu khẩn cấp, tranh thủ cơ hội tốt để tìm kiếm tài liệu sưu tầm một cách có chủ đích, nhưng không liệt kê ra không biết, vừa nghĩ một cái là giật bắn người! Nghiên cứu nội đan của mình, cải tiến Truyền Tống phù, sửa đổi phiên bản nâng cao của Lục Hồn Phiến, trấn áp đao linh của những thanh bội đao vô chủ của Nhiếp gia, luyện chế bùa hộ mệnh phòng tránh lời nguyền cho sư tỷ, chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu trai nhỏ tương lai, có thể khơi thông thay vì trấn áp oán khí tràn ngập trên Loạn Tán Cương hay không ...... Ngụy Vô Tiện ngâm mình trong Tàng Thư Các quên ăn quên ngủ, không hề có chút cảm giác tịch liêu thiền định nào cả, tỏ ý, tại sao hắn lại ôm vào mình nhiều việc như vậy?
Hiếm khi Ngụy Vô Tiện tốn nhiều công sức đọc tài liệu ở mức độ có thể so sánh với Lam Vong Cơ, ngay cả Ôn Tình đến hay chưa cũng không chú ý, vẫn là do Ôn Tình biết được tình hình nên chủ động đến gặp mặt hắn trước khi rời đi, mới đơn giản kể vài câu về a Uyển và tổ mẫu của Cảnh Nghi.
Ôn Tình đến rất đúng lúc, vừa bắt kịp a Uyển và Cảnh Nghi. Nguyên nhân rất đơn giản, hai đứa nhỏ thèm muốn khả năng viết chữ của những đứa trẻ lớn hơn, nên tổ mẫu của Cảnh Nghi mới lấy bút lông dành cho trẻ nhỏ để dạy vỡ lòng cho bọn chúng, hai đứa trẻ rất có chủ ý, nhất trí yêu cầu học cách viết tên của mình, tổ mẫu của Cảnh Nghi lần lượt viết tên bọn chúng bằng chữ to, tên của a Uyển là hai chữ Lam Nguyện, tên của Cảnh Nghi là ba chữ Lam Cảnh Nghi, đứa nhỏ Cảnh Nghi cứ bĩu môi tỏ vẻ không vui lắm.
Vì vậy, Lam Vong Cơ và Ôn Tình trước khi đến bái phỏng đã xem một buổi giảng bài của một vị tiền bối với nội dung xoay quanh "Khi lớn lên, tên của mọi người đều sẽ đổi thành ba ký tự, nhưng Cảnh Nghi may mắn ra sao khi đã có từ sớm mười mấy năm", chỉ một thời gian ngắn sau tiểu Cảnh Nghi lại cảm thấy ngại ngùng với bạn mình vì 'sự may mắn' độc quyền của mình, sau đó đợi Ôn Tình viết ra tên tự 'Tư Truy' cho a Uyển, vấn đề này đã được giải quyết, hai đứa trẻ vui vẻ hào hứng chơi đùa với mực, không phải, là học viết chữ.
Lúc này Ôn Tình mới vấn an vị đường bá mẫu này của Lam gia, lão nhân gia gật đầu khen ngợi đặt tên tự rất tốt, 'Tư vãng tích du du, niệm lai giả khả truy' (Nhớ đến quá khứ xa xăm, nhớ đến người có thể theo đuổi), chữ hay.
Ôn Tình nghe xong muốn gật đầu, hàm ý được hiểu theo nghĩa đen của cái tên này, đúng là dễ nghe, nhưng vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ ở bên cạnh cũng gật đầu, lập tức dừng động tác của mình lại, thôi bỏ đi, vẫn là đừng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa gì đó.
Lão nhân gia không để ý đến hành động nhỏ của Ôn Tình, dường như biết mục đích chuyến thăm, chủ động từ cái tên của Cảnh Nghi, bắt đầu kể chi tiết về việc chăm sóc cháu trai mình hàng ngày, tên của Cảnh Nghi là mẹ của cậu bé đặt khi còn chưa sinh cậu ra, lúc đó còn nói đùa rằng, "Cảnh Di" là tên dành cho con gái, "Cảnh Nghi" là tên tự dành cho con trai, đều rất phù hợp, chỉ đáng tiếc lúc nàng sinh ra Cảnh Nghi còn chưa kịp đặt tên thì đã qua đời vì sinh khó, đó là lý do tại sao đứa cháu trai nhỏ có tự mà không có tên. Gia quy của Lam gia không nói rõ ràng không cần kết hôn, nhưng cha của Cảnh Nghi xưa nay chỉ thừa nhận duy nhất một người trong định mệnh của mình, không kết hôn nữa. Cũng vì lý do này, khiến cho người cha không nỡ nghiêm khắc với đứa con trai bị người vợ qua đời để lại, khiến cho tổ mẫu cho đến giờ chỉ mong đứa cháu nhỏ phẩm chất đoan chính, lúc có người thì phải hiểu biết lễ phép, lúc riêng tư không quá câu nệ.
Ôn Tình nghe xong những chuyện này, ngược lại càng yên tâm hơn, như tấm lòng các bậc cha mẹ đáng thương trong thiên hạ, kỳ vọng của nàng đối với a Uyển chỉ là hai chữ 'khỏe mạnh'. Phong cách quân tử của Lam gia đúng là khiến người ta khao khát, nhưng quy tắc là vật chết, con người là vật sống, giống như Cảnh Nghi sau này lớn lên vẫn giữ nguyên sự trong sáng và không mất đi bản tính, nàng rất vui mừng.
Đương nhiên không cần phải kể chi tiết cho Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình thấy hắn quả thật rất bận, nên lại nói với y rằng trên Loạn Tán Cương rất tốt, không cần quá lo lắng. Đây không phải là lời nói dối, trước có Ngụy Vô Tiện đích thân canh giữ Loạn Tán Cương, sau lại có Thanh Hà Nhiếp Thị phô trương rầm rộ tặng quà cám ơn, ánh mắt trong sáng ngoài tối rình rập Loạn Tán Cương đã bớt rất nhiều, hơn nữa do vật tư đầy đủ, cuộc sống của mọi người trên núi cũng cải thiện không ít, còn có nàng trông chừng, không cần lo lắng.
Sau khi tiễn Ôn Tình, người đã để lại rất nhiều đan dược dưỡng sinh, Ngụy Vô Tiện bận rộn đã nhiều ngày, vội vã gửi thư cho Nhiếp Hoài Tang ở Thanh Hà, lão Nhiếp tặng quà cho Ôn Tình ư? Còn tặng đến nỗi mọi người đều biết? Có vẻ đây là tình tiết rất đáng cân nhắc nha ~
Thư Ngụy Vô Tiện gửi đi rất nhanh đã nhận được hồi âm, cũng không biết là không hỏi thăm được nội tình, hay đang cố tình giả ngu, bức hồi âm dài dòng của Nhiếp Hoài Tang đều để khoe rằng hắn đang kiểm soát mọi thứ, cho dù đại ca hắn tự nuốt lời hứa mà tặng quà cảm ơn cho Ôn Tình, thì cũng không ai công khai chỉ trích, còn thuận tiện nâng cao danh tiếng của thần y Ôn Tình ở vùng lân cận Thanh Hà. Đọc xong, Ngụy Vô Tiện rất muốn lập tức bắt người tới để chỉnh đốn một trận, may thay bức thư lại mang đến một thông tin hơi hữu dụng khác, ngăn chặn ý nghĩ nguy hiểm này của Ngụy Vô Tiện.
Cô Tô Lam thị gần đây qua lại khá nhiều với các thế gia khác, ngay cả Lam Vong Cơ cũng bận rộn lên, Ngụy Vô Tiện cho rằng bởi vì việc xây dựng lại Tàng Thư Các sắp sửa hoàn thành, đang chuẩn bị cho lễ khánh thành, sau khi xem thư của Nhiếp Hoài Tang, mới biết bên trong còn có một bí ẩn khác. Thì ra trong dòng chính của tứ đại gia tộc hiện nay, Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên lần lượt kết hôn, Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang cũng truyền ra tin tức có ý định kết hôn, nhưng so với hai người này, dường như Lam Hi Thần, gia chủ Lam gia, cũng chưa có hôn phối, càng phù hợp với kỳ vọng của các thế gia và các tiên tử đang đợi kết hôn hơn, trong số đó không ít gia tộc cho rằng mình có nhiều cơ hội cạnh tranh nên càng treo giá, vì vậy cho dù người bên ngoài biết được Lam gia chủ đang bế quan, những người không ngừng tìm hiểu tin tức Lam gia cũng không thể làm ngơ được.
Ngụy Vô Tiện: Vấn đề là Lam đại ca vẫn đang ở bên ngoài du lịch, Lam gia lại chưa bao giờ có gia quy "Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối", cho dù có dò hỏi thông tin thế nào đi nữa cũng vô dụng nha. Đừng nói là, đến cuối cùng cả Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đều không lấy được vợ đấy chứ?
Chương 86
Bầu trời âm trầm và có phần tối tăm, trong một thung lũng hoang vắng, không có bất kỳ âm thanh ồn ào nào cho dù là từ những thứ không phải con người, hắn đang bước đi trên đường với tâm trạng tràn đầy bối rối, đây là đâu? Tại sao hắn lại tới đây?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ rõ ràng, từ hai bên thung lũng, trên vách núi, bốn phương tám hướng, rất nhiều người mặt mày hung ác đã xuất hiện từ mọi ngóc ngách, nhe răng giơ vuốt về phía hắn, dẫn đầu là một con quái vật thân hình cao lớn, vẻ mặt vặn vẹo đang chỉ huy, trong nháy mắt lao tới về phía hắn!
Trần Tình lập tức đưa lên môi, tới đây nào, chuyện trừ ma diệt quỷ, Nguỵ Vô Tiện hắn chưa từng sợ hãi thứ gì!
Những con quái thú ăn thịt người, những yêu ma quỷ quái được triệu hồi đến lập tức gây ra một cuộc hỗn chiến, hắn vẫn ngây ngốc người đứng đó, đáng lẽ không phải như vậy nha, đáng lẽ hắn không nên ở đây, vậy rốt cuộc tại sao hắn lại ở đây? Đột nhiên, con quái vật dẫn đầu thế mà đã giết tới ngay trước mặt hắn, hắn không kịp suy nghĩ vung tay lên, tà tuý đang chịu sự điều khiển ở bên người nhanh chóng ra đòn, con quái vật hóa thành khói và tan biến, nhưng đòn tấn công đó của tà tuý rõ ràng là trúng đích! Đến khi hắn định thần nhìn lại, người bị thủng bụng lòi ruột lại là Kim Tử Hiên đang sững sờ chết trân!
Kim Tử Hiên! Thế mà lại là Kim Tử Hiên! Tuy nhiên vào lúc này một cơn sóng khổng lồ ập đến, lúc Ngụy Vô Tiện đang bất động không hề nhúc nhích chợt tỉnh táo lại, xung quanh hắn là một đống tàn tích của những bức tường đổ nát, trên đầu là vầng trăng tròn nhiễm sắc đỏ như máu, mà ở phía đối diện, vô số yêu quái và quái thú tham lam đang bò trườn thở hổn hển, hắn vô thức giơ tay lên, một đám tẩu thi trồi lên từ dưới mặt đất, con quái vật ở phía đối diện đang chậm rãi đến gần, nhưng hắn vẫn đưa tay ra không ngừng tự hỏi có nên đánh trả không, khoảng cách ngày càng gần, bàn tay giơ lên của hắn đã biến thành nắm đấm, mệnh lệnh sắp thốt ra, một tiếng hét không lớn nhưng lại quá quen thuộc vang lên bên tai hắn, tiếng hét đó kêu lên: "A Tiện!"
"Sư tỷ!" Sư tỷ đang ở bên kia, sư tỷ thế mà lại bị yêu thú bao vây! Hắn muốn lao tới, nhưng tại sao không thể nhúc nhích được chút nào, hắn nghiêm giọng hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra cho ta! Sư tỷ nhanh đi đi!" Nhưng cho dù la hét thế nào, cũng không có kết quả, rốt cuộc phải làm gì đây? Làm gì mới có thể cứu được sư tỷ! Sư tỷ!
"Ngụy Anh! Ngụy Anh! Nhanh tỉnh lại!"
Có một âm thanh hoảng hốt vang lên từ nơi xa xăm, tinh thần Ngụy Vô Tiện chấn động, mở bừng mắt ra, trước mặt hắn là Lam Vong Cơ, đang ngủ trên cùng một chiếc giường, vẻ mặt đầy lo lắng, Ngụy Vô Tiện vô thức muốn cười một cái với y, nhưng lại phát hiện mình đã kiệt sức, ngay cả sức lực để cử động khóe miệng cũng không còn.
Thấy hắn tỉnh lại, Lam Vong Cơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay sờ lên đầu hắn nói: "Gặp ác mộng à? Tỉnh lại là tốt rồi, thân thể ngươi ướt sũng hết rồi, ta đi chuẩn bị một ít nước cho ngươi tắm."
Ngụy Vô Tiện nương theo sức của Lam Vong Cơ ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đã ra một thân mồ hôi lạnh từ nãy giờ, hắn kéo tay Lam Vong Cơ lại thở hổn hển một hồi, rồi khẽ lắc đầu, lúc này, hắn không muốn Lam Trạm rời đi nửa bước.
Lam Vong Cơ không còn cách nào khác, đành dùng một chiếc chăn mỏng quấn chặt hắn, sau đó lấy khăn tay chầm chậm lau mồ hôi trên má và cổ của Ngụy Vô Tiện, để đảm bảo rằng Ngụy Vô Tiện sẽ không bị cảm lạnh.
Ngụy Vô Tiện ngẩn người để mặc cho y làm, một lúc lâu sau, thấp giọng hỏi: "Lam Trạm, đếm thời gian, vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, và huyết tẩy Bất Dạ Thiên, hẳn là trong những ngày này đúng không?"
Chỉ những lời này, đã biểu thị rõ ràng, Ngụy Anh đã mơ thấy gì. Lam Vong Cơ dừng tay lại, mím môi nói: "Không phải, ngươi nhớ nhầm rồi." Thấy Ngụy Vô Tiện không nói gì, Lam Vong Cơ lại bổ sung: "Đại hôn của sư tỷ chỉ mới diễn ra hơn hai tháng thôi, nếu ngươi muốn, ta đưa ngươi đến Kim Lân Đài để gặp tỷ ấy."
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác như đang mộng du, nhưng lại tiếp lời: "... Đúng ha, sư tỷ vừa mới đại hôn, ta còn đi đưa dâu, đứa cháu trai nhỏ kia của ta thậm chí còn chưa tới nữa mà."
Lam Vong Cơ đáp: "Ừm, ngươi mệt quá rồi, đừng thúc ép bản thân quá như vậy, rất nhiều việc từ từ làm cũng không muộn, ngủ nữa không? Ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ dậy rồi, ta sẽ đưa ngươi đến Kim Lân Đài."
Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời tờ mờ sáng ở bên ngoài cửa sổ không trả lời, từ sau đám cưới của sư tỷ, hắn càng bất giác trở nên lo lắng hơn, trong tiềm thức luôn luôn cho rằng, nếu vấn đề nội đan không được giải quyết, thì nguy cơ hắn mất khống chế sẽ luôn tồn tại, ngày đó càng đến gần, cảm giác lo lắng trong lòng hắn càng nặng nề hơn.
Bộ dạng này của hắn, chỉ là ngoài việc đi đến Kim Lân Đài, có lẽ cũng đến lúc sử dụng ba con quỷ nhỏ mà hắn để lại ở đó rồi, nhất định phải bảo vệ sư tỷ, nhân tiện bảo vệ cả Kim Tử Hiên không được sơ sót chút nào mới được. Còn mấy người kia, tên họ Diêu, Kim Tử Huân, Kim Quang Thiện, Tô Thiệp, thậm chí cả Kim Quang Dao, nếu không có hành động gì bất thường thì thôi, nhưng nếu có bất kỳ hành vi gây rối nào dù nhỏ nhất, vậy thì đừng trách hắn tàn nhẫn.
------------------------------------------
Tiểu kịch trường
Buổi sáng quá sớm, Ngụy Vô Tiện hiếm khi thức dậy không đi đến Tàng Thư Các, sai đạo lữ lo lắng đi ra ngoài xử lý công việc, còn hắn thì đi đến bãi cỏ sau núi cho lừa và thỏ ăn.
Sau đó hắn bị lừa đá.
Tùy ý nhấc chân đá hậu một cái lại trúng ngay chóc, ngay cả Tiểu Bình Quả cũng sửng sốt, Tiểu Bình Quả sửng sốt, hoá ra ta lợi hại như vậy sao?
Tiểu a Uyển và tiểu Cảnh Nghi đi cùng cũng bị kinh ngạc, tiểu Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ trên trán Ngụy Vô Tiện, ngạc nhiên há hốc miệng, a Uyển chỉ vào vật trong tay Ngụy Vô Tiện hỏi: "Tiện ca ca, lúc ngươi ra ngoài có bị cửa kẹp không?"
Ngụy Vô Tiện cẩn thận sờ lên vết thương trên trán, rít lên: "Thằng thỏ con này to gan nhỉ, dám nói ta bị cửa kẹp!"
A Uyển lắc đầu, cẩn thận thu cái tay đang chỉ vào, nhưng hai mắt không rời đi: "Vậy tại sao Tiện ca ca dậy sớm thế này, lại còn đút thỏ ăn táo, cho Tiểu Bình Quả ăn cà rốt vậy?"
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt 囧, mạnh mẽ nói: "Ta là cố ý, Tiện ca ca đi ngủ gặp ác mộng, cần bị lừa đá một cái mới có thể xua đi ác mộng, hiểu không?"
Hai người bạn nhỏ tin vào lời nói dối của hắn, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bình Quả, ánh mắt đó giống như nhìn thấy thần tiên, hóa ra Tiểu Bình Quả lợi hại như vậy, có thể xua đuổi ác mộng, thật tuyệt vời!
Tiểu Bình Quả: →_→
Ngụy Vô Tiện: ...
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhiều năm sau chợt nhận ra rằng mình đã hơn một lần bị lừa đá: Đau lòng tự ôm mình.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro