PN2: [TTP x DC] - Thẩm minh chủ sinh bệnh!!!

Vào mùa hè nóng nực, Giang Nam so với những nơi khác đều oi bức hơn. Vừa qua khỏi giờ Ngọ, lá cây bị ánh mặt trời gay gắt nướng đến cong qoéo lại. Trên đường cái rất an tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không thấy, phần lớn dân chúng đều ở trong nhà nghỉ ngơi. Mà bên trong thiện đường ở thành Đông vẫn như trước có không ít người đang bận túi bụi.

Vì để phòng ngừa phát sinh ôn dịch trong thời tiết nóng oi bức này, Diệp Cẩn cùng đại phu trong thành phối không ít dược liệu thanh nhiệt hạ hoả, mỗi ngày đều đến từng nhà phân phát cho người dân. Lúc trước, trời vừa mới sáng là đã thức dậy ra cửa; Lúc sau công việc từ từ bù lu lên, thì dứt khoát ở lại thiện đường. Thẩm Thiên Phong tuy cũng không muốn như thế, nhưng cũng rõ ràng tính tình của hắn, chỉ có thể rút ra thời gian tận lực ở cùng hắn, để tránh lại bận rộn đến không ngủ không nghỉ.

“Hôm nay về nhà dùng cơm đi?” Thật vất vả mới đợi đến khi không còn người bệnh, Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên cạnh hắn, “Mẫu thân hầm canh cho ngươi.”

“Được.” Diệp Cẩn gật đầu, dùng sức lười biếng duỗi eo.

Thẩm Thiên Phong đơn giản đem người ôm vào trong lòng, “Gần đây, nhân thủ ở đây cũng nhiều, không thì ngươi nghỉ ngơi một thời gian đi? Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, thì chính mình cũng sẽ sinh bệnh.”

Diệp Cẩn ngạo kiều, “Lão tử mới không sinh bệnh !”

“Biết ngươi lợi hại.” Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hắn, “Qua vài ngày nữa ta muốn xuất phát đến Sơn Tây nghị sự, coi như là bồi ta, thế nào?”

“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn người bồi.” Diệp Cẩn bĩu môi.

Đương nhiên bĩu môi thì bĩu môi, vào ban đêm, Diệp cốc chủ vẫn là ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, Thẩm phu nhân vừa thấy thì lập tức đau lòng ,“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Diệp Cẩn còn chưa nói chuyện, Thẩm phu nhân liền nhéo Thẩm Thiên Phong một phen, “Mỗi ngày đều chạy đến thiện đường, sao lại không hảo hảo chiếu cố hắn một chút.” Nói xong liền lôi kéo Diệp Cẩn đi vào trong phòng, hạ quyết tâm muốn nhìn hắn ăn nhiều một chút.

Thẩm Thiên Phong:......

Nhất định là nhặt được đi.

Thẩm Thiên Khiêm vừa vặn đi ngang qua, ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn đại ca mình.

Thẩm Thiên Phong nâng tay đánh qua.

Thẩm Thiên Khiêm tuy võ công không bằng hắn, nhưng tốt xấu gì cũng là thiếu gia Thẩm gia, sau khi lắc mình tránh thoát tùy tay lấy qua một cây thương dài, cùng hắn ở trong hoa viên bắt đầu đánh nhau.

Thẩm phu nhân sau khi nghe được tiếng động liền bước ra ngoài nhìn thoáng qua, tức ngực nói, “Như thế nào ăn cơm cũng không yên tĩnh.”

Diệp Cẩn nói, “Ta đi kêu bọn hắn dừng lại.”

“Mặc kệ tụi nó, một mình ngươi dùng cơm cũng yên tĩnh.” Thẩm phu nhân trước sau như một đối với nhi tử tỏ vẻ ghét bỏ

Diệp Cẩn:......

Võ công Thẩm gia chú ý nhẹ nhàng linh hoạt, Thẩm Thiên Khiêm cố tình lại là tính tình nóng nảy, nhiều năm như vậy cũng không sửa đổi được. Khi thấy hắn lại bắt đầu vội vàng xúc động, Thẩm Thiên Phong trong lòng lắc đầu, đơn giản là bồi hắn luyện thêm một trận. Hai huynh đệ bọn họ đánh từ hoa viên tới đài luyện võ, ước chừng qua một canh giờ mới an tĩnh lại.

“Được rồi, nghỉ một lát.” Thẩm Thiên Khiêm ngồi dưới đất thở hồng hộc, “Vốn dĩ là đi ba bốn gia tiêu cục, vừa trở về,  ngay cả cơm cũng chưa ăn.”

“Võ công có tiến bộ, bất quá tính tình vẫn là phải sửa đổi.” Thẩm Thiên Phong kéo hắn đứng lên, “Đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thiên Khiêm hoạt động gân cốt một chút, vừa ngáp vừa đi trở về ngủ. Thẩm Thiên Phong đặt đao kiếm binh khí vào trong giá, quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Cẩn đang bước đến bên này.

“Sao ngươi lại đến đây.” Thẩm Thiên Phong tiến lên.

Diệp Cẩn nói, “Đến gặp ngươi, thuận tiện tiêu thức ăn.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Đây là vẻ mặt gì a.”

“Ăn nhiều.” Diệp Cẩn vẻ mặt đau khổ, “Mẫu thân cứ nhìn chằm chằm vào ta.” Hoàn toàn không có khả năng làm bừa, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết.

Thẩm Thiên Phong vươn tay sờ sờ bụng hắn, “Mẫu thân là thương ngươi.”

“Tất nhiên ta biết.” Diệp Cẩn ngồi lên một cái ghế gỗ, nhìn chung quanh, “Nơi này ngược lại là rất mát mẻ.”

“Mát mẻ thì ngồi thêm một lúc đi.” Thẩm Thiên Phong giúp hắn chỉnh lại tóc, “Ta có hẹn với chưởng môn phái Nghi Sơn, bây giờ đi đến tiền đình, không bồi ngươi được.”

“Không ăn cơm sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Nói xong lại ăn, không có gì đáng ngại.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trời tối thì trở về sớm một chút, nhìn trời hẳn là sắp đổ mưa.”

Diệp Cẩn gật đầu, nhìn bóng dáng hắn rời đi, tựa vào gốc cây ngáp một cái.

Mấy ngày nay là thật sự là mệt chết rồi a......

Vì thế bất tri bất giác, Diệp cốc chủ liền thiếp đi, thậm chí còn nằm mơ !

Không biết là qua bao lâu, trên trời vang lên một tiếng sấm chớp. Diệp Cẩn bị tiếng sấm làm cho giật mình, sau khi tỉnh lại thì cảm thấy hạt mưa to bằng hạt đậu đang 'lộp bộp' rơi xuống người mình, chốc lát liền tụ thành mưa to, vì thế vội vàng đứng lên chạy vào trong sơn trang. Tuy đoạn đường này không tính xa, nhưng đợi đến khi về nhà, toàn thân cũng đã dầm mưa đến ướt sủng.

Bên trong phòng ngủ yên lặng, chỉ có ánh nến mờ nhạt nhảy lên, hiển nhiên Thẩm Thiên Phong còn chưa trở về -- Bất quá như thế cũng như trong dự đoán, bằng không trời còn đang mưa to, hắn cũng không có khả năng mà mặc kệ mình đang ở bên ngoài.

Sau khi tắm rửa bằng nước ấm, Diệp Cẩn lại uống hai viên thuốc trừ hàn khí, miễn cho sáng mai thức dậy lại cảm lạnh. Dù sao cũng không mệt mỏi gì, vì thế tựa vào đầu giường tùy tay lấy qua một quyển sách, tính toán đọc đốt thời gian, còn chưa lật được hai trang thì nghe được cửa viện 'két' một tiếng.

“Sao còn chưa ngủ.” Thẩm Thiên Phong bước vào phòng.

“Chờ ngươi.” Diệp Cẩn ngồi dậy, “Trên đường không che dù sao? Y phục đều ướt hết rồi.”

“Bên ngoài gió lớn, che dù cũng vô dụng.” Thẩm Thiên Phong cởi ngoại bào, “Ngươi ngủ trước đi, ta tắm xong thì trở lại.”

Diệp Cẩn vừa định xuống giường giúp hắn tìm thuốc trừ hàn khí, hạ nhân ở bên ngoài phòng đã nói, “Đại thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong.”

Thẩm Thiên Phong mở cửa có chút ngoài ý muốn, “Sao hôm nay lại nhanh như thế.” Chính mình rõ ràng vừa mới vào cửa.

Hạ nhân nói, “Diệp cốc chủ vừa dùng qua, vốn dĩ là còn dư không ít.”

Diệp Cẩn:......

“Ngươi vừa trở về?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày nhìn hắn.

Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Ân.”

“Lại mắc mưa đi.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Rõ ràng là trước khi đi đã nói với ngươi là trời sẽ đổ mưa, phải trở về sớm một chút, như thế nào lại không nhớ kỹ.”

Diệp Cẩn nói, “Không cẩn thận ngủ quên.” Cho nên hoàn toàn không phải lỗi của ta.

“Ngủ ở đài luyện võ?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy càng đau đầu, “Chỗ đó là đầu gió, sẽ cảm lạnh.” Rõ ràng bản thân chính là đại phu, như thế nào việc nhỏ này mỗi lần đều phải do chính mình nhắc.

Diệp Cẩn tự biết đuối lý, vì thế hiếm khi không phản bác. Nhưng không phản bác không có nghĩa là không ngạo kiều, vì thế hắn ngưỡng cằm, vẻ mặt tràn ngập 'Ta chính là ngủ quên rồi mắc mưa đó, thì sao'.

Thẩm Thiên Phong trong lòng lắc đầu, đánh ngang ôm lấy hắn đặt về trên giường, “Hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai không được phép sinh bệnh.”

“Ta tất nhiên sẽ không sinh bệnh.” Diệp Cẩn nhỏ giọng than thở.

Thẩm Thiên Phong hoàn toàn không có cách nào với hắn, sau khi tắm rửa qua loa xong cũng chui lên giường, đem người ôm vào trong lòng, thử độ ấm trán.

Cho dù là thật sự sinh bệnh cũng không nhanh như vậy a, hiện tại thì có thể thử ra cái gì ! Diệp cốc chủ ở trong lòng bĩu môi, sau đó liền phi thường ngạo kiều ôm hắn chặt hơn.

Thẩm Thiên Phong bên môi có chút ý cười, tay ở trên lưng hắn vỗ nhè nhẹ.

Ngoài phòng, tiếng sấm từng trận, cuối cùng cũng đem cảm giác khô nóng mấy ngày nay hòa tan không ít.

Mà sự thật chứng minh, Diệp Cẩn tựa hồ đích xác không có khả năng nhiễm phong hàn -- Ít nhất vào buổi sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, vẫn rất là thần thanh khí sảng. Bên cạnh, Thẩm Thiên Phong còn đang ngủ, Diệp Cẩn kéo lấy hai má hắn, “Rời giường rời giường !”

Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, mở mắt.

Diệp Cẩn sửng sốt một chút, lại thử nhiệt độ cơ thể của hắn, sau đó hít một ngụm khí lạnh, “Ngươi phát sốt a.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Nhìn vẻ mặt của ngươi, không biết còn cho là ta mang thai .”

“Còn có tâm tư nói giỡn.” Diệp Cẩn vỗ hắn tay một cái, kéo cổ tay hắn qua thử mạch, sau đó liền xuống giường bốc thuốc, thuận tiện ở trong lòng buồn bực, ngày thường thân thể tốt như vậy, như thế nào tối hôm qua mắc mưa một chút thì sẽ cảm lạnh, không hợp lý a !

“Thiên Phong sinh bệnh ?” Thẩm phu nhân sau khi  nghe được tin tức này, cũng kinh ngạc một chút.

“Đúng vậy.” Diệp Cẩn nói, “Cả người nóng hổi, còn đang nằm trên giường.”

“Hiếm thấy a.” Thẩm phu nhân lập tức cơm cũng không ăn, cùng Diệp Cẩn đến xem Thẩm Thiên Phong, thấy hắn thật sự đúng là ngã bệnh, đau lòng tất nhiên là đau lòng, nhưng vẫn kinh ngạc nhiều hơn, “Từ khi sinh ra vẫn chưa cảm lạnh bao giờ a, lúc này là làm sao.”

Diệp Cẩn nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, Thẩm Thiên Phong thân thể tốt, chuyện này hắn biết, nhưng phải bưu hãn tới trình độ nào, mới có thể chưa từng nhiễm phong hàn một lần a...... Có còn là người không.

“Nương.” Thẩm Thiên Phong thật sự là rất choáng đầu, “Không có việc gì, ngươi trở về đi.”

“Hảo hảo nằm, mẫu thân đi làm canh cho ngươi.” Thẩm phu nhân đứng lên bước ra ngoài, “Đáng tiếc cha ngươi mang tiểu Hàm đi ra ngoài rồi a, bằng không còn có thể cùng nhau nhìn xem.”

Thẩm Thiên Phong vô lực nhắm mắt lại, nương hắn nói nhìn hẳn cũng không phải là thăm bệnh, nghe khẩu khí giống như là tiếc nuối ra khỏi cửa không thể xem được hiếm lạ.

Quả thật không ổn......

Diệp Cẩn dặn dò phòng bếp nấu cháo, sau khi thấy hắn ăn hết lại cho uống thuốc, rồi đem người nhét vào ổ chăn, “Hảo hảo đổ mồ hôi !”

Thẩm Thiên Phong thành thành thật thật bọc chăn, rất nhanh liền thiếp đi.

Diệp Cẩn đưa tay thử độ ấm trên trán hắn, tuy vẫn là rất nóng, nhưng hẳn cũng sẽ không có hậu quả nghiêm trọng gì, vì thế liền nhẹ nhàng ra cửa, ngồi ở trên bậc thang ngoài viện nhặt thảo dược, thuận tiện cẩn thận tự hỏi vấn đề thần kì 'Một người từ nhỏ đến lớn chưa từng nhiễm qua phong hàn, đến tột cùng vì sao trong một đêm liền mắc bệnh' này.

“Tiểu Cẩn.” Qua một lúc, Thẩm phu nhân bưng canh bước vào, “Thiên Phong sao rồi ?”

“Uống thuốc xong ngủ rồi ạ.” Diệp Cẩn tiếp nhận bát canh, “Nắng gắt như vậy, sao mẫu thân lại tự mình đưa tới .”

“Ta nhàn rỗi cũng không có việc gì.” Thẩm phu nhân nói, “Thiên Phong không có trở ngại gì chứ?”

“Mẫu thân không cần lo lắng, cảm lạnh bình thường mà thôi.” Diệp Cẩn nói, “Hẳn là tối qua mắc mưa.”

“Ta đã phái người đến thiện đường chào hỏi, ngươi gần đây cũng hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.” Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn, “Chuyện bên ngoài bận rộn thế nào, chính mình cũng phải tự chăm sóc bản thân, bằng không một hai đều bị bệnh thì phải làm thế nào.”

“Ân.” Diệp Cẩn gật đầu, sau khi đưa Thẩm phu nhân trở về nghỉ ngơi, liền gọi một gia đinh lên, hỏi gần đây Thẩm Thiên Phong đang làm gì.

“Cụ thể tiểu nhân cũng không thể nói rõ, bất quá đại thiếu gia mấy ngày gần đây thật sự là rất bận.” Gia đinh nói, “Trang chủ không ở nhà, Nhị thiếu gia lại đang bận chiếu cố vài tiêu cục, chuyện lớn nhỏ còn lại đều là do đại thiếu gia định đoạt. Không chỉ là chuyện bên trong Nhật Nguyệt sơn trang, chuyện thượng vàng hạ cám trên giang hồ cũng không ít, mỗi ngày giống như là con quay, chân cũng không chạm đất."

Bận như vậy a...... Diệp Cẩn chớp chớp mắt.

“Cho dù thân thể đại thiếu gia tốt đến mấy, cũng chịu không nổi a. Ngày hôm qua còn cho là có thể nghỉ ngơi sớm một chút, kết quả lại cùng chưởng môn phái Nghi Sơn nói đến nửa đêm.” Gia đinh nói, “Buổi trưa nắng chang chang lại cùng Nhị thiếu gia luyện võ, buổi tối trở về còn gặp phải mưa to.” Quả thực vất vả !

Diệp Cẩn tâm tình phức tạp, sau khi đuổi gia đinh đi, xoay người trở về phòng.

Trong phòng có hương hoa thản nhiên, là dược an thần Diệp Cẩn bỏ vào trong huân, Thẩm Thiên Phong như trước vẫn đang ngủ say, mặt mày dỡ xuống uy nghiêm ngày thường, lại có thêm vài phần tính trẻ con.

Diệp Cẩn lấy ngón tay cọ cọ cánh môi khô khốc của hắn, hôn lên một cái.

Thẩm Thiên Phong tuy phát sốt đến choáng váng, nhưng người luyện võ đều có tính cảnh giác, bất quá sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, thì cũng lười tỉnh lại, một lần nữa nặng nề thiếp đi. Diệp Cẩn tựa vào bên cạnh hắn, thường thường lấy tay thử độ ấm trên trán hắn, thẳng đến khi xác định đã hạ sốt mới yên tâm.

Lúc chạng vạng, Thẩm Thiên Phong rốt cuộc tỉnh táo lại, Diệp Cẩn tự tay nấu cho hắn bát mì, sau khi ăn xong cũng cảm thấy cả người thư thái không ít.

“Không sai biệt lắm, không có việc gì.” Diệp Cẩn ngồi bên cạnh hắn, “Bất quá vẫn là phải nghỉ ngơi thêm hai ngày.”

“Cần gì hai ngày.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Tắm rửa một cái là được."

“Không được !” Diệp Cẩn giận, “Nằm trở về cho ta !”

Thẩm Thiên Phong bị hoảng sợ, sao đột nhiên lại hung như vậy.

Diệp Cẩn nói, “Ta đã hủy bỏ lịch trình đến Sơn Tây của ngươi rồi .”

Thẩm Thiên Phong khó hiểu, “Vì sao?”

“Trong giang hồ có nhiều người như vậy, nhiều chuyện làm gì, ai thích quản thì để cho hắn quản.” Diệp Cẩn nhét hắn về ổ chăn, “Ngươi là minh chủ, cũng không phải cha hắn.” Thật sự là phi thường có đạo lý.

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Lần này tuy không tính là việc nhỏ gì, bất quá cũng không phải là không thể từ chối. Nếu ngươi không muốn, vậy thì ta không đi .”

Vậy thì còn được ! Diệp Cẩn đá rơi giày xuống ngồi khóa ở trên người hắn, ra lệnh nói, “Chờ ngươi khỏi bệnh, chúng ta liền đến núi Chỉ Vân.”

“Được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Đi hái thuốc sao?”

“Không phải.” Diệp Cẩn lắc đầu.

“Vậy đến đó làm gì?” Thẩm Thiên Phong cùng hắn mười ngón đan vào nhau.

Diệp Cẩn khóe môi giật giật, nói, “Chỗ đó có khe suối lớn.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Sau đó thì sao?”

Diệp Cẩn tiếp tục nói, “Trong sơn cốc có một mảng phòng ở lớn.”

Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi nói là Chỉ Vân sơn trang?” Trong núi Chỉ Vân đông ấm hè mát, vì thế liền có thương nhân ở nơi đó xây rất nhiều viện tinh xảo, mời chào dân chúng trong thành đến nghỉ hè, mọi người cùng gọi đó là Chỉ Vân sơn trang.

Diệp Cẩn nói, “Chúng ta đến đó ở một thời gian !”

Thẩm Thiên Phong có chút ngoài ý muốn, “Sao lại đột nhiên muốn đến Chỉ Vân sơn trang, chuyện trong thiện đường thì sao?” Ngày thường nhưng là ngay cả gọi về ăn cơm cũng không về

“Thiếu một mình ta cũng không sao.” Diệp Cẩn nhéo mặt hắn, hung tợn nói, “Có đi hay không?”

“Tất nhiên đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ Vân sơn trang thì tính cái gì, ngươi muốn đi đâu, núi đao biển lửa ta cũng theo.”

Tình thoại gì đó, miệng lưỡi trơn tru ! Diệp cốc chủ ở trong lòng thản nhiên ngạo kiều một chút, sau đó liền mặc kệ bản thân bị hắn kéo vào trong lòng.

“Đến nơi đó cũng tốt.” Thẩm Thiên Phong ghé vào lỗ tai hắn cười cười, “Gần đây cũng mệt mỏi rồi, coi như là trộm rảnh rỗi một phen.”

Thanh âm rất thấp, bất quá vẫn là chuẩn xác không lầm chọt vào trong lòng Diệp Cẩn.

Vì thế thân thể hắn cứng đờ, cánh tay cũng ôm chặt hơn chút nữa, thậm chí ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên !

Nếu không phải đêm qua hắn bị bệnh, chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ không biết, thì ra hắn bận rộn đến như vậy, đem thân thể mình chống đỡ đến suy sụp, mà chính mình cư nhiên còn ở thiện đường xem bệnh cho người khác !

“Tiểu Cẩn?” Cảm nhận được hắn khác thường, Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ lưng hắn, “Làm sao vậy?”

“Ngươi không được nói !” Thật sự là phi thường hung.

Nghe giọng mũi hắn nồng đậm, Thẩm Thiên Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, “Ta chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, hơn nữa đã tốt rồi.”

“Ta đã nói câm miệng !” Vẫn là phi thường hung !

Thẩm Thiên Phong đem thân thể hắn kéo đến một chút, “Nghe lời, không cho...... Ngô.”

Diệp Cẩn phủng trụ gò má hắn, cúi đầu đem tất cả lời nói đẩy trở vào trong miệng.

Chủ động cường hôn gì đó, quả thực không thể thích hơn được nữa.

Phi thường sảng khoái.

Ba ngày sau, hai người quả nhiên liền rời khỏi sơn trang, đến núi Chỉ Vân thuê một khu viện yên tĩnh, bắt đầu ngày tháng sống thanh nhàn.

Trong viện có giàn nho, Diệp Cẩn thích nhất là ngồi ở phía dưới ngủ gật, Thẩm Thiên Phong lấy thảm ra, nhẹ nhàng che ở trên người hắn. Con thỏ lúc trước nhặt được ở Đông Bắc đã lớn lên, đang nhảy nhót ở dưới tàng cây, thuận tiện ngồi xổm ở cửa nhìn xung quanh, buồn bực vì sao con lừa đen đi ra ngoài còn chưa trở về.

Trong Nhật Nguyệt sơn trang, Thẩm Thiên Khiêm nhìn một đống chuyện thượng vàng hạ cám trước mặt, cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Đại ca mình lúc trước đến tột cùng là trải qua ngày thế nào a, quả thực thảm ! Trách không được tẩu tử trước khi ra khỏi cửa hung thành như vậy, nói trừ phi là trời sập, bằng không ai cũng không được đến ngọn núi tìm đại ca.

Nghỉ hè thư giãn một trận là chuyện không tồi, nhưng đến tột cùng vì sao phải đem cục diện rối rắm ném cho mình, rất vô tội biết không !

Thẩm Thiên Khiêm lệ rơi đầy mặt, cha cùng tiểu Hàm đến tột cùng khi nào mới có thể trở về.

Đang êm đẹp bị tẩu tử đẩy cho một đống việc, quả thực xui xẻo.

Sau khi Diệp Cẩn tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, rửa hai chùm nho đi tìm Thẩm Thiên Phong, thuận tiện thương lượng tối nay phải đến quán nào dùng cơm, ăn xong lại phải đến nơi nào hít gió ngắm sao.

Chung quy cho dù là võ lâm minh chủ, cũng phải trải qua ngày nhàn hạ mới tốt a......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro