[LTCN x NVS]: Chương 9

Hỗn độn trong bóng tối, bên tai như là có tiếng ồn ào huyên náo, cố gắng muốn nghe rõ, nhưng lại cảm thấy thanh âm lúc gần lúc xa, phía trước có ánh sáng mơ hồ, mông lung chiếu ra một bóng người. Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày, muốn vươn tay chạm vào, toàn thân lại giống như là bị rút hết khí lực, động cũng không động đậy được, trong lòng vô cùng xúc động, cắn răng tận lực giãy dụa một cái, thế nhưng thật sự mở mắt.

“Ngươi tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến một tiếng kinh hỉ của nữ tử, rồi sau đó nhân tiện nói, “Nhanh đi nói cho lão phu nhân, vị công tử này tỉnh lại .”

Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày, trong đầu nháy mắt chợt lóe ra vô số đoạn ngắn, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới sự tình ngày đó, nhất thời xốc chăn liền muốn xuống giường, lại cảm thấy tay chân bủn rủn, nếu không phải gia đinh bên cạnh nhanh tay, suýt nữa đã té ngã ở trên mặt đất.

“Ngươi nằm trở về trước đi a.” Nàng kia cũng bị hoảng sợ, nhanh chóng giúp gia đinh đỡ hắn về giường, “Ngâm trong biển cả một đêm, hàn khí thấm đến tận xương tủy, phải hảo hảo điều dưỡng mới đúng.”

“Đây là đâu?” Liên Thành Cô Nguyệt nghẹn họng hỏi.

“Lan gia tiều.” Nữ tử nói, “Thương thuyền của chúng ta khi đi ngang qua phụ cận Tang Hồn loan, thấy ngươi đang hôn mê bất tỉnh ghé vào trên một tấm ván gỗ, vì thế liền cứu lên, ngay cả lão phu nhân cũng nói, nàng chưa bao giờ thấy qua ai mệnh lớn giống như ngươi vậy.”

“Có cứu được người còn lại không ?” Liên Thành Cô Nguyệt nắm ống tay áo của nàng một phen, vội vàng nói, “Cũng là một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc y phục trắng.”

“Không có.” Nữ tử lắc đầu, “Chỉ thấy một mình ngươi.”

Liên Thành Cô Nguyệt nghe vậy ngã ngồi trở về trên giường, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Nàng kia một bên phái tỳ nữ đi rót nước, một bên đỡ hắn ngồi lại, thật cẩn thận nói, “Ngươi gặp tai nạn trên biển sao, bạch y công tử kia là bằng hữu của ngươi ?”

“Là ám toán.” Liên Thành Cô Nguyệt giọng khàn khàn, nhớ lại ánh lửa sáng cả một vùng trời ngày đó, toàn thân giống như là bị đao xé rách.

Thấy hắn như vậy, nữ tử cũng thức thời không hỏi nhiều, lấy trà nóng cho hắn làm ấm cổ họng.

“Lão phu nhân.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của gia đinh, rồi sau đó liền thấy một lão thái thái tóc bạc đầy đầu bước đến, toàn thân châu ngọc, rất có vài phần phong thái chủ mẫu nhà giàu.

“Lão phu nhân.” Người còn lại trong phòng cũng hành lễ.

“Tỉnh rồi a.” Lão phu nhân ngồi ở trên ghế, giúp hắn bắt mạch, “Mệnh cũng lớn lắm, cư nhiên tỉnh lại .”

“Phu nhân của chúng ta y thuật rất cao minh, là nàng cứu sống ngươi.” Nàng kia ở một bên nói.

Liên Thành Cô Nguyệt khẽ gật đầu, “Đa tạ lão phu nhân.”

“Nhìn lòng bàn tay của ngươi, không giống như là thương nhân, mà giống như là người luyện võ.” Lão phu nhân nói, “Sao lại một mình xuất hiện ở Tang Hồn loan?”

“Ta vốn dĩ là muốn đến đảo Nhiễm Sương tìm Quỷ Thủ thần y.” Đại khái là ban đêm ngâm ở trong biển quá lâu, Liên Thành Cô Nguyệt môi khô nứt, nói nhiều một chút cổ họng liền khô rát.

“Đến đảo Nhiễm Sương ?” Lão phu nhân nghe vậy nhíu mày, “Vậy thì không phải đi hướng này.”

Quả nhiên a...... Liên Thành Cô Nguyệt vẻ mặt chua xót, đem sự tình đại khái nói một lần.

“Trách không được.” Lão phu nhân nói, “Cừu gia muốn giết ngươi?”

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Ta ở trong này không có cừu gia, vài kẻ bắt cóc kia tám chín phần là hướng về phía phu nhân của ta.”

“Vậy đám người xấu kia lá gan cũng không nhỏ, dám đến Tang Hồn loan.” Nàng kia lầm bầm lầu bầu, đột nhiên trước mắt sáng lên, “Có thể lại là đám người điên kia làm hay không?”

“Ai?” Liên Thành Cô Nguyệt truy vấn.

Nữ tử nói, “Thanh Long Mãnh Hổ cái gì Thất Thập Nhị, gọi là cái gì đó.” Thật sự là một chút cũng không dễ nhớ.

“Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ Thất Thập Nhị cung?” Liên Thành Cô Nguyệt trong lòng chợt lóe ra một tia sáng.

“Không sai không sai, di ... sao ngươi lại biết.” Nàng kia kinh ngạc, sau đó lại hồ nghi, “Phu nhân của ngươi có phải là đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên hay không, gọi là Ngâm Vô Sương ?”

“Là hắn.” Liên Thành Cô Nguyệt cũng bất chấp cả người không có sức lực, sốt ruột hỏi, “Cô nương còn biết những gì?”

“Ngươi đừng sốt ruột.” Nàng kia nhìn nhìn lão phu nhân, thấy nàng hơi gật đầu, mới tiếp tục nói, “Tang Hồn loan là một góc chết ở Nam Hải, kỳ thật lúc trước cũng không phải như vậy, nhưng bắt đầu từ vài năm gần đây, nơi đó liền bắt đầu cả ngày phủ đầy sương mù, thường xuyên sẽ có thuyền mất tích, sau khi việc này truyền ra, thương thuyền qua lại cũng lập tức thay đổi tuyến đường tránh xa nơi đó, nơi đó cũng liền trở thành nơi hoang vắng .”

“Còn Thiên Sát cung thì sao?” Liên Thành Cô Nguyệt truy vấn, “Còn nữa, sao ngươi lại biết Ngâm Vô Sương?”

“Nhị thiếu gia trời sinh có thể ở trong sương mù phân rõ phương hướng, cho nên thương thuyền nhà ta cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục đi đường tắt qua Tang Hồn loan.” Nữ tử nói, “Vốn dĩ đã quen nơi đó ngay cả một bóng người cũng không có, ai ngờ được có lần thế nhưng gặp một con thuyền, phía trên đại khái có hơn mười hắc y nam tử, nhìn qua có chút não tàn, cao hứng phấn chấn nói chính mình là Thiên Sát cung gì đó, còn nói võ công cao cường không sợ sương mù Tang Hồn, muốn đến Trung Nguyên cầu hôn, cưới đệ nhất mỹ nhân Ngâm Vô Sương trở về.” Dừng một chút, nữ tử lại nói, “Lúc đầu còn tưởng đệ nhất mỹ nhân là cô nương, lúc sau nhị thiếu gia lại nói là nam tử, cho nên chúng ta cũng liền nhớ kỹ tên, hắn là phu nhân của ngươi sao ?”

“Đúng vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt ách ho khan, “Tang Hồn loan cách đảo Nhiễm Sương có xa lắm không?”

“Đi thuyền từ Tang Hồn Loan cũng phải năm sáu ngày.” Lão phu nhân nói, “Về phần đảo Nhiễm Sương, không ai biết cụ thể ở nơi nào, ta chỉ có thể dự tính đại khái, ước chừng phải mười lăm mười sáu ngày.”

“Bao lâu ta mới có thể khôi phục?” Liên Thành Cô Nguyệt lại hỏi.

“Nói ít cũng phải hơn mười ngày.” Lão phu nhân nói, “Hàn khí phải trừ sạch sẽ, bằng không sẽ ngã bệnh.”

“Ta chờ không nổi.” Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, cố nén đau nhức khẩn cầu, “Cầu lão phu nhân dùng biện pháp chữa trị nhanh nhất, ta muốn đi tìm Vô Sương.”

“Nhanh nhất cũng phải năm sáu ngày, không cần phải nhất thời sốt ruột .” Lão phu nhân nói, “Huống hồ cho dù là trị xong, ngươi cũng không nhất định có thể xông vào Tang Hồn loan, Thiên Sát cung lai lịch quỷ dị, không ai biết vị trí cụ thể đến tột cùng ở nơi nào.”

“Ta mang ngươi đi.” Khi mọi người đang nói chuyện, lại có một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào, nhìn bộ dáng giống như là thư sinh.

“Nhị thiếu gia.” Nàng kia chào hỏi.

“Ngươi?” Lão phu nhân nghe vậy nhíu mày.

“Mẫu thân.” Kia nam tử nói, “Lần này thời điểm đến cảng cá vừa vặn nghe được tin tức, hắn là thiếu chủ bộ tộc Liên Thành.”

“Thật sao?” Lão phu nhân nghe vậy kinh ngạc, nhìn Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngươi là nhi tử Thập Tam nương ?”

Liên Thành Cô Nguyệt ngoài ý muốn, “Phu nhân nhận thức mẫu thân của ta sao ?”

“Là thật a.” Được nhắc nhở như vậy, lão phu nhân mới cảm thấy mặt mày nam tử trẻ tuổi trước mặt này hơi quen thuộc, vì thế cười nói, “Nhận thức thì nhận thức, bất quá cũng là chuyện hai ba mươi năm trước, lúc sau nàng mai danh ẩn tích, ta cũng gả đến Nam Hải, liền mất liên lạc.”

“Tang Hồn loan cắn nuốt không ít thương thuyền, ta cũng sớm muốn đi vào xem đến tột cùng.” Nam tử kia nói, “Lần này đúng lúc có Liên Thành huynh cùng đi, cũng coi như có thêm giúp đỡ.”

“Lão phu nhân.” Liên Thành Cô Nguyệt chịu đựng đau nhức, xoay người xuống giường quỳ gối, lại bị đỡ lấy một phen.

“Mà thôi, ta đáp ứng các ngươi, bất quá cần phải cẩn thận.” Lão phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn con trai thứ hai của mình nói, “Nghe lời nói vừa rồi của Liên Thành thiếu chủ, đám người kia hẳn là không đơn giản, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lại nhìn Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Muốn ngươi đợi thêm vài ngày sợ là không có khả năng, ta sẽ mau chóng chữa khỏi cho ngươi, nhưng chỉ e là phải nếm chút đau khổ.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu nói đa tạ, tuy nói ít nhiều gì cũng xem như là có hi vọng, nhưng trong lòng lại như trước một mảnh lo âu.

Nhị thiếu gia Lan gia tiều tên là Lan Khê, là người đứng đầu thương đội Lan gia, cũng là nhân vật mấu chốt đi thông tòa đảo nhỏ kia. Lúc trước hắn thường xuyên nghe mẫu thân đề cập đến chuyện năm đó, cho nên đối với Thập Tam nương cũng có chút ấn tượng, lần này đến làng chài nghe được vài người giang hồ nói là Liên Thành Cô Nguyệt ở gần đó, còn nghĩ có nên đến bái phỏng hay không, đến hỏi chút tình hình gần đây của Thập Tam nương, trở về nói cho mẫu thân dỗ nàng vui vẻ cũng tốt; Lúc sau bởi vì thời gian quá gấp rút mà từ bỏ. Chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ tới, hai người thế nhưng sẽ gặp mặt ở trong tình huống này.

Con thuyền đến đảo Nhiễm Sương rõ ràng có vấn đề, rất có khả năng thuyền phu thật sự đã bị sát hại. Lan Khê lúc này liền phái một chiếc thuyền nhỏ, đến phụ cận trước đảo Nhiễm Sương, hi vọng có thể có cơ hội gặp được người trên đảo, đem việc này báo cho quỷ thủ thần y biết cũng tốt. Lão phu nhân lại là một lòng một dạ trị thương cho Liên Thành Cô Nguyệt, hàn khí thấm đến tận xương vốn nên chậm rãi điều dưỡng, lần này chỉ vì người trước mắt, thống khổ phải chịu cũng lớn hơn rất nhiều. Ngâm mình ở trong nước thuốc nóng bỏng, Liên Thành Cô Nguyệt cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi lạnh, để cho lão phu nhân đem ngân châm chậm rãi đâm vào huyệt đạo, thầm nghĩ có thể khôi phục võ công nhanh một chút, cũng có thể đem hắn mang về bên người sớm một chút.

Mà ở một hải đảo khác, sương mù sâu kín đang lan tràn bao phủ, mang theo từng trận mùi tảo biển tanh hôi, khiến người ngửi thấy buồn nôn.

Bên trong một tòa trạch viện trống rỗng, hai tay Ngâm Vô Sương bị trói sau lưng trên cây sắt, tóc đen hỗn độn, hai mắt một mảnh lạnh như băng .

“Lại gặp nhau rồi.” Hắc y nam tử vẻ mặt xấu xí cười dữ tợn, ghé sát vào nhìn ngũ quan của hắn, “Hơn mười năm không gặp, ngươi quả thực không khiến ta thất vọng, so với lúc trước còn đẹp mắt hơn .”

“Ngươi muốn làm gì.” Ngâm Vô Sương trong thanh âm không có bất cứ dao động nào, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn. Ngày ấy sau khi nghe được tiếng đánh nhau trên đầu thuyền, hắn liền biết là xảy ra nhiễu loạn, chỉ là còn chưa kịp đi ra ngoài, trong khoang thuyền đột nhiên nổi lên một cỗ sương mù, cay đến ngay cả mắt cũng không mở ra được, ngay sau đó liền bị người đánh một chưởng trúng ngay gáy, mất đi tri giác.

Lúc tỉnh lại, cũng đã bị trói ở nơi này, hắc y nam tử trước mặt, chính là đồ đệ Thiên Đao Dẫn Hương mang đến Vô Tuyết môn làm khách năm đó - Thiên Cơ Ngôn.

Tuy nói lúc ấy chỉ là tiểu hài tử, trong lòng cũng đã sinh phản cảm đối với hắn, chỉ cảm thấy người này trên người cũng là có một cỗ hơi thở đen tối gần như cố chấp, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, hắn thế nhưng lại trở nên phát rồ hơn, càng không dự đoán được võ công của hắn thế nhưng sẽ quỷ dị đến loại trình độ này.

"Bộ mặt thật xinh đẹp a......” Thiên Cơ Ngôn như là không có nghe được hắn nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn, miệng thì thào cũng không biết đang nói cái gì, qua một lúc lâu sau lại rít gào, “Ngươi vì sao lại lên giường với hắn? Vì sao?” Sau khi nói xong lại 'hắc hắc' cười dữ tợn, “Bất quá không quan hệ, hiện tại chỉ sợ ngay cả thi thể của hắn đều bị cá tôm cắn nát, ngay cả cặn cũng không chừa .”

Bên trong tiếng cười âm trầm, Ngâm Vô Sương nhìn kẻ điên trước mặt này, đại não trống rỗng, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, nhớ tới khoảng thời gian ấm áp hai người ở làng chài, chỉ cảm thấy tâm như bị cắt ra từng lát, máu tươi chảy đầm đìa.

“Ngươi khóc đi, sao ngươi lại không khóc?” Thiên Cơ Ngôn ở trước mặt hắn rống giận.

Ngâm Vô Sương đáy mắt không có bất kì gợn sóng nào, chỉ là không nói một lời nhìn hắn. Lạnh nhạt hơn hai mươi năm, lần đầu tiên trong lòng dấy lên lửa giận -- Đời này kiếp này, hắn chưa bao giờ hận ai đến như vậy.

Nếu người âu yếm đã chôn thân dưới đáy biển, vậy thì mình cũng không cần thiết phải sống nữa, chỉ là trước khi chết, phải báo thù, một phân một hào cũng sẽ không bỏ qua.

“Không khóc cũng được, nếu mắt sưng lên, vậy thì rất khó coi .” Thiên Cơ Ngôn ánh mắt si mê nhìn hắn, như là đang thưởng thức một món trân bảo vô giá, “Mấy năm nay hành tẩu giang hồ, cũng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng không một ai có thể so sánh được với ngươi, Thẩm Thiên Lăng kia ta cũng đã nhìn qua, bộ dạng ngược lại là không tệ, nhưng khí chất lại cùng ngươi cách xa ngàn dặm, cho dù miễn cưỡng làm ra được, cũng sẽ không phải là trân phẩm quý giá.”

“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Ta cho ngươi xem cái này.” Thấy hắn hỏi, Thiên Cơ Ngôn lại cúi đầu cười ra tiếng, như là sợ quấy rầy đến ai, chỉ chỉ vách tường ở bên trái.

Ngâm Vô Sương nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy gần đó có một mặt tường mà thôi, chỉ là còn chưa kịp hỏi, vách tường kia thế nhưng chậm rãi chuyển động, lộ ra phòng ốc phía sau, hoặc nói là động ma thì đúng hơn.

Trong phòng được khảm nạm vô số dạ minh châu, vì vậy tuy không có cửa sổ, nhưng bên trong cũng rất là sáng sủa. Chính giữa đặt một cái ghế quý phi, phía trên có ba nữ tử dung mạo xinh đẹp dựa vào nằm, đều là khuôn mặt tinh xảo làn da trắng nõn, y phục cực kỳ hoa lệ, nhưng toàn bộ đều không nhúc nhích, một chút thần thái trong mắt cũng không có, biểu tình trên mặt cũng là vạn năm không đổi.

Nói là người, chi bằng nói là búp bê.

Mặc dù là nhìn quen sóng to gió lớn, thấy một màn như vậy, Ngâm Vô Sương phía sau lưng vẫn là phiếm lên hàn ý.

“Đẹp không?” Thiên Cơ Ngôn ghé vào lỗ tai hắn cười quỷ dị, “Đều là mỹ nhân vài năm nay ta tìm được, tuy so ra kém xa ngươi, nhưng cũng tính là hiếm thấy, kỳ thật chẳng lẽ là có tám con, đáng tiếc lúc sau nung không được tốt, cũng bảo tồn không được lâu, kết quả là chỉ còn lại có ba con.”

“Ngươi là đồ điên.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ không tin tưởng, trên đời này nhưng là sẽ có người phát rồ đến tình trạng này.

“Ta là đồ điên ?” Thiên Cơ Ngôn cười to, “Lão già chết tiệt kia cũng nói như vậy, còn muốn trục xuất ta ra khỏi sư môn, cho nên ta liền giết hắn. Thứ tốt đẹp như vậy, tất nhiên phải được bảo tồn vĩnh viễn, bằng không bộ mặt hoàn mỹ như vậy, qua vài thập niên nữa liền già đi, chẳng phải là đáng buồn sao.”

Nhìn gương mặt hắn vặn vẹo biến hình, Ngâm Vô Sương chỉ cảm thấy liếc mắt nhìn dạ dày cũng sẽ buồn nôn.

“Chỉ tiếc là ta không đem ngươi bắt đến tay sớm một chút, nếu không cũng sẽ không bị người khác phá thân.” Thiên Cơ Ngôn hung hăng siết chặt tay thành quyền, nóng nảy ở trong phòng đi hai vòng, lại đột nhiên đứng ở bên cạnh hắn, “Bất quá không quan hệ, đến thời điểm đó, ta cam đoan sẽ đem ngươi tẩy sạch sẽ, một chút mùi vị của nam nhân khác cũng không có.”

“Biến.” Ngâm Vô Sương ngữ điệu lạnh lùng.

“Kêu ta biến sao?” Thiên Cơ Ngôn chậc chậc lắc đầu, “Nhưng ta muốn bồi ở bên cạnh ngươi cả một đời, chờ đến lúc ngươi không động đậy được, ta còn muốn mỗi ngày giúp ngươi rửa mặt chải đầu thay y phục, sao có thể nói biến liền biến?”

Vách tường một lần nữa xoay trở về, Thiên Cơ Ngôn ở một bên cầm ra một cái hộp, sau khi mở ra, mùi hương nồng đến mũi, “Đây là thấu cốt hương mà lão già kia làm ra được, hắn có chết cũng không chịu đem phương pháp phối nói ra, vậy thì sao, ta cũng không có dùng thứ này.” Nói xong nâng tay lên, đem hạp hương kia ném ra ngoài cửa sổ.

“Ngươi chính là sư phụ Lôi Dũng ?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Không sai, chính là ta.” Thiên Cơ Ngôn nói, “Ta vốn dĩ không muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng lúc sau liền sửa lại chủ ý, ngươi có biết vì sao không ?”

Ngâm Vô Sương không nói một lời nhìn hắn.

“Bởi vì có một lần ta đi ngang qua quán trà, vừa lúc nghe được có người đang nói ngươi cùng Liên Thành Cô Nguyệt.” Nói, Thiên Cơ Ngôn ngữ điệu lại dữ tợn vài phần, “Tất cả mọi người nói các ngươi sắp thành thân, chỉ có Lôi Dũng, hắn cùng ta giống nhau, cảm thấy trên đời này không ai có thể xứng đôi với ngươi, cho nên ta liền nhận hắn làm đồ đệ.”

Ngâm Vô Sương cười lạnh, “Nếu là Lôi Dũng sớm biết có kết cục ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.” Vốn dĩ chỉ là tiểu mao tặc, cho dù bị bắt nhiều nhất cũng bị nhốt vài năm, nay lại trở thành giang dương đại đạo, cuộc đời còn lại cũng sẽ trải qua trong cảnh bị lưu đày khổ dịch, mới thật sự là sống không bằng chết.

“Trên đời này không ai có thể xứng với ngươi.” Thiên Cơ Ngôn vây quanh người hắn, “Lão thiên gia ban cho ngươi gương mặt xinh đẹp như thế, vốn dĩ là nên tự mình mèo khen mèo dài đuôi, niên hoa bất lão dung nhan bất diệt (*), vĩnh viễn là bộ dáng xinh đẹp này.”

(*) Niên hoa bất lão dung nhan bất diệt: trẻ mãi không già, dung mạo không thay đổi.

Ngâm Vô Sương trong lòng lắc đầu, chán ghét hắn cũng cao thêm một tầng.

Lúc trước khi gặp mặt, hắn chỉ biết người này đối với hai chữ 'Hoàn mỹ' có một loại theo đuổi gần giống như bệnh hoạn, nhưng không dự đoán được hắn cuối cùng sẽ áp dụng phương pháp cực đoan tiêu cực như thế, hủy diệt tất cả chỉ để làm thỏa mãn chính hắn.

“Nhiều năm như vậy, ta thực sự không có chờ ngươi.” Thiên Cơ Ngôn nói, “Chỉ e tìm khắp thế gian này, cũng sẽ không tìm được người hoàn mỹ giống như ngươi vậy, nhất là đôi mắt.”

“Đôi mắt?” Ngâm Vô Sương cười lạnh, đưa mắt quét vách tường đã sớm khép lại ở bên cạnh.

“Ta chưa bao giờ thấy qua đôi mắt vừa đen lại vừa sáng như thế.” Thiên Cơ Ngôn hai mắt si mê, giống như là đã thấy được tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời này, nghĩ nghĩ lại nản lòng, “Chỉ là cho đến bây giờ ta còn chưa nghĩ ra được biện pháp, phải bảo tồn thần thái trong ánh mắt thế nào.” Những con búp bê đó mặc kệ sau khi chế tạo hoàn chỉnh, nhưng bên trong ánh mắt thủy chung đều là một mảnh tro tàn, bất luận sửa như thế nào cũng không được.

“Bởi vì ánh mắt hợp với tâm.” Ngâm Vô Sương lạnh lùng nhìn hắn, “Tâm chết, ánh mắt tất nhiên cũng sẽ chết .”

“Sẽ không.” Thiên Cơ Ngôn lắc đầu, cắn răng nói, “Ánh mắt của ngươi đẹp như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo tồn .”

“Vậy ngươi cứ chờ xem.” Ngâm Vô Sương tránh tầm mắt, không muốn tiếp tục đối diện với hắn.

“Gần đây mưa dầm hơi nhiều, không thích hợp khởi công.” Thiên Cơ Ngôn si ngốc nói, “Bất quá cũng là không sốt ruột. Trước đó, ngươi còn phải ở trong thực cốt hương ướp một thời gian, hơn mười ngày sau, mỗi một đốt xương của ngươi đều sẽ tản mát ra kì hương, màu da cũng sẽ càng trong suốt.” Một cái hộp được rút ra, sau khi mở ra là một viên gì đó, “Này là thực cốt hương, cùng thấu cốt hương lão già kia làm ra được khác nhau, bôi lên không có bất cứ hương vị gì, nhưng thật sự có thể tiêu hồn thực cốt. Vốn dĩ ta ở bên cạnh ngươi hạ qua, đáng tiếc lại có vẻ không thành.” Trong lời nói, rất có vài phần ý tứ tiếc nuối.

“Phòng ướp hương đã chuẩn bị, tiếp qua hai ba canh giờ nữa, ngươi có thể đi vào.” Thiên Cơ Ngôn thản nhiên nói nhỏ, “Ngươi yên tâm, trong thực cốt hương có khói mê, sau khi hít phải ngươi sẽ ngủ mê man, bất luận ta làm cái gì, ngươi cũng sẽ không cảm thấy đau.”

Ngâm Vô Sương vẻ mặt nhìn như không thay đổi, nhưng đầu óc lại đang nhanh chóng xoay chuyển.

“Bộ mặt đẹp như vậy, lập tức liền có thể sống mãi.” Nói, Thiên Cơ Ngôn hưng phấn đến nỗi thanh âm phát ra đều run rẩy, muốn chạm vào hắn lại thu hồi tay, giống như là lưu ly dễ vỡ, ở trong phòng cao hứng đi hai vòng, lại 'rầm' một tiếng mở cái rương trên bàn ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, từng con dao nhỏ xếp thành hàng cùng ngân châm phát ra ánh sáng chói mắt.

“Đây chính là công cụ của ta.” Thiên Cơ Ngôn giơ rương cho hắn xem, “Đến thời điểm đó chúng nó sẽ du tẩu ở trên da của ngươi, cắt bỏ những bộ phận không cần thiết, sau đó bôi thuốc lên.” Ngữ điệu vô cùng bình thản, phảng phất giống như là đang giới thiệu một món ăn ngon, chứ không phải là hành vi khủng bố của ma quỷ.

Có lẽ là ở trong thế giới của hắn, chuyện này thật sự giống như là làm một món ăn ngon gì đó.

Tay chân bị xích sắt gắt gao khóa chặt, hơi thở cũng có chút hỗn loạn, hẳn là bị hạ hóa công tán. Dựa vào nội lực của mình, muốn bức độc ra hết cũng không phải là không có khả năng, nhưng thời gian ít nhất cũng phải ba ngày. Dựa theo lời hắn vừa nói, nhiều nhất là ở ba canh giờ sau, chính mình sẽ bị đưa đến gian phòng tràn ngập khói mê.

Ngâm Vô Sương nhíu mày, thừa dịp hắn đang thưởng thức bộ công cụ kia, nhanh chóng nhìn nhìn bốn phía.

Bên cạnh cây sắt có một lan can bằng sắt, đại khái là lúc đổ bê tông không chú ý mài, mặt ngoài trơn nhẵn lộ ra một vật nhọn nhọn, nhìn qua rất là sắc bén.

Ngâm Vô Sương thử khoảng cách một chút, sau đó cắn răng, nghiêng người qua đem má trái hung hăng cọ lên.

Nghe được động tĩnh bên này, Thiên Cơ Ngôn đột nhiên quay đầu, sau khi thấy rõ hành động của hắn thì đại kinh thất sắc, nhanh chóng tiến lên muốn ngăn cản, nhưng vẫn là chậm một bước.

Tuy nói vật rất nhỏ, nhưng cũng đủ lưu lại một đường vết thương dài hai tấc trên mặt hắn, hơn nữa Ngâm Vô Sương cơ hồ là liều mạng muốn hủy hoại dung mạo của mình, cho nên nửa phần tình cảm cũng không giữ lại, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nháy mắt liền nhiễm đỏ một nửa mặt.

“Sao ngươi dám ! ! !” Thiên Cơ Ngôn mất khống chế thét chói tai, cả người đều lâm vào điên cuồng, nâng tay lên muốn đánh hắn, nhưng sau khi thấy được đôi mắt lạnh như băng của hắn liền dừng lại, ngược lại đem lửa giận phát tiết đến cây lan can bên cạnh, hai tay điên cuồng đánh lên, tiếng 'đông đông' ở bên tai không dứt, chỉ là trong một cái chớp mắt, liền đem song sắt kia đánh thành một mảnh phế tích.

Ngâm Vô Sương trong lòng thầm giật mình, nhìn công phu trụ cột của hắn, chỉ sợ chính mình cho dù không trúng độc, cũng không nhất định có thể nắm chắc mười phần đánh bại đối phương. Năm đó Thiên Đao Dẫn Hương tuy cũng là cao thủ, nhưng càng si mê với điêu khắc cùng chế hương hơn, nếu thật sự luận về tu vi võ học, chỉ sợ ngay cả một nửa của hắn cũng không bằng.

Tiêu chuẩn cùng con đường như vậy, tuyệt đối không phải là do Thiên Đao Dẫn Hương dạy dỗ, mà giống như là luyện được công phu tà môn gì đó, cho nên công lực mới ở trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh.

Thiên Cơ Ngôn ở trong phòng nóng nảy đập phá một trận, mới nghĩ đến bản thân hẳn là phải giúp hắn xử lý miệng vết thương trên mặt trước. Vì thế cơ hồ là lảo đảo bò lết ra khỏi phòng, giây lát sau ôm một hòm thuốc tiến vào, luống cuống tay chân giúp hắn cầm máu, miệng lẩm bẩm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, toàn thân giống như là phát điên.

“Ngươi là của ta, là của ta.” Thiên Cơ Ngôn giống như trúng tà lặp đi lặp lại từ lần này đến lần khác, giúp hắn lau vết máu trên mặt, lại tỉ mỉ bôi thuốc, sau đó lại lấy dây thừng chặt chẽ trói hắn lại, sau khi xác định rốt cuộc không động đậy được, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, vẻ mặt như trước là lạnh lẽo vạn năm không đổi.

Miệng vết thương này, có thể lưu lại sẹo là tốt nhất, cho dù không lưu sẹo, chí ít cũng phải năm ngày mới có thể triệt để phục hồi như cũ. Mà trong năm ngày này, chính mình có thể đem độc trong người bức ra hết.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng chuông, Thiên Cơ Ngôn cảnh giác vểnh tai, trên mặt nóng nảy cũng đổi thành âm trầm, quay đầu ra ngoài xem xét đến tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro